Trái với lần trước Jean còn hỏi đi hỏi lại, chần chờ để thằng khốn kiếp ấy tìm chỗ trốn. Lần này Tiến vừa trả lời xong là hai cánh cửa đã mở toang ra ngay. Chàng giật bắn ngươi khi thấy một vật đen thui từ trong phóng ra. Tiến tưởng tên ngủ với vợ mình tấn công nên tá hỏa lui lại, cầm cây thủ thếngay. Nhưng chàng định thần lại thì ra một chú mèo đen to tướng vừa nhảy vọt ra ngoài. Chạy một quãng, nó còn đứng lại dương cặp mắt xanh lè nhìn chàng như maquỉ Vậy mà cũng làm Tiến tháo mồ’hôi. Jean đã tới bên chàng hỏi:
– Anh trở lại làm chi vậy?
Tiến nhanh trí nói dối thực mau.
– Anh mất xâu chìa khóa. Không biết có rớt đâu đây không?
– Ờ. Anh vô kiếm xem. Có lẽ lúc nãy cởi quần áo vội vàng rơi đâu đó chăng.
Tiến lẹ làng vô trong phòng ngay. Chàng nhìn thật nhanh mọi nơi và biết ngay là mình lầm tiếng nói vừa rồi của Jean với con mèo đen kia, chứ không phải người ta. Tuy nhiên, Tiến cũng cẩn thận làm bộ vén luôn cả chiếc màn che phòng tắm xem có ai trong đó không cho chắc ăn. Và trong lúc Jean không để ý. Tiến móc túi lấy sâu chìa nắm trong tay, rồi ra ngoài vờ cúi xuống cạnh giá vẽ của Jean, nhặt sâu chìa khóa tưởng tượng lên nói.
– Đây rồi, may quá… nó rớt ở đây mà làm hết hồn, tưởng mất rồi chứ.
Nói xong, chàng thủng thẳng nựng mặt vợ lên, hôn vô môi nàng một cái thực tình tứ. Jean nhắm mắt lại thưởng thức nụ hôn thực say mê. Bỗng Tiến bật cười. Chàng nhìn thấy mấy sợi lông mèo còn vương trên má Jean.
– Anh cười cái gì vậy?
– Em coi… nựngcon mèo làm gì tới nỗi mặt mày dính lông nó tùm lum rồi kìa.
Jean cười bẽn lẽn, đưa tay phủi má. Tiến được dịp hỏi:
– Con mèo núp ở đâu mà lần đầu anh tìm khắp nơi không thấy nó.
Jean cười thực tươi lắc đầu nói:
– Em cũng không biết nữa. Có lẽ nó đen thui nên anh không thấy nó thôi. Nó ở đâu ra vậy?
– Con mèo đó của con Hai. Nó theo tụi em đi chụp hình, anh Hưng đã nghe lời dặn của mẹ con bé ném con mèo đó xuống đường rồi, không hiểu tại sao nó lại tìm tới
đây được.
Tiến lắc đầu rủa.
– Đúng lá con mèo quỉ. Nó làm anh hết hồn.
Nói xong, chàng từ từ trở về phòng. Vừa đi được vài bước, Tiến giật mình thấy Hưng từ trong nhà bước ra. Chàng vội vàng chui ngay vào một bụi cây gần đó núp. Hưng vô tìnhkhông biết có người đangrình mình nên thủng thẳng đi xuống núi. Khi tới ngang ngọn tháp hải đăng. Chàng dừng lại, định vô nói với Jean vài điều vì sự hiểu lầm của Jean hôm chàng đưa nàng vào ngọn tháp này. Điều này hết sức cần thiết. Bởi vì cặp mắt ấy đã làm Hưng điêu đứng. Cặp mắt của người chết trên biển cả trở về. Đã hiện ra trên bức tường ngọn tháp hải đăng.
Mấy bữa nay, sở dĩ chàng chưa muốn nói vì biết rằng đối với tụi Mỹ, chuyện ma quỉ là điều rất khó làm cho chúng tin. Hơn nữa, chàng mới đồng ý cho Jean xử dụng căn phòng này. Bây giờ lại nói chuyện đó sau khi nàng giận chàng, có phải là rất dễ hiểu lầm hay không.
Nhưng hôm nay sau khi Jean đã hoàn tất mọi chuyện. Thời gian giận dỗi cũng đã lâu rồi, và hồi tối, nàng lại hết sức đề cao chàng trong bữa tiệc kể như là khánh thành thì bây giờ chàng phải có nhiệm vụ cho nàng biết những cái nguy hiểm, nếu có, thể xẩy ra cho Jean phòng ngừa.
Chàng quyết định rẽ vô con đường dẫn tới tháp hải đăng. Nhưng đi được một quãng. Hưng đổi ý, quay trở lại. Chàng nghĩ đêm đã khuya. Nếu chàng vô đó nói chuyện với Jean mà Tiến biết được, thếnào cũng có chuyện không hay. Bởi vặy Hưng trở ra, rảo bước xuống chân núi.
Tiến đã tưởng bắt được quả tang Hưng tới ngủ với vợ mình rồi. Chàng núp trong bụi cây hồi hộp đợi chờ. Ai ngờ Hưng mới đi được có vài bước là trở lại, quay đầu xuống núi ngay. Chàng đã tưởng mình có sơ hở gì cho Hưng nhìn thấy sự rình rập của mình. Nhưng Tiến thấy Hưng vẫn ung dung đi đứng rất bình thản. Chắc chắn anh chàng này may mắn, trốn thoát khỏi tay chàng được một lần rồi nên teo. Không dám trở lại đêm nay nữa. Nhưng mà cu cậu đi đâu đây Không lý chúng thấy động ổ rồi hẹn nhau tới chỗ khác chăng.
Ý nghĩ này có vẻ hữu lý nên Tiến theo sát Hưag ngay. Chàng âm thầm đi sát vào ven đường, nơi những bụi cây mọc um tùm để phòng khi Hưng có quay đầu trở lại cũng không biết chàng theo sau. Tới chân núi, ra ngoài đường. Tiến thấy Hưag ngoắc một chiếc xe Honda ôm đậu trên bến đò đón khách. Chàng chờ cho chiếc xe đó chạy mới vội vàng ngoắc một chiếc xe khác đuổi theo. Tiến bảo người lái xe Honda ôm:
– Anh tắt đèn đi, theo chiếc xe kia cho tôi. Đừng để cho nó biết mình theo sau nhé.
Anh chàng lái xe Honda ôm quay lại phân trần.
– Không được đâu ông ơi. Xe chạy không đèn, vừa nguy hiểm, vừa gặp công an là bị phạt lôi thôi lắm đó. Tiến năn nỉn.
– Anh cứ nghe lời tôi đi mà. Bất cứ điều gì tôi cũng chịu hết cho anh có được không?
– Nhưng ông trả cho tôi được bao nhiêu để làm cái công việc nguy hiểm này chứ.
Tiến biết anh chàng này bắt bí mình. Chàng không do dự nói ngay.
Tôi bao chuyến xe này cho tới sáng. Trả công anh một trăm đô la. Miễn là đừng để mất dấu người đi trước là được.
Anh tài xế lái xe Honda ôm lính quýnh tắt đèn, để Tiến lên rồi cho xe vọt theo xe Honda phía trước liền. Vừa chạy anh ta vừa nói.
Ông thầy cứ yên trí đi. Nhất định không thế nào mất dấu được đâu. Thằng nhỏ lái chiếc xe phía trước là con trai lớn của em đó mà. Em tập cho nó lái xe chứ ai.
Nghe ông ta nói, Tiến càng vững bụng. Quả thực chiếc xe trước chạy thực loạng quạng nên xe chàng bám sát không mấy khó khăn. Xe chạy chỉ vài phút sau đã rẽ vào một con hẻm nhỏ. Đi chừng mươi phút nữa, hình như đã tới đường cụt. Chiếc xe đậu lại, Hưng xuống xe, trả tiền rồi từ từ đi về phía trước. Chàng gõ cửa một căn nhà lá lụp sụp ngay sát chân núi. Có lẽ hòn núi này với núi chỗ ngọn tháp hải đăng là một. Hình như căn nhà này nằm ở phía sau núi thì phải.
Tiến xuống xe, chàng móc bóp đưa cho anh chàng lái xe Honda ôm năm chục đô la rồi nói:
– Tôi đưa trước cho anh một nửa. Cứ đợi ở đây, chờ tới sáng xong chuyện, chở tôi về sẽ đưa nốt cho anh số tiền còn lại. Nhưng chuyện này không được nói với ai nhe.
Anh lái xe Honda mừng rỡ, cầm mấy tờ giấy bạc cám ơn Tiến lia lịa. Chàng không để ý tới anh ta nói gì. Vội vã rảo bước tới căn nhà Hưng vừa chun vô. Trong nhà đã thắp đèn sáng lên hơn. Tiến tìm một khe hở nhìn vô nhà. Chàng
thấy một thiếu phụ ngồi cạnh Hưng trên chiếc giường đã giăng mùng. Bên trong có hai đứa nhỏ đang đùa dỡn với nhau. Hình như chúng đang dành nhau một cái mền thì phải. Thiếu phụ và Hưng ngồi ngoài mùng. Bỗng nàng quay qua bảo Hưng:
– Thôi anh cởi quần áo ra, lên đây nằm với em đi. Ngồi ngoài này muỗi làm thịt đó.
Hưng mỉm cười, choàng tay qua vai thiếu phụ hôn vô môi nàng thực ớnh tứ. Chàng đứng lên, cởi quần áo thực tự nhiên. Hai người cùng chung vô mùng. Thiếu phụ nói với hai đứa trẻ.
– Mấy đứa sao không nhắm mắt ngủ đi.
Cả hai cùng cười khúc khích, lấy mền trùm kín lên đầu nằm im ngay. Cả khu này không có điện nên ngoài trời tối om. Đứng bên ngoài, Tiến yên trí theo dõi mọi hoạt động bên trong mà không sợ bị lộ. Hơn nữa, hôm nay vô tình chàng lại mặc bộ quần áo đậm màu nên càng dễ lẫn vào bóng đêm. ở trong nhà, cây đèn dầu đủ sáng để Tiến nhìn rõ Hưng và thiếu phụ đã ôm cứng lấy nhau trong mùng rồi. Chỉ vài phút sau là quần áo thiếu phụ đã bật tung ra, trắng nõn. Hưng cũng đã cởi chiếc áo thung, chàng chỉ còn lại trên mình độc nhất chiếc quần lót thực nhỏ.
Hai người cuộn tròn lấy nhau, trong khi hai đứa bé vẫn lục đục bên cạnh. Thiếu phụ bỗng buông Hưag ra, ngồi dậy nói.
– Anh Hưng ơi, hay là chúng mình vào phòng con Hai đi Chắc nó ngủ say rồi đó. Ở đây hai đứa nhỏ này lục đục mãi làm ăn gì được.
Hưng nghe Lan nói chịu liền, chàng nghĩ tới đêm đầu tiên. Con bé liều lĩnh mò mẫm trên thân thể chàng. Trong đầu Hưng nghĩ ngay tới chiếc giường bé nhỏ đó mà nằm ba người thì nếu muốn, con bé đó chỉ với tay ra là đụng được mình chàng ngay. Hơn nữa, chiếc giường bằng hai miếng ván dầy ghép lại. Được kê bằng hai con ngựa gỗ phía dưới rất chắc, dù cho có nhúc nhích cách mấy, người nằm bên cũng không biết. Mẹ nó có tài thánh cũng không biếtnó máy mó với chàng được. Chàng hí hửng đí vô phòng trong. Hưng đã tính đúng tất cả. Tuy nhiên, chỉ có một đều Hưng không biết là khi chàng gõ cửa thì con Hai vẫn còn thức và Lan đã nháy mắt làm hiệu cho nó chạy vô buồng làm bộ ngủ mà thôi.
Hưng hí hửng ôm quần áo vô phòng trong. Chàng chui vô mùng liền, trong khi đó Lan vẫn còn chần chờ ở nhà ngoài. Hình nhưnàng còn phải dắt mùng lại cẩn thận trước khi theo Hưng. Con Hai đang nằm sát ngay trong vách. Hưng biết Lan chưa vô kịp, chàng luồn ngay một tay vô áo con nhỏ xoa nhè nhẹ. Trong phòng tối om, Hưng biết dù cho Lan có vô cũng không nhìn thấy chàng đang làm gì Chàng mạnh bạo hơn, cúi xuống hôn vô miệng con nhỏ.
Bỗng Hưng giật mình vì một bàn tay nhỏ nhắn vừa đặt lên trên quần lót chàng. Thì ra con bé chưa ngủ, hay vừa mới thức dậy cũng nên. Nhưng điều đó không quan trọng, miễn là nó chịu chơi là được rồi. Hưng thích thú, không còn phải dè dặt nữa. Chàng ôm cứng lấy con nhỏ hôn tới tấp khắp mình mẩy nó. Chàng chỉ sợ Lan vô liền bây giờ thì mất hứng hết.
– Anh Hưng ơi, để em ra ngoài tắm một chút đã nhé.
Hưng nghe Lan nói mừng nhưmở cờ trong bụng, chàng lật đật nói:
– Được mà, anh nằm đây chờ một chút có sao đâu.
Lan mỉm cười trong bóng tối. Nàng Iấy chiếc khăn và cục xà bông mở cửa ra ngoài. Phòng tắm được làm bên hông, sát sau nhà. ở đó chỉ có cái vại nước. Lúc trước có một tấm phên rách che. Bữa hôm sửa nhà, Lan đã nói ông thợ làm thành một cái phòng lộ thiên nho nhỏ thật kín đáo. Bây giờ nàng làm bộ đi tắm để cho Hưng có dịp mò mẫm con Hai, chút nữa nàng vô, chắc chắn chàng đã nóng người lên rồi, lo gì Hưng không thỏa mãn được đêm nay. Lan đã tính toán thực kỹ, nếu cứ ngủ vôi Hưag đều đều như thế này, thế nào nàng cũng có con với chàng, và như thế lo gì Hưng không lo lắng cho gia đình nàng.
Lan vô tình đi ra phòng tắm. Nàng đâu có biết Tiến đang dòm trộm vô nhà. Chàng thấy nàng mở cửa ra ngoài, vội vàng chạy ra phía sau nhà. Thấy có một chỗ kín đáo núp được nên chui tọt vô liền. Tiến đâu ngờ đó lại là phòng tắm mà Lan sắp sửa vô. Bây giờ chàng đã biết căn nhà này chính là nhà bé Hai. Nếu Tiến đoán không lầm thì người thiếu phụ này là mẹ con nhỏ. Hai đứa em con Hai lúc nãy lục đục trong mùng chàng đã nhận ra trong mấy tấm hình Jean chụp chúng ngoài biển.
Đang suy nghĩ miên man, bỗng Tiến thấy Lan lù lù hiện ra trước mặt. Căn phòng tắm chỉ rộng độ hơn thước vuông nên Lan vừa bước vô là đã thấy mặt Tiến rồi. Nàng hoảng hốt toan la lên thì đã bị Tiến nhanh tay bịt miệng nàng lại. Chàng lính quýnh nói:
– Tôi là bạn anh Hưag và là chồng cô Jean mướn mấy đứa con chị làm người mẫu chụp hình bữa trước đó, chị có biết không?
Lan gật đầu lia lịa. Nàng không biết phải nghĩ làm sao bây giờ. Cái gì mà kỳ cục thế này. Tại sao anh chàng này lại núp trong phòng tắm của nàng trong đêm khuya khoắt thế này. Chuyện gì đã xảy ra. Nghe tụi nhỏ nói là chồng cô Jean cũng là kỹ sư điện tử và còn giàu hơn Hưng nhiều nữa. Nhưng mà họ đang chơi cái trò gì đây.
– Chị biết tôi là ai rồi phải không?
Lan lại gật đầu lia lịa. Tiến nói nho nhỏ.
– Chị đừng sợ, tôi không có ý làm hại chị đâu. Nhưng không được la lên nghe không.
Lan lại gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng ý. Tiến vẫn chưa buông nàng ra. Chàng nghĩ thật nhanh trong đầu, phải hù người đàn bà này thì mới mong dấu được hành động mờ ám của mình đêm nay. Bỗng Tiến khoái trí, chợt nhớ ra vợ Hưng sẽ tới đây vào chiều ngày mai. Chàng nói liền.
– Chiều mai, vợ anh Hưng sẽ tới đây. Bà ta đã nghe phong phanh chuyện anh Hưng lăng nhăng với một cô nào rồi. Bởi vậy chị ấy nhờ tôi theo dõi mọi hành động của anh Hưng, tìm ra người đàn bà ấy là ai để thanh toán. Ai ngờ lại là chị.
Nghe Tiến nói, Lan tháo mồ hôi. Chàng đã buông tay ra mà nàng lắp bắp không nói lên được một lời nào. Lan đã bị Tiến đánh trúng tim đen, nàng choáng váng. Thân thể lúc này vẫn còn trần truồng, không một mảnh quần áo nào. .Lúc nàng ôm ấp Hưng đã cởi bỏ hết quần áo ra rồi. Tới lúc làm bộ đi tắm, tưởng đêm tối không có ai nên chỉ lấy chiếc khăn tắm lớn Hưng mua cho tuần trước choàng
ngang người. Nào ngờ gặp ngay Tiến trong phòng tắm một cách bất ngờ như vậy. Chàng lại ôm cứng lấy nàng, chiếc khăn cũng đã rơi xuống đất mất rồi.
Một lúc thực lâu, nàng vẫn không nói lên được một lời nào nữa. Bây giờ Tiến vẫn còn ôm chặt lấy nàng mà chỉ buông tay bịt miệng Lan ra mà thôi. Cũng vì vậy mà tự nhiên Lan nẩy ra ý định phải mua chuộc người đàn ông này bằng mọi giá. Mà nàng còn có cái gì có thể mua chuộc được những dân Việt Kiều giàu có này hơn là thân thể người đàn bà nữa. Nghĩ vậy, Lan gục ngay đầu vào vai Tiến, thân thể nàng ép sát vô mình chàng. Hai tay vòng ra sau lưng Tiến ôm cứng lấy thân thể chàng, nàng làm bộ sụt sùi nói nho nhỏ:
– Tưởng ai xa lạ, thì ra là anh. Tuy chúng mình chưa gặp mặt nhau, nhưng gia đình em đã mang ơn anh chị nhiều rồi. Không lý bây giờ anh nỡ nào hại mẹ con hay sao.
Tiến không ngờ chàng xoay ngược nnh thế tài tình như vậy Chàng thừa thắng xông lên. Làm ra cái bộ thương hoa tiếc ngọc lắm, chàng thì thào.
– Nếu là người khác thì anh đã ra về từ lúc biết anh Hưng tới đây rồi. Nhưng lại là em nên anh mởi cố nán lại, để tìm dịp gặp em báo tin. Ai ngờ em chui ra đây làm anh chới với.
– Vậy anh không cho vợ anh Hưng biết tụi em phải không?
– Nhất định là như vậy rồi. Em không tin hỏi con Hai xem anh đối xử với nó như thế nào.
Không ai biết con hơn là mẹ. Lan đoán ngay là con Hai thế nào cũng có cái gì với anh chàng này rồi. Nàng làm bộ nói:
– Anh cho nó nhiều tiền lắm phải không?
Tiến vô tình nói.
– Có bao nhiêu đâu.
Rồi như chợt nhận ra là mình lỡ lời. Nói như vậy có khác gì tự thú là chàng đã có cái gì với con nhỏ này rồi hay sao. Chàng vừa tính nói trớ đi thì Lan đã kiễn chân lên hôn vô miệng chàng làm Tiến không nói được lời nào nữa.
Chàng lại nghe Lan nói:
– Anh xem hai mẹ con em có giống nhau hay không? Vừa nói, Lan vừa nắm tay Tiến kéo xuống bụng nàng, rồi đẩy nhẹ xuống dưới. Tiến như được nước bóp mạnh. Người chàng nóng lên hừng hực. Miệng lưỡi Lan lại tràn ngập bờ môi chàng. Thân thể nhỏ nhắn và săn cứng của Lan đã làm Tiến run lên bần bật. Vừa rồi chàng đã đè Jean ra, vậy mà bây giờ Tiến lại thấy ham muốn tột cùng rồi.
Lan đã tháo dây lưng quần Tiến ra hồi nào chàng cũng không hay. Nàng gác một chân lên hông chàng. Tiến đã đỡ lấy đùi nàng, nâng lên cao hơn nữa. Không may cho chàng, Lan mất thăng bằng thế nào té nghiêng vô vách nhà, kéo Tiến theo. Vách lá không chịu nổi sức nặng hai người lõm vô trong tạo lên tiếng động thực lớn. Cái vách này lại là vách bên phòng con Hai. Bởi vậy cả Hưng và Hai cùng giật mình ngồi bật dậy, la lên.
– Trời ơi… nhà xập, nhà xập…
Tiến hoảng hồn chụp quần áo cắm cổ chạy thục mạng về phía anh chàng xe ôm đang đứng chờ. Lan cũng chới với, nửa khóc nửa cười, cố ngồi dậy. Nàng bị một thanh tre gẫy trong vách lá đâm vô đùi đau thấu xương. Chỉ một lúc sau, cả Hưng và Hai cùng ra đỡ Lan dậy. Hưng xót xa hỏi:
– Em có cần anh đưa đi nhà thương không?
Lan lắc đầu lia lịa nói:
– Khỏi mà anh. Em chỉ bị thương ngoài da thôi mà.
Để anh bế em vô trong nhà rọi đèn xem sao nhé. Nói xong, không để cho Lan có đồng ý hay không. Hưng bế xốc nàng lên đem vô trong nhà đặt nàng lên giường. Bé Hai cũng đã mang chiếc đèn dầu lớn vô phòng. Nàng vặn cho bấc cháy to hơn một chút nữa. Bây giờ mọi người đã nhìn thấy rõ vết tre đâm ngay trên bắp đùi Lan. Máu chảy ra tùm lum, đỏ cả một bên đùi nàng. Hưng hối Hai lấy một thau nước, chàng chùi sạch vết máu. Móc bao thuốc lá trong túi, xé mấy điếu ra rịt vô vết thương cho nàng cầm máu, rồi xé chiếc áo thung cột chặt vết thương cho nàng. Cả nhà loay hoay mãi tới gần sáng mới đi ngủ.