Trong cái nóng oi ả của mùa hạ, tiếng ve kêu rền vang,một vùng làng quê thanh bình. Hoà như mọi ngày bắt cua,mai nấu bún riêu cua làm đồ ăn sáng.Hôm nay Hoà về muộn hôm mọi ngày vì có nhiều cua. Anh rảo bước thật nhanh về nhà.
A! Chào bác Chuyên bác đi đâu vậy?- Hoà chào bác Chuyên
Hoà ấy hả cháu, tao đi có tí việc ấy mà, mày về muộn thế?
Dạ vâng, hôm nay cháu đi làm có nhiều cua, ham bắt thêm bác xem đầy giỏ rồi này. -Vừa nói Hoà vừa chìa giỏ cho bác Chuyên xem.
Ờ khá lắm, mai nấu bún để bác một bát bún mày nấu ngon đáo để. -Bác Chuyên lên tiếng.
Vâng cháu sẽ phần bác. -Hoà đáp
Thôi tao đi đây mày về đi không muộn. Bác Chuyên nhắc nhở.
Dạ vâng cháu về ngay đây -Hoà lễ phép trả lời.
Làng Lãng là một làng rất yên bình, con người nơi đây mến khách thật thà. Họ sống rất hồn hậu chất phác. Ấy chẳng phải vậy mà gia đình Hoà từ khi đến đây, được tiếp đãi rất mực.
Quê cũ của Hoà cũng đẹp như nơi đây, nhưng nơi đó đã bị lũ quét cuốn qua, người chết nhiều vô số kể, những người còn sống thì cũng đi tha hương cầu thực.
Gia đình Hoà lưu lạc đến đây, được mọi người tiếp đãi, giúp đỡ rất tốt, họ xin làng một mảnh đất cuối làng để sinh sống.
Gia đình Hoà mở quán ăn bán rất chạy. Bún riêu cua của anh vừa thơm vừa ngọt, đặc gạch cua, ăn song vị ngọt dịu còn vương trên đầu lưỡi, thật sảng khoái (viết đến đây ad thấy đói quá ???)
Trong khi đó ở đầu làng gia đình nhà lão Sự trước kia cũng bán đồ ăn sáng những không được ngon. Nay gia đình Hoà đến cướp hết khách lão bực lắm.
Bà vợ lão Sự nguýt dài:” ông nó định để chúng nó cướp hết mối làm ăn à. Cứ như vậy chúng ta sẽ phải đóng cửa mà đi ăn xin đấy.
lão Sự đập tay xuống bàn rít lên: Mẹ kiếp nó là cái gì mà dám cướp khách của tao???? Rồi bọn mày sẽ phải trả giá lũ khốn nạn.
Lão ta lên đường ngay hôm đó xuống nhà một lão thầy tà kể lại mọi chuyện. Lão thầy ta vuốt râu cười:” cái này… Cái này ”
Dạ bẩm thầy giúp con ạ, con xin đưa thầy chút ít lễ mọn. Nói rồi lão ta lấy ra một xấp tiền đặt lên ban thờ.
Lão tà vuốt râu cười lớn :”Ha ha ha, thôi thì lễ ta cũng đã nhận, mà đây là việc giúp người lên ta đồng ý. Ông có dám làm không đã??? Dạ bẩm thầy chỉ cần phá nát được quán của hắn thì chuyện gì con cũng xin làm. -Lão Sự đáp
Tốt vậy mi hãy mang thứ này, lén bỏ vô nồi bún riêu cua của hắn. Mai mi sẽ thấy kết quả ha ha ha. Lão ta cười gian. Lấy ra một túm giấy bên trong có thứ bột gì đó đen đen, đưa cho lão Sự.
Lão cám ơn rối rít rồi quay về làng.
Nửa đêm lão ta lén bỏ thuốc vô nồi nấu bún riêu cua của gia đình Hoà mà không ai hay biết.
-“Này, ông sao vậy” ?. Tiếng Bà Hai gọi vọng vào trong nhà khi thấy chồng mình buổi sớm lên rừng nhưng chưa gì đã quay về với vẻ mặt thất thần!. Gọi mãi mà không có tiếng thưa của Ông Chuyên , Bà Hai nghĩ có chuyện chẳng lành nên bước vào trong xem hôm nay ông nhà sao về sớm thế mà còn về trong tâm trạng bơ phờ, ánh mắt như sắp tàn. Rồi bỗng tiếng Bà Hai khóc nức nở cất lên nghẹn ngào: “Ông ơi, sao ông nở bỏ tôi mà đi sớm vậy hả ông. Ối giời ơi, ông ơi là ông ơi”. Trước mặt Bà Hai giờ đây là Ông Chuyên đang nằm đó bất động đôi môi thâm tím mặt xanh như tàu lá chuối đang dần dần chìm vào giấc ngủ nghìn thu.
Tiếng nức nở của Bà Hai chưa dứt thì trong làng thấp thoáng xa gần lại nghe tiếng khóc nghẹn ngào vang lên, hầu như nhà dân nào có người già đều lăn ra chết một cách bất đắt kì tử, còn đám thanh niên trai tráng thì người cứ đờ dần mềm như cọng bún. Đến khoảng xế chiều, đợi đám thanh niên dần hồi sức trưởng làng A Hiếu gặng hỏi từng người thì mới biết sáng hôm nay có một tốp già trẻ trong làng lên rừng để mưu sinh và ăn sáng tại cái quán bún riêu cua của đôi vợ chồng Hoà. Nhưng cũng chẳng hiểu sao cớ sự lại ra như thế !!!
Nghe đến đấy, những người dân còn lại trong làng không còn nghĩ gì nữa người cuốc, người gậy, người xẻng, người đuốc tiến thẳng đến nhà của đôi vợ chồng Hoà hỏi tội. Vợ chồng Hoà đang ngồi ăn cơm cùng hai đứa con nhỏ thì bỗng nhiên cánh cửa nhà bật tung ra, một chiếc lưỡi hái dài quằm sắt nhọn cắm thẳng lên bàn ăn.
– “Chết con mẹ cái nòi giống nhà mày đi, đồ lũ khốn nạn”
Không đợi phản ứng của đôi vợ chồng kia nhanh như cắt Cường vút cái hái lên cao như múa kiếm định chém bay đầu anh chồng, hoảng quá anh chồng lôi cả chị vợ và hai con chạy ra cửa sau men theo con sông chạy thục mạng bán sống bán chết mà chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Phía sau là tiếng hò hét, tiếng chửi rủa của dân làng bám theo họ
– “Giết chúng nó đi……”
Chạy đến phía cuối con sông của làng bao quanh họ chỉ toàn những bụi tre thấp thoáng xa gần và tiếng người phía sau. Hai đứa nhỏ đuối sức trượt chân rơi xuống nước rồi từ từ chìm dần chìm dần. Người mẹ thấy vậy nhảy xuống định cứu con nhưng cô cũng chìm dần chìm dần. Hoà ở trên bờ thấy vậy quỳ gối bên mé sông, hai hàng nước mắt đẫm lệ tuôn ra. Rồi dân làng cũng kéo đến, thấy cảnh tượng trước mắt ai nấy đều xanh cả mặt không ai nói với ai một câu gì. Bỗng Hoà đứng phắt dậy từ từ quay lưng lại phía dân làng một đôi mắt đỏ rực hằn học sáng lên , nước mắt trên khoé mi của anh ta giờ đã là hai hàng huyết lệ, hai hàng máu chảy dần chảy dần trên khuôn mặt rỉ xuống đất những giọt lệ ai oán. Rồi anh ta cất giọng giận dữ như từ cõi xa xăm vọng về
“ Tất cả người trong làng Lãng này đều phải chết – ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha………….”
Hét song Hoà nhảy xuống sông theo ba mẹ con