Lấy Chồng Xứ Lạ - Phần 3
Như đã nói từ trước ( có thể các bạn đọc rồi nhưng chưa kỹ nên tôi xin nhắc lại ) . Sương có năng khiếu đặc biệt về ngoại ngữ nên cô học tiếng phổ thông rất mau biết .
Cho nên những gì cô đối thoại từ sau khi sang Trung Quốc , toàn bộ đều là tiếng phổ thông .
••••••••••
Tôi bước ra khỏi cái thùng tắm gỗ , lần đầu tiên nên cũng không quen cho lắm . Sau khi lau người cho khô , tôi mở cửa bước ra rồi tò mò nhìn về hướng căn phòng cạnh nhà tắm . Nó hình như cũng là nhà tắm thì phải . Tôi ghé mắt vào nhìn qua cái khe cửa , đột nhiên từ phía sau có tiếng kêu làm tôi giật mình :
– A Sương à ? Em đang nhìn gì đó .
Thì ra là Đại Cương , anh ta tiến tới nói với tôi :
– Trong phòng đó không có gì đâu , nhưng sau này em chớ có lại gần đó nữa , nghe không ?
Tôi nghe vậy thì cũng không tiện hỏi thêm nữa . Chỉ canh cánh trong lòng về người phụ nữ được gọi là ” lão phu nhân ” ở phòng tắm bên cạnh .
Thời gian cứ thế mà trôi qua , tuy có chút không quen vì họ thì ăn xì dầu trong khi tôi lại khoái nước mắm . Nhưng ráng ráng , riết rồi cũng quen . Thường ngày tôi động vào việc gì thì mấy người tôi tớ cũng nói :
– Phu nhân để em làm cho , để lão gia biết được thì đánh tụi con chết .
Buồn tay buồn chân chẳng biết làm gì nên tôi suốt ngày chỉ ở trong nhà trau dồi thêm ngôn ngữ , thi thoảng còn tập tành thêu thùa vá may . Lão gia thì cũng không đến nỗi khó chịu , theo tôi thấy là vậy . Nhưng người làm trong nhà ai cũng sợ ông . Có lần người làm chỉ lỡ làm rơi một cái chén ( nhưng chưa bể ) . Cô gái nọ liền chạy đến van xin tôi đừng nói cho lão gia biết . Vì ông ta mà biết được thì sẽ ” chết chắc ” . Quái lạ , đã bể đâu mà cô gái kia lại sợ đến vậy . Nhưng tôi không phải là người nhiều chuyện nên cũng đồng ý .
Một lần tôi đang ngồi trong vườn nhà đọc sách thì thoáng thấy có người đang lấp ló ngoài rào . Tôi lên tiếng hỏi :
– Ai ở ngoài đó vậy ?
Vừa nghe tiếng tôi thì người ấy liền bỏ đi . Tôi tưởng đó là một kẻ bất lương nào đó , định thăm dò nhà tôi để vào trộm . Nhưng tôi không biết rằng người đó đang nhìn tôi . Tối đến , hai vợ chồng tôi ngủ bên nhau . Đã hơn một tháng rồi mà chúng tôi vẫn chưa chung đụng thể xác được một lần . Có lẽ là Đại Cương vẫn còn ngại chuyện lần trước .
Tôi kéo tay anh quàng lên bụng mình , nhưng anh chỉ để yên đó , không rụt lại cũng không tiến thêm . Tôi tủi thân mà nước mắt trào ra lúc nào không biết . Anh tiến tới hôn từng giọt nước mắt trên má tôi rồi nói :
– Anh xin lỗi , nương tử !!
Rồi anh quay qua một góc , để mặc tôi . Là một người con gái , nhưng tôi vẫn có những khao khát … dù nói thẳng là tôi không hề yêu anh . Cuộc sống vẫn cứ thế mà tiếp diễn , thi thoảng tôi lại tới để bóp vai cho lão gia . Ông ta gật gù có vẻ hài lòng , miệng lẩm bẩm điều gì đó mà tôi không hiểu . Những cái ông ta nói có lẽ tôi chưa được học . Cho đến một lần , ông bắt tôi phải học thuộc những câu nói đó , rồi phải lặp đi lặp lại hàng ngày . Tôi đem điều đó nói với chồng , nhưng anh có vẻ lảng tránh , chỉ nói :
– Em chỉ cần làm theo lời lão gia là được .
Tôi ngây thơ nên cố mà học thuộc rồi nói hằng ngày . Trước bữa cơm , trước khi ngủ , và phải nói liên tục trong khi đấm lưng cho lão gia . Một lần nọ , khi tôi đang tắm , tôi bất giác đọc theo thói quen . Vừa dứt câu thì bên kia có tiếng ầm ầm , quẫy nước . Tiếng người mở cửa xông vào , tiếng la hét của những cô người ở và lão quản gia .
Có tiếng của lão gia bước vào rồi tiếng động im bặc . Tiếng đóng cửa phòng tắm bên kia đánh cạch . Tiếng người bước ra , rồi tiếng của lão gia vang lên trước cửa phòng tắm của tôi :
– Tắm xong con ra phòng khách gặp ta …
Tôi sợ lắm , vì nghĩ mình đã làm sai chuyện gì . Lão gia không phải là người ưa bạo lực , nhưng lão ta lại có cách khủng bố tinh thần rất thâm độc . Có lần người hầu gái tên Xảo Nhi lỡ làm dơ áo ông . Ông biết được không hề đánh đập . Mà chỉ sai quản gia treo bộ áo đó trên trần . Phía trên cái giường của cô , bắt cô hầu phải nhìn chiếc áo dơ đó mỗi ngày .
Có thể đối với bạn đó là bình thường , nhưng cứ thử treo áo lên trần để thử xem . Hậu quả của việc đó là cô hầu bị khủng bố đến suy nhược tinh thần rồi nói nhảm , cuối cùng là phát điên .
Tôi nghe Tiểu Trác thuật lại mà cảm thấy sợ hãi lão già này . Không biết điều gì sẽ đến với tôi đây . Nhưng khi tôi lên phòng khách , ông liền nói :
– Con lại đây xoa bóp cho ta nào …
Tôi run run tiến lại xoa bóp như thường lệ . Được một lúc thì lão gia nói :
– Có vẻ như con quên làm gì rồi ?
Tôi lúng túng không nhớ mình đã quên gì . Nhưng rồi nhanh trí , tôi đã nhớ ra là phải đọc cái câu kỳ lạ ấy . Lão gia nghe xong thì gật gù :
– Vậy là con vẫn nhớ , tốt lắm . Chuyện hôm nay không phải lỗi của con . Nhưng nhân đó ta muốn nói cho con hiểu . Con chỉ được đọc vào những thời điểm ta dặn , tuyệt không được đọc bừa bãi . Và ta nhắc lại cho con nhớ là không được đến khu vực phòng của lão phu nhân .
Giọng nói lão tuy chậm rãi mà ám ảnh vô cùng . Chuyện về lão phu nhân đã được lão gia nhắc đến từ lần đầu bắt tôi đọc những câu kỳ lạ đó . Ông cấm tôi không được béng mảng đến khu vực phía sau phòng tắm . Vì đó là phòng của lão phu nhân , bà đang nhiễm ôn dịch rất nặng nên phải sống biệt lập để phòng lây nhiễm .
Tôi không biết ôn dịch là gì , nhưng rõ ràng là lời nói của lão gia có mâu thuẫn . Vì nếu sợ bị lây nhiễm thì tại sao lại có nhiều gia nhân nữ hầu lão phu nhân tắm . Và còn kỳ lạ hơn là cô chưa từng nghe lão phu nhân nói lời nào . Có chăng chỉ là tiếng của những cô hầu gái trò chuyện với bà . Những chuyện vu vơ , vặt vãnh thường nhật .
Tôi muốn ra ngoài chơi cho khuây khoả , sẵn tiện để cho biết thế giới bên ngoài ra sao . Lão gia bằng lòng , nhưng với điều kiện phải có Tiểu Trác đi cùng . Tiểu Trác vui mừng lắm vì cũng được ra ngoài nên sáng hôm sau cả hai đều vui vẻ đi chơi . Trên đường đi tôi nói :
– Lão gia cũng tốt quá , tỷ xin ra ngoài chơi là ông đồng ý ngay , còn cho em theo tỷ nữa .
Tôi xưng tỷ nhưng lại gọi Tiểu Trác là em theo kiểu Việt cho thân thương . Cô nàng ngọng ngịu xưng em , nhưng vẻ mặt sau khi nghe xong câu nói của tôi liền ” tắt nắng ” :
– Dạ , em cũng nghĩ vậy .
Rồi con bé đánh trống lảng :
– Ta ra làng chơi đi , Sương tỷ ..
Người dân có vẻ hiền hoà , họ đang nói cười với nhau , nhưng họ cũng ” tắt nắng ” khi thấy tôi . Tôi khều Tiểu Trác :
– Sao họ nhìn tỷ chằm chằm vậy em ?
Tiểu Trác ậm ờ :
– Chắc là họ thấy chị là người lạ . Ở đây ít khi có người lạ đến lắm . Giống như một khu tự trị vậy ..
Thấy tôi nhìn lại , họ lảng đi chỗ khác rồi giả vờ như không thấy . Tôi đến một sạp trái cây , định hỏi mua thì bà già ngồi sạp xua tay :
– Trái cây không bán , ngươi đi chỗ khác mà mua …
Tôi cảm thấy kỳ lạ , định đôi co thì Tiểu Trác đã kéo tôi đi . Đang đi tiếp thì có một người thanh niên tiến tới . Anh ta vừa mở miệng là tôi đã thấy vui mừng khôn tả . Vì đó là thứ tiếng Việt thân thương , đã hơn hai tháng rồi tôi mới nghe lại .
– Cô hai là người Việt hả ?
Tôi nghe vậy thì mừng lắm , reo lên :
– Trời ơi , không ngờ tui được gặp người Việt ở đây . Mà anh ở đây lâu chưa ? Sao anh biết tui là người Việt ?
Người thanh niên nói :
– Tui cũng mới qua được mấy tháng à , nhận tổ tiên . Tui nghe cô kêu con nhỏ kia bằng em mà .
Tiểu Trác đang mua trái cây vì nghĩ tôi thích , quay qua thấy tôi nói chuyện với người lạ hay sao mà nó tỏ ra khó chịu , nó kéo tôi đi :
– Lão gia dặn em không cho tỷ nói chuyện với người lạ …
Rồi cũng có một bà kéo chàng thanh niên đi , nói với anh ta cái gì đó . Anh ta bất đắc dĩ phải nghe theo , nhưng cũng kịp nói với :
– Tui tên Tùng !!
Toi cũng quay qua :
– Tui tên Sương !!
Tôi bước đi theo Tiểu Trác , bực dọc hỏi nó :
– Sao tỷ đang nói chuyện mà em lại kéo tỷ đi ?
Tiểu Trác nói :
– Tỷ thông cảm cho em , lão gia mà biết được sẽ không tha đâu ..