Jean quằn quại, tái tê, điên dại trong dục tình không thế nào tưởng tượng được. Có những lúc nàng mê man trong biển lửa hừng hực ân tình. Có những lúc tái tê trong đau đớn đam mê. Nàng thấy thân thể như tan biến vào hư vô quằn quại cả thể xác lẫn linh hồn. Hình nhưnàng đang nằm trong vòng tay của quỉ. Trên trời, một chiếc máy bay khổng lồ đang từ từ hạ thấp. Hình như trên đó có vợ Hưng. Nhưng dưới này thân thể chàng đang cuồng dại, dập xuống liên hồi. Jean níu cứng lấy chàng rên rỉ.
– Anh… anh Hưng ơi. Hình như chuyến máy bay chở Đào vừa đáp xuống phi trường kìa.
Bây giờ Hưng mới ầm ừ lên tiếng. Giọng chàng văng vẳng như từ cõi xa xăm vọng lại. Phải, phải rồi… Đào đã tới rồi đó em.
Ttrong khi đó Đào vừa bước xuống máy bay. Sao mà khí hậu ở đây nóng khủng khiếp thế này. Mặc dầu đã biết truởc nhưthế. Ngoài bộ đồ mặc ngoài này, Đào không mặc một thứ quần áo lót nào bên trong mà vẫn nóng kinh người. Mồ hôi nàng vã ra. May mà bây giờ là ban đêm mà còn như thế này. Không biết sáng mai khí hậu sẽ ra sao. Đang lớ ngớ, trông trước nhìn sau thì Hưng đã đứng sát bên nàng từ lúc nào. Đào mừng rỡ ôm chầm lấy chàng. Hưng nhấc bổng nàng lên trong khi môi Đào đã gắn chặt lấy miệng chàng rồi. Nhiều con mắt hướng về phía hai người. Có lẽ phong tục tập quán ở đây không cởi mở như bên Mỹ nên những con mắt tò mò có vẽ ngỡ ngàng về sự âu yếm công khai của cặp vợ chồng trẻ này.
Tự nhiên Đào rùng mình khi thấy Hưng quét ngang tầm mắt nhìn chung quanh làm mọi người lẩn tránh xa hẳn ra. Nhưng chỉ một thoáng, tánh hồn nhiên lại trở về với con người Đào. Nàng lại tung tăng âu yếm đi bên Hưng, tíu tít như một con chim non.
Sau khi lãnh hành lý. Hưng bao riêng một chuyến xe lam chở hai người về. Gió biển về đêm thổi lồng lộng mà Đào vẫn cảm thấy nóng bức lạ lùng. Nàng ngồi sát vô Hưng, ôm lấy chàng để cảm nhận hơi da mát lạnh từ người chàng truyền qua thật dễ chịu.
Đèn đường ở đây hầu như không có. Xe chạy thực lâu mới có một hai bóng đèn lờ mờ như bóng ma chơi. Đường phố tối om om, ánh đèn xe lam cũng chỉ chiếu sáng được một khoảng thực ngắn trước mặt để anh tài xế cho xe chạy từ từ như loài rùa biển.
Cũng vì trời tối mà có lẽ bây giờ Đào mới được nhìn thấy ánh trăng rằm trải dài trên mặt biển thực đẹp. Nó lóng lánh như muôn ngàn tinh tú, nhấp nhô trên những ngọn sóng thực tình. Đào luồn một tay vô trong quần Hưng. Đã mấy tuần xa cách, bây giờ có lẽ nàng phải hâm nóng cái thân thể lạnh giá này để cho nó khỏi teo luôn lại thì khổ Bỗng Đào thích thú vì người Hưng nóng lên thực dễ dàng. Nàng chồm lên, cắn nhẹ vô tai chàng thì thầm.
– Anh hư quá đi…
Hưng vẫn lầm lỳ, vòng tay ôm lấy mình Đào. Nàng dựa sát vô mình chàng hơn nữa, trong khi tay Hưng đã thọc sâu vô ngực áo nàng. Thân thể Đào run rẩy vì những ngón tay thần diệu ngày hôm nay của chàng. Tuy nhiên, Đào biết rằng chồng mình chỉ có thời gian ban đầu ve vuốt này thực sự là một người bình thường thôi. Còn như lát nữa đây, khi mà bắt đầu làm công việc của một người đàn ông thì chàng chịu thua ngay. Chẳng bù với Hiền, anh chàng nấu bếp cho nhà hàng của Đào. Thân thể cục mịch như vậy mà sáng nào cũng cương cứng cả giờ, làm cho Đào phải điên lên từ mấy năm nay. Cũng vì vậy mà cho tới giờ này nàng mới lấy chồng.
Thực là trời quả báo lại gặp ngay một anh chồng bất lực? Nếu không phải vì tai nạn và vấn đề gài Hớn vào trách nhiệm của đứa con trong bụng, có lẽ giờ này Đào vẫn còn phây phây để hưởng thụ của quí trong nhà hàng của nàng.
Đào còn nhớ trước ngày lên đường về Việt Nam. Gặp ngay ngày nhà hàng đóng cửa. Nàng rủ Hiền xuống Santa Cruz chơi. Hai đứa dắt nhau vô một khách sạn nhỏ ngay trên bãi biển. Nàng bảo Hiền:
– Hiền ơi, ngày mai em phải lên đường về Việt Nam với anh Hưng. Bây giờ anh làm sao cho em nhớ mãi những ngày chúng mình bên nhau nghe anh.
Hiền cười hì hì.
– Mỗi buổi sáng, chúng ta chỉ có vài chục phút trong nhà kho làm anh điên lên được, em có biết không. Hôm nay được cả ngày ở đây mà không làm cho em nhớ đời thì còn chờ tđi bao giờ nữa chứ.
Đào vuốt những bắp thịt săn tròn của Hiền và hỏi:
– Bộ từ nhỏ anh đã khoẻ như thế này rồi hay sao?
Hiền gật đầu nói:
Cũng vì vậy mà nó hành hạ anh nhiều khi muốn điên lên đó.
– Sao anh không lấy vợ sớm?
Cha mẹ anh chết hết, ở với ông chú làm ruộng, lấy tiền đâu mà lấy vợ chứ.
– Vậy hồi ấy anh làm gì?
– Thì ở dưới quê còn nhỏ, chỉ có đi chăn trâu thôi, chứ còn làm được cái gì khác nữa đâu.
– Em đọc mấy cuốn tiểu thuyết, thấy họ viết mấy đứa chăn trâu quỉ quái lắin. Có khi chúng làm tình với mấy con trâu nữa phải không?
Hiền cười sặc sụa, nói:
– Thật tình mấy ông nhà văn nhiều óc tưởng tượng.
– Có thiếu gì cách giải quyết vấn đề đó mà phải làm như vậy với mấy con vật cơ chứ.
– Anh nói cho em nghe đi.
– Thường thường thì tụi anh ve vãn lẫn nhau. Thiếu gì những đứa con gái cũng đi chăn trâu cơ chứ. Thả trâu rồi, tìm một lùm cây, bụi cỏ nào đó, ân ái ngày này qua ngày khác là chuyện thường thôi mà.
– Anh có dụ được đứa nào không?
Hiền cười hì hì, ôm ghì lấy Đào nói:
– Trời sanh anh ra quá khổ ngay từ nhỏ. Nhất là lại dai sức nên mấy đứa nhỏ chăn trâu với anh chịu không nổi. Lần đầu tiên, anh cặp với con Bích, mấy tháng quen thân. Thủ thỉ tâm tình chán rồi đi tới ái ân. Con nhỏ này phải thú thực với em là đứa sừng sỏ nhất trong đám chăn trâu. Không biết nó đã cặp với bao nhiêu thằng rồi, và còn hơn anh tới bốn năm tuổi gì đó.
Trưa hôm đó, hai đứa đem trâu qua phía bên kia đồi. Nơi đó xa hẳn đám bạn bè chăn trâu trong làng như mọi khi Lại gặp hôm trời mưa lớn, sấm chớp giăng đầy. Hai đứa anh đem trâu cột ở một gốc cây lớn rồi tìm nơi trú mưa. May mắn tìm được một cái chòi lá dưới chân đồi. Vừa kín đáo mà lại vừa vắng vẻ. Anh đốt lửa lên hong quần áo cho khô. Thân thể cả hai trần truồng. Tụi anh ôm lấy nhau. Lúc đầu chính con Bích kích thích anh trước. Nó bảo chưa bao giờ thấy của ai lớn như của anh và anh cũng thú thực với nó đó là lần đầu tiên làm tình trong đời. Con nhỏ hân hoan ra mặt. Nó làm đủ mọi cách cho anh nóng người lên. Tới khi sáp lại, anh đè nó xuống thì cô nàng mới ré lên. Đẩy anh ra, nhưng khi đó làm sao ngừng lại được Trời mưa thực lớn, quanh đó cả cây số không có ai lai vãng chứ đừng nói chi là có nhà cửa. Bởi vậy nó chỉ còn nước chịu trận. Khóc lóc năn nỉ không hết lời. Khi người anh nguội lại, thân thể nó cũng đã rã rời. Nó bị bệnh phải ở nhà nghỉ ngơi tới mấy tuần mới đi chăn trâu trở lại được Cũng may, nó chỉ là con nhỏ đi chăn trâu mướn. Nhà thực nghèo nên không có gì lôi thôi. Nhưng ông chú anh cũng mất mấy bao gạo lo cơm thuốc cho nó. Từ đó anh nổi tiếng về cái vụ này. Không một đứa con gái chăn trâu nào dám tới gần anh nữa, chứ đừng nói tới cặp bồ làm chi cho mất công.
Đào thích thú hỏi:
– Thế làm sao anh chịu nổi?
Hiền cười hì hì.
– Nói ra thì mắc cỡ. Sau cái hôm làm tình với con Bích. Tự nhiên sự đòi hỏi ái ân ùn ùn nổi lên không thế nào chịu nổi nữa. Làm như lúc chưa được nếm mùi đời thì không sao. Nhưng khi đã biết rồi thì khổ vì nó.
– Vậy anh làm sao?
– Mấy hôm đầu anhphải thủ dâm. Rồi ít lâu sau không cần nữa.
– Anh gặp được địch thủ hả?
– Đúng vậy. Nhưng không phải con nít trong đám chăn trâu đâu?
Đào ngạc nhiên hỏi:
– Không lý anh cặp với mấy bà sồn sồn sao?
– Già có, trẻ có. Nhưng không phải là anh tán mấy mụ đó đâu.
– Như vậy là làm sao?
Hiền cười hì hì.
– Chẳng là sau cái vụ con Bích, cả làng đồn ầm lên nên ai cũng biết. Bởi vậy mới có một hôm. Trời thực nắng, anh đang thơ thẩn thả trâu. Lúc ấy là mùa gặt. Tự nhiên mụ Tư gánh lúa đi ngang qua chỗ anh ngồi. Bỏ quang gánh xuống ngồi bên cạnh anh. Trong làng ai lại chẳng biết mụ Tư lấy chồng hai ba lần, anh nào cũng được vài năm là lăn đùng ra chết. Mụ ấy cũng chẳng đẹp đẽ gì, chỉ được cái thực khoẻ Gánh lúa lanh lẹ hơn cả trai làng. Thân thể to như con bò mộng. Nên sau này không có ai dám rớ tới mụ ta nữa. Bởi vậy mụ phải về ở với bố mẹ và đi cấy rẽ.
Buổi trưa hôm đó không hiểu sao thực vắng vẻ. Không thấy ai ở ngoài đồng cả. Mấy đứa chăn trâu thì ky anh, nên anh thả trâu ở đâu, chúng nó đi chỗ khác hết. Có lẽ trời nắng quá nên mọi người tìm chỗ nghỉ cả rồi. Mụ Tư ngồi xuống bên anh hỏi:
– Hiền à, chị hỏi thực nhé. Hôm đó em làm sao mà con Bích nó đau cả tháng không đi chăn trâu được hả? Nghe nói đó cũng là lần đầu tiên em làm cái vụ đó phải không?
Tự nhiên anh bị hỏi ngang xương nên mắc cỡ tới đỏ mặt, trả lời lí nhí.
– Thím Tư à, tại nó dụ cháu, chứ thực ra hồi nào tới giờ, cháu có biết đàn bà con gái bao giờ đâu. Nó làm ông chú đập cháu một trận gần chết.
Mụ Tư cười hì hì, đặt một tay lên đùi anh nói:
– Nhằm nhò gì ba cái vụ đó chứ. Bộ mấy người lớn không có ai làm ba cái thứ đó hay sao?
Nhưng sao cháu không hiểu con Bích lại bị bệnh như vậy. Nó nói với cháu đã làm như thế nhiều lần với đám chăn trâu rồi có sao đâu. . .
Lúc ấy tay mụ Tư vuốt ve trên đùi anh làm anh cũng nóng người lên rồi. Mụ ấy nói:
– Có lẽ em khoẻ như chị nên không ai chịu nổi thôi.
– Em coi nè.
Vừa nói, mụ Tư trông trước nhìn sau rồi tụt quần ra thực nhanh cho anh coi. Anh không ngờ mụ ta táo tợn như vậy Cũng may anh với mụ ta ngồi khuất trong một bụi cây rậm rạp ven đường nên dù có ai đi ngang cũng không trông thấy, nên anh mới yên tâm. Lúc ấy anh nhìn mụ sững sờ. (Truyện từ CoiThienThai.Com)
Nhưng thân thể nóng hổi không còn chịu nổi nữa. Mụ Tư cũng đã thọc tay vô trong quần anh rồi. Mụ ấy thở hổn hển nói:
– Để chị thử xem tại sao con Bích nó chịu không nổi nhe em.
Thế là anh lại tái diễn cái vụ ân ái như làm với con Bích một cách thực dễ dàng. Bộ ngực mụ Tư to không thể tượng tượng nổi. Anh úp mặt vô mà cái đầu chìm lĩm ngay trong hai khối thịt khổng lồ đó. Cả tiếng đồng hồ sau tụi anh mới đứng dậy. Mụ Tư có vẻ thoả mãn lắm. Móc ra cho anh mấy chục bảo:
– Em không được nói với ai vụ này nghe không. Lúc nào rảnh rỗi, chị lại tìm em. Chị nói thực cho em hay, trong làng này khó có người nào chịu nổi em cái vụ này lắm đó.
Nói xong, mụ ngồi xuống, ôm lấy anh hôn vô môi, núc lấy lưỡi làm anh hoảng hồn. Nhưng anh lại khám phá ra một cái thích thú mới lạ nữa trong vụ này mà từ trước tới giờ, có bao giờ nghĩ tới đâu.
– Thế rồi sau đó mụ Tư có tới kiếm anh nữa không?
– Phải nói là hầu như đêm nào mụ ấy cũng tới tìm anh mới đúng. Cứ mỗi lần đi chăn trâu về. Cơm nước xong, cả nhà đi ngủ là anh lại trốn ra bờ ao gặp mụ Tư.
– Có ai biết vụ đó không?
– Làm sao giấu cái gì mãi được. Mấy tháng sau, không biết ai mách với ông chú anh. Ông ta ra bờ ao bắt tại trận tụi anh đang hú hí với nhau. Cũng may, lần này không ầm ĩ như lần truởc. Nhưng mà mụ Tư bỏ làng đi đâu không biết nữa.
– Rồi anh có chịu nổi khi xa Da mụ đó không?
– Mấy tuần sau, anh cũng trốn lên Sài gòn luôn.
– Làm sao anh sinh sống?
Nếu không có mụ Tư làm sao anh dám đi.
Đào ngạc nhiên hỏi: .
– Ủa, mụ ấy trở về đưa anh đi à?
Phải rồi, hôm ấy đang chăn trâu, bỗng mụ Tư ở đâu tơn tơn đi tới hỏi anh có muốn lên Saigon sống với mụ không. Khỏi nói em cũng biết anh bằng lòng liền rồi. Mu Tưđợi cho anh gửi cặp trâu cho một thằng bạn, bảo nó dắt về nhà dùm cho ông chú. Anh cho nó mấy chục, thằng nhỏ chịu ngay. Rồi anh theo mụ Tư đi liền. Lý do ra đi dễ dàng nhưvậy cũng là vì sau vụ mụ Tư, ít có ngày nào anh không bị ông chú đánh đập thật tàn nhẫn. ổng nói chỉ có làm như vậy anh mới hết lăng nhăng với đàn bà được thôi.
– Rồi sau đó mụ Tư với anh sinh sống ra sao?
– Mụ ấy đưa anh lên Saigon nhưng lại không ở chung với anh. Mụ gửi anh cho một thằng chệt làm ở nhà hàng.
– Còn mụ ta theo làm lơ xe đò mới lạ.
– Rồi anh học nấu ăn ngay từ hồi đó à?
– Ừ
– Mụ Tư có tới thăm anh thường không? Mấy tháng đầu thì có. Sau này mụ ấy cũng bặt tăm luôn.
– Rồi anh có đi kiếm mụ ta không?
– Nghe nói mụ ấy ra Cam Ranh bán nlợu cho Mỹ, rồi theo một tên lính Mỹ nào đó về Mỹ luôn thì phải.
ở Saigon anh có cặp với ai không?
– Thằng cha ba Tàu ở chung với anh là sư phụ về vụ đàn bà. Có tối nào mà nó không rủ anh đi chơi bời. Bởi vậy sau này anh không cặp một cô nào nhất định nữa. Cho tới khi đi vượt biên, gặp bà xã anh ngoài đảo, lấy luôn tới giờ này.
Đào cười mím chi nói:
– Bà ấy cũng vào loại khá phải không, nếu không làm sao chịu nổi anh.
Hiền ôm lấy Đào, đè nàng xuống giường cười hềnh hệch.
– Anh nói thực cho em nghe cái này nhé.
– Anh nói đi.
– Nếu không có em, anh nghĩ bà xã anh cũng không sống lâu như vậy được đâu.
Đào vừa định nói thì miệng nàng đã tràn ngập môi Hiền. Nàng cong người lên ngay từ giây phút đầu tiên. Cả ngày hôm ấy, thân thể Đào rã rời mê mẩn. Hết cơn nọ tới đợt kia. Đào chưa bao giờ cảm thấy thoả mãn như ngày hôm đó. Không biết bao giờ nàng mới có lại được một ngày đầy đủ như vậy nữa. Bây giờ ngồi bên cạnh Hưng. Nàng cảm thấy thân thể chàng không thua gì Hiền. Chỉ có điều buồn là Hưng chỉ được những lúc đầu này. Còn như xáp vô là chàng mềm như bún ngay.
Xe đậu lại trước cửa nhà hồi nào không hay. Đào phụ Hưng mang hành lý vô nhà. Xong xuôi, Hưng bảo Đào:
– Chúng mình ra bờ biển ngồi nói chuyện cho mát một chút nhé em.
Đào chịu ngay. Nàng nghĩ, nếu ra ngoài bờ đá ngoài bãi biển có thể làm cho thân thể Hưng nóng lâu hơn, vì ở đó nàng không thể lụp chụp như ở trên giường làm chàng teo lại mau chóng. Có lẽ là cứ ngồi ngoài đó nói chuyện mà lại hay.
Nhưng sự việc lại trái hằn với ý nghĩ của Đào. Vừa ra tới nơi. Hưng đã lột hết quần áo của cả hai đứa ra. Mắt chàng đỏ ngầu, tròn và thực to. Cặp lông mày không hiểu tại sao bây giờ lại xếch ngược. Nàng bị Hưng ấn ngửa xuống trên một tảng đá lớn. Thân thể Đào cong vòng theo bờ đá. Chàng dập mình xuống với những động tác thực man dại. Thân thể Đào tê rần. Nàng phải rên lên thực sự ngay từ giây phút đầu tiên.
Hình như gió biển bỗng thổi thực mạnh như một cơn giông bão. Sóng nước ầm ầm. Có nhiều tiếng chim hải âu gọi nhau quang quác. Vừng trăng mười sáu xoay tròn trong con mắt Hưng đỏ ao màu máu. Cả giờ sau, thân thể Đào đã tả tơi mà người Hưng vẫn nóng hừng hực. Bây giờ, so sánh chàng với Hiền có lẽ Hiền chẳng thấm vào đâu nữa rồi.
Trước mắt Đào tung lên từng đợt xác người. Nhầy nhụa trong đam mê. Điên cuồng trong man dạỉ. Không biết có phải thân thể này là của Hưng nữa hay không. Những bắp thịt cứng như sắt nguội đâm vô thân thể nàng từng đợt…
rồi từng đợt… Hết lớp nọ tới lớp kia… Cuồn cuộn như sóng nước ba đào… Nàng cố thét lên thực to, nhưng tiếng nàng tắc nghẹn ngay trên đầu lư(‘i. Âm thanh của tiếng nói dội ngược, nghẹn ngào đi vào tận cùng linh hồn lẫn thể xác:
– Chết… chết… mất… thôi… anh ơi…
Hết