Núi Cấm, hay còn gọi là Núi Ông Cấm, Thiên Cấm Sơn, núi này ngày xưa là chốn linh thiêng, hoang vắng, chẳng có dấu chân người, là ngọn núi chứa nhiều bí ẩn và nguy hiểm nhất trong Thất Sơn. Địa hình núi cấm cây cối um tùm, không có chổ để mà bước đi, ngày xưa chẳng ai dám đi ngang qua đây. Một là vì sợ giang hồ thảo khấu núp ở trong núi chặn đường giết người cướp của, hai là ở núi cấm này có một truyền thuyết vô cùng ghê gớm đó chính là Hổ Mây Chúa là chúa sơn ở đó, ai đi qua núi đều bị bắt lấy ăn thịt.
Kể sơ qua cho anh em biết về núi cấm như vậy, nay tôi xin kể lại chuyện Lên Núi Cấm săn Rắn Hổ Mây.
Ngày xưa dân đây còn quá nghèo đói, năm đó lại mất mùa vì lũ, cả xóm tôi gom lại thì cao lắm cũng chỉ còn có hơn 1 khạp gạo, mà nhân mạng đến gần một trăm người. Tôi cực chẳng đã đành nói với người trong làng, lên Núi Cấm săn rắn, đem lên thị trấn bán lấy tiền mua gạo. Ban đầu ai nghe xong cũng sợ, lên núi Cấm lúc bấy giờ để săn rắn thì chẳng khác nào đi vào hang cọp, đâm đầu vào chổ chết.
Nhưng rồi mấy ngày sau, có thằng Năm Hùm tới nói chuyện với tôi:
“Anh à, nhà tôi nó hết sạch cả gạo, thôi thì cái chuyện lên núi cấm săn rắn, anh cho tôi đi chung, đằng nào được thì tốt, còn có chết thì…”
Nói tới đây tôi chặn ngay thằng Năm Hùm, ai lại chưa khởi hành mà nói chuyện chết rồi
“Tôi nói anh nghe, mình đi chuyến này, chuẩn bị kỹ càng, đi thì nhất định phải về, anh đừng có nghĩ lung tung nữa, bây giờ anh đi hỏi thêm mấy thằng nữa, xem có đi không, được thì sáng mai khởi hành đi luôn”
Thằng Năm Hùm nghe tôi nói vậy, là quay người đi luôn.
Đến lúc xế chiều, nó tụ lại cũng hơn bốn thằng, tính luôn cả nó.
Tôi điểm mặt, cũng là những tay lên rừng xuống sông, bắt hổ quần trăn có hạng trong xóm, chứ không phải thứ vừa, có cả đám đi chung tôi thấy tự tin lên hẳn.
Tối đó chuẩn bị, đầy đủ đồ nghề, lưới, rựa, đuốc, chỉa 2 đầu, và một ít lương khô nước uống trong bốn ngày. Đêm đó, tôi không ngủ được, cứ nhìn ánh trăng tròn lơ lửng trên đầu, cứ thấy lạnh người không sao hiểu được.
Sáng hôm sau, 5 chúng tôi khởi hành đi lên núi Cấm.
Đi đoạn đường hơn vài cây số, chúng tôi đến dưới chân núi Cấm, ngước nhìn bên trên rừng cây trùng trùng, khỉ hú vượng kêu, vô cùng tự nhiên, nhưng ẩn tàng trong nó cái gì đó thiêng liêng thần ma cũng phải lạnh người.
Chúng tôi đi dọc theo chân núi, tìm đường đi lên, đi hơn nữa ngày mới thấy có đoạn dốc thoai thoải, nhưng cây cối dây leo chằng chịt, thằng Năm Hùm cầm rựa đi trước, phạt rừng đi lên. Càng đi lên cao càng dóc, lúc này trời cũng đã xập xệ tối, khu rừng cũng bắt đầu im lặng một cách kì lạ, tiếng chim kêu cũng không còn.
Cả năm thằng đều là dân đi rừng đi núi, đều hiểu là rừng mà im là rất dễ có biến cố, nên dừng chân hạ trại, đi tìm cành khô đốt lên một nhóm lửa lớn, nghĩ ngơi.
Năm thằng nói chuyện linh tinh một hồi, cũng đi ngủ lấy sức sau một ngày dài. Nhưng vì đang ở chốn rừng thiêng nước độc, đâu dám sơ hở, lúc nào cũng có 1 thằng thức để canh chừng, cứ thế thay phiên đến sáng. Hôm đó tôi canh ca đầu, ngồi nhìn đống lửa tí tách giữa rừng, cảm giác tuy rằng không thoải mái lắm, nhưng cũng có chút thú vị.
Thế rồi vừa đến lúc đổi ca trực, thì tôi nghe sau lưng có tiếng soạt nhẹ một cái, tuy là tiếng soạt rất nhỏ, nhưng giữa rừng âm u tịch mịch nghe rất rõ. Tôi vội cầm cây rựa kế bên lên, ngoảnh nhìn phía sau thì chỉ thấy bóng đen mịt mờ, nghĩ rằng có thể thú nhỏ nào đó nên cũng không để ý. Tôi đứng lên định lây thằng Nghĩa, vừa đứng lên thì lại nghe tiếng sột soạt sau lưng, lúc này phản ứng tôi cực lẹ, quay ngoắc một cái thì chỉ thấy một cái đuôi dài lướt qua. Tôi lập tức đá chân thằng Năm hùm, nó tỉnh dậy ngay, vơ lấy cây rựa thủ kế bên, đứng lên nói nhỏ:
“Có chuyện gì?”
Tôi đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, chỉ vào phía sau bìa rừng, những thằng khác hình như cũng cảm giác có gì bất ổn, đều đã tỉnh dậy.
Năm thằng đều lăm lăm vũ khí, đề phòng nhìn xung quanh.
Bỗng trong bìa rừng, có một tia sáng vàng vàng chập chờn phía trước. Tôi nói:
“Ma trơi à ?”
Thằng Nghĩa đứng kế bên liền nói:
“không phải là mắt thú, mà hình như là mắt cọp thì đúng hơn”
Nghe đến cọp là cả đám nhìn thằng Năm Hùm, nó từng đi bắt hơn ba bốn con cọp lớn, nó là thằng hiểu cọp nhất trong đám. Tôi nhìn nó, thì thấy nó trán đổ mồ hôi, miệng lầm bầm gì đó, tôi vỗ vai nó, thì cảm giác toàn thân nó lạnh ngắt, tôi lo lắng hỏi :
“Ê, Năm, mày bị sao vậy?”
Thằng Năm Hùm hít một hai rồi nói:
“Hổ Vương”
Cả đám nghe xong liền như muốn bủn rủn tay chân, Hổ Vương là con cọp lớn nhất, hung mãnh nhất ở núi Cấm này, thằng Năm Hùm từng đối đầu với nó, làm nó chột một con mắt, mà cái giống hổ thì nó thù dai ghê lắm, mười năm nó vẫn còn nhớ cái mối thù mất mắt, đêm nay coi bộ là chúng tôi không yên rồi.
Đang chăm chú thì cái ánh sáng vàng vàng lập lòe đó lại lướt ngang qua.
Tôi chửi thầm trong bụng:
“Mẹ bà nó chứ, muốn thì xông ra đây, tao với mày làm một trận, chứ vờn kiểu này…”
Đang nghĩ đến đó, liền nghe phía bên thằng Nghĩa la lên một tiếng, rồi nghe oạch một cái, nhìn lại thì dưới ánh lửa bùng bùng, thấy hình dáng một con cọp khổng lồ móng vuốt nhọn hoắc đang đè đên thằng Nghĩa, cả đám lúc này thần trí căng ra cực điểm.
Con Cọp đứng bốn chân đã cao hơn thân người lớn, trán nó có một chữ Vương rõ to, con mắt phải chỉ còn là một cái hốc đen ngòm, trong vô cùng kinh dị. Thằng Năm Hùm la lên:
“Nghĩa, đừng động đậy”
Thằng Nghĩa bị móng cọp bấu vào lưng, máu tươi rĩ ra, chỉ dám nắm tay im lặng mà chịu đựng. Thằng Năm Hùm, từ từ bước ra, tay phải cầm rựa, tay trái cầm một cây đuốc lớn.
Thằng Năm Hùm nói tôi:
“Anh đứng sau yểm trợ giùm tôi”
Tôi nghe vậy liền tay chắm chặc cây rựa, có biến là lao vào chém ngay.
Thằng Năm Hùm tự nhiên thả lỏng hai tay, cuối đầu một cách thành kính nhìn con Hổ Vương. con Hổ Vương vẫn nhìn chằm chằm vào nó, dường như không cần biết xung quanh còn có ba thằng đang sẳn sàng lao vào chém giết.
Thằng Năm Hùm cuối đầu xong, ngửa đầu lên là hai mắt nó đã hiện ra mấy đường chỉ máu, nó cầm rựa, bổ thẳng đầu con Hổ. Con Hổ đập đuôi chồm lên, thằng Nghĩa la :
“Qua trái”
cả đám liền nhảy sang trái, con hổ vương thì chồm sang phải, nó vồ hụt một cái liền quay người tát liền. Thằng Năm Hổ tuy nhảy ra xa rồi, nhưng vẫn bị cái móng vuốt con hổ rạch ba rạch giữa ngực. Tôi thì thấy thằng Nghĩa vẫn nằm trên đất, vội xách nách nó lên kéo vào.
Thằng Năm Hùm vẫn đang quần nhau với con Hổ Vương, ba thằng còn lại, là tôi, thằng Tư Gà, và thằng Năm thầy bói, lao vào sau lưng con hổ, thằng Tư Gà nhanh nhẹn chém một nhát vào chân con Hổ.
Con Hổ Vương bị chém, liền quay lại tát thằng Tư Gà, thằng Tư Gà đưa cây rựa lên đỡ, nghe keng một cái, cây rựa đã bị văng đi mất. Thằng Tư Gà nếu không nhờ cây rựa thì cái đầu nó đã bay như cây rựa rồi. Tôi nắm áo lôi thằng Tư Gà ra phía sau, tới phiên mình, tôi chộp lấy cái lưới bắt trăn, một tay cầm lưới, một tay cầm rựa. Tôi nhún chân mạnh một cái, lấy hết sức bình sinh nhảy lên lưng con Hổ.
Đây là một hành động vô cùng liều mạng, biết là thế, nhưng đến lúc này thằng Năm Hùm cũng không thể cầm cự hơn nữa, chỉ còn cách này mà thu phục con Hổ Vương.
Tôi tiện tay, quăng luôn cái lưới trùm đầu con hổ, thân mình thì đang ngồi trên lưng nó. Con Hổ linh tính của dã thú, liền đứng lên hai chân, cốt muốn quằng tôi rớt xuống đất. Tôi đưa cây rựa luồng xuống dưới cổ con hổ. Con Hổ quần một hồi, thấy bất ổn, liền quay lưng chạy luôn vào rừng, tôi ngồi trên lưng nó, quờ quạng chỉ biết rằng không thể để cho mình rớt xuống, rớt xuống thì chỉ có chết. Tôi càng thêm sức mạnh, hai tay nắm lấy cây rựa, quay lưỡi cây rựa cứa vào cổ con hổ. Nghe tiếng bực bực của tiếng lước đứt, thấy trên tay có chút ấm ấm, biết là lưỡi rựa cứa vào cổ con hổ làm nó chảy máu. Con Hổ càng điên tiết hơn, vừa chạy nó vừa đập lưng vào những cây cối xung quanh, tôi ê ẩm cả mình mảy. Thân bị đập vào cây lớn, nội tạng như muốn trào ra khỏi họng, nhưng vẫn ráng hít một hơi, giữ thật chặc, con hổ chạy một đoạn cũng kiệt sức do mất máu.
Tôi lúc này nghĩ thầm:”Cầu trời khẩn phật, chỉ cần nhát cứa này làm con Hổ chết là được”
Tôi định thầm trong bụng rằng, con Hổ Vương đã kiệt sức, làm một nhát cứa thật mạnh, cắt cổ con Hổ.
Xin trời đất thêm chút sức mạnh, tôi làm một nhát thật mạnh, cứa cổ con hổ rồi buông tay. Vừa buông tay là tôi bị bỏ lại sau lưng một đoạn rất xa, nằm lăn ra đất, thở như vừa mới từ cõi chết trở về. Con Hổ cũng đứng khựng lại, quay lại nhìn tôi, dưới ánh trăng tỏ thấy trước ngực con Hổ Vương một mảng lông màu đỏ, con mắt chột của nó bây giờ cũng là một màu đỏ, miệng nó lấm tấm là máu. Nó quay lại phía tôi, đi từng bước từng bước một, bây giờ nó chỉ còn cách tôi độ năm sáu mét.
Đến chuyến này thì tôi là thằng bỏ mạng đầu tiên rồi, cây rựa trong tay bây giờ cũng đã bay đi đâu mất, đành bất lực tôi lết lùi từng chút một.
Con Hổ chầm chậm tiến lại, từng bước nó tiến đến là từng bước tôi xuống cửa âm phủ.
Nhưng con người trước khi chết dường như có một sức mạnh bộ phát, lúc này tôi thấy thân thể giảm hẳn đau đớn, ráng thật nhanh lùi lại, tay vừa lùi vài cái, liền thấy cái gì nhớt nhớt, nhìn xuống thì ra là cây rựa dính đầy máu tươi tanh tưởi, tôi mừng quá, cầm cây rựa vào tay.
Tuy là con hổ bị tôi cứa cổ, máu chảy ra không ngừng, nhưng dẫu có chết thì nó cũng muốn tôi phải chết chung với nó. Nó liền đập đuôi, chồm lên tôi. Nhe cái họng đầy máu tanh tưởi với những cái răng sắc nhọn tính ngoạm vào cổ tôi. Tôi cầm cây rựa trong tay, vận hết sức tàn, đâm thẳng vào họng con Hổ, cây rựa xuyên luôn qua óc nó. Con Hổ Rống lên một tiếng kinh khủng, tiếng rống cuối cùng của chúa sơn lâm nghe thê thảm và tang khốc không sao kể xiếc, rồi khu rừng trở về cái sự tĩnh mịch vốn có của nó.
Máu, nước dãi con Hổ Vương nhỏ giọt lên mặt, tôi mở miệng thở hồng hộc thì một vài giọt máu rơi vào miệng, tanh tưởi kinh hồn. Tôi bật xác con Hổ sang một bên, ói luôn mấy chập.
Mãi một lúc sau mới định thần lại, nhìn xung quanh không rõ mình đang ở đâu, thấy xa xa có một cái hang lớn, hai bên cửa hang có tượng 2 con rắn hổ bằng đá, họa tiết kì dị…
Giữa chốn rừng thiên nước độc, cảnh sắc bây giờ không khác nào tôi đang chuẩn bị đi vào âm phủ
—-