Chap 5
Gia đình thứ 2:
Sau cái chết của cô Hoa, chú Trung – chồng của cô mới dần định nghĩa được 2 chữ “trách nhiệm” của 1 người chồng, người cha, nhưng chú vẫn không thể rời xa con ma men có chăng cũng chỉ là bớt đi được 3 phần. Vẫn uống rượu vẫn say nhưng chỉ uống những lúc các con đi học và không còn những đêm ngủ bờ ngủ bụi vì chú biết ở nhà còn 2 đứa con nhỏ. Có thể là nhớ tới vợ mà những lúc say người ta thấy chú ngồi trước cửa nhà nhìn ra đường, ai đi ngang qua chú cũng cười ngây dại mà nói “đừng lo, nó đang hạnh phúc vui vẻ lắm, nó cưới chồng mới rồi hề hề, lấy chồng rồi hề hề…” Nhìn thấy chú như vậy người ta cũng thương nhưng ai cũng có gia đình ai cũng phải lo cho cuộc sống của họ nên chẳng ai có nhiều thời gian để ý đến những số phận ấy, có thương thì thỉnh thoảng cũng chỉ giúp được bát cháo bát gạo hay lời an ủi động viên khi cần, người dân quê nghèo chúng tôi chỉ đủ khả năng làm những điều nhỏ nhoi ấy.
2 năm trôi qua, sau cơn giông bão thì mọi thứ lại trở lại như ban đầu, không ai còn nhớ đến câu chuyện của cô Hoa cho đến 1 ngày…
8h tối ở làng quê không đèn đường, chỉ có ánh đèn của các nhà gần đường hắt ra, giờ này là giờ của các thanh niên đi lượn để cua gái. Cũng như mọi khi, hôm nay thanh niên làng tôi rủ nhau ra đầu làng ngồi túm tụm thành 1 đám, anh nào cũng phì phèo điếu thuốc cười nói rôm rả. Nói là đi tán gái chứ thật ra là các anh ngồi đấy để giữ gái làng, anh nào làng khác muốn cua gái làng tôi thì phải đi qua cửa của các anh ???
– Cô Lan với em đi đâu vậy ạ?
Anh Thanh 1người trong đám thanh niên lên tiếng chào khi thấy cô Lan đi qua
– Ờ. Mấy anh em đi chơi hả! Cô vào thăm bà, bà ốm mấy hôm nay rồi
– Vậy ạ. Cô với em đi cẩn thận nhé
Cô Lan đáp lời rồi đi tiếp
Quay lại với câu chuyện của đám bạn, anh Thanh bật điện thoại nhìn giờ:
– Ô đứa nào gọi cho bọn thằng Chính đi, đợi nãy giờ rồi
– Tao vừa gọi rồi nó bảo hôm nay nó nghỉ, còn bọn kia thì khỏi gọi, thằng Chính nghỉ thì chúng nó cũng nghỉ. Thôi hôm nay ở đây hóng gió 1 tí rồi về nghỉ cho khoẻ
Khoảng 9h, đối với các bạn ở thành phố thì 9h tối còn rất sớm nhưng ở quê thì 90% là đóng cửa đi ngủ hết nên đường rất vắng và thời gian này cũng là lúc các thanh niên làng khác ra đường đua xe và chơi bốc đầu bốc đít hay gạt chân chống xuống đường tạo lửa (vì mấy cái trò này mà kha khá các anh tham gia đã không còn răng để ăn cơm nhưng vẫn không biết sợ), hôm nay cũng không ngoại lệ tiếng xe vít ga rú ầm trong đêm. 1 tiếng “RẦM”
– Mọi người ơi tai nạn chết người rồi, gọi xe cấp cứu đi
Nghe tiếng kêu la của các thanh niên làng thì bố tôi cũng chạy ra, thấy sốt ruột và cũng tò mò nên tôi chạy theo sau bố, con gái nhưng gan dạ chẳng sợ gì hết (vì nhà ở cách đấy có 10 mét nên có tai nạn thì nhà tôi và các nhà gần đấy chạy ra nhanh nhất). Ra đến nơi thì biết người tai nạn là cô Lan và cái Ngọc Anh con gái của cô Lan, Ngọc Anh bằng tuổi tôi 2 đứa tôi cũng có chơi với nhau, thấy bạn bị tai nạn tôi định chen vào xem thì bị bố giữ lại không cho vào
– Trẻ con biết gì mà lanh tranh
Giận bố nhưng thấy bố nói đúng, ở đấy bao nhiêu người lớn lại phải đến lượt con ranh như mình can thiệp á. Thế là đứng yên theo dõi
Gia đình tôi sống ở đây từ khi tôi mới 5 tuổi nên tất cả các vụ tai nạn chưa bao giờ thiếu mặt tôi, bố cũng là người thường xuyên sơ cứu và gọi cứu thương cho những người bị tai nạn. Lần này cũng vậy vẫn là bố, những người khác họ chỉ hỗ trợ chứ không dám lại gần
– Anh Thứ ơi gọi cứu thương giúp tôi, nhanh lên. Chị Lan bị nặng lắm, con bé Ngọc anh thì không sao nó vẫn tỉnh táo và có vẻ chỉ bị thương bên ngoài thôi. Nhanh lên anh
Bác Thứ vội vàng lấy điện thoại gọi cứu thương, cùng lúc ấy 1 thanh niên trong đám chạy về nhà cô Lan để gọi người, 10phút sau thì chồng cô chạy ra và lên xe cứu thương cùng vợ và con
Đưa họ đi xong thì công an cũng đến, họ giải tán người dân chỉ giữ lại đám thanh niên cùng người gây ra tai nạn và bố tôi để lấy lời khai, tôi cũng đứng cạnh bố để hóng
– Ở đây ai là người chứng kiến từ đầu đến cuối sự việc (chú công an hỏi)
– Dạ là bọn em anh ạ. Bọn em ngồi ở đây từ đầu tối đến giờ (1 người trong đám thanh niên lên tiếng trả lời)
– Vậy mời anh thuật lại đầu đuôi giúp tôi
– Lúc đấy là 8h cô Lan và con đi từ nhà vào trong làng, vì quen cô Lan nên thấy cô em có gọi hỏi thì được biết cô đi vào thăm mẹ đẻ bị ốm, khoảng 9h cô về tới đây thì đúng lúc anh này đi đến (chỉ người thanh niên gây ra tai nạn), anh ta đi với tộc độ khá cao, cô Lan đi từ trong làng ra, đang cua phải để ra đường lớn thì đâm phải anh này rồi nằm bất tỉnh, thấy vậy nên bọn em la lên để gọi người giúp thì chú đây chạy ra rồi mọi người dần dần kéo ra
– Được rồi, cảm ơn anh đã hợp tác
Anh công an hỏi đám thanh niên xong thì quay sang hỏi bố tôi
– Chào chú. Chú ra đến hiện trường lúc nào? và sự việc tiếp diễn ra sao? Chú thấy những gì chú có thể thuật lại để hỗ trợ chúng tôi lấy lời khai được không ạ?
– Ờ thì tôi sống ở đây lâu rồi nên những tai nạn xảy ra tôi đều là người chạy ra giúp đầu tiên, vụ này cũng thế, tôi cũng không biết là khoảng mấy giờ đâu vì đang ngủ rồi, thấy có tiếng kêu tai nạn thì tôi chạy ra ngay để xem họ bị sao còn sơ cứu kịp thời. Như những vụ trước họ bị nhẹ chỉ gẫy chân gẫy tay hay chảy máu ngoài da thì tôi còn giúp được chứ như vụ hôm nay đúng là chỉ biết gọi cứu thương thôi, chị Lan bị nặng quá không biết có sao không. Đấy tôi thấy thế nào thì nói thế
Cảm ơn bố tối xong anh công an quay sang lấy lời khai của người gây ra tai nạn
– Chào anh, anh cho tôi hỏi lúc xảy ra tai nạn anh đang đi với tốc độ bao nhiêu km/h
Anh thanh niên run lẩy bẩy
– Dạ thưa anh. Em biết em sai rồi, em thề sẽ không bao giờ phóng nhanh như thế nữa, nhưng cũng tại trời tối với chỗ cua này cô kia cua rộng quá em lại đang tránh đám thanh niên nên không nhìn thấy cô ấy đi ra…
– Tôi đang hỏi anh đi với tốc độ bao nhiêu km/h. Mong anh trả lời đúng trọng tâm câu hỏi
– Em…em…đi 75 ạ
– Đường tối mà anh dám đi tốc độ 75km. Mà tôi nghĩ với hiện trường như thế này thì con số 75 chưa phải con số chuẩn. Mời anh về UBND Xã để tiếp tục lấy lời khai
Giải tán hiện trường, ai về nhà nấy, tôi cũng về leo lên giường định kể cho mẹ nghe thì chưa kể đã nằm ngáy khò khò từ lúc nào rồi ?
Sáng hôm sau ngủ dậy, mẹ cũng vừa đi chợ về mẹ kể luôn cho bố những chuyện mà mẹ nghe được ngoài chợ
– Anh ơi, cô Lan hôm qua bị tai nạn ấy. Lúc anh ra đến đấy thì thấy cô ấy thế nào?
– Anh ra đến thì đang nằm im rồi, anh cũng không dám động vào, chỉ thấy con bé Ngọc Anh là tỉnh táo nó ôm đầu kêu đau, anh kiểm tra thấy nó bị rách trán chắc không sao đâu. Sao thế nghe được gì à?
– Ừ thì sáng nay ra chợ, người ta bảo cô Lan bị gãy quai hàm, đứt ruột với gãy 8 cái xương sườn, gãy chân với tay, xương đầu rạn, còn răng cũng mất mấy cái, nguy cấp lắm không biết có qua nổi không
– Thế con Ngọc Anh có sao không?
– Con bé bị khâu ở trán 7 mũi thôi không sao
– Thế thì may rồi. Cầu trời phật phụ hộ cho mẹ con nó bình an
– Khổ ăn ở hiền lành mà sao gánh hoạ nặng thế
Về phần gia đình cô Lan, vì bị nhẹ nên Ngọc Anh được về sớm để đi học, nó buồn lắm cứ ngồi 1 chỗ chẳng chịu đi chơi với bọn tôi. Thấy nó như vậy tôi cũng đến bên an ủi nó, chuyện trò cho nó vui rồi dần dần cũng lân la hỏi nó cái vụ tai nạn
– Thôi đừng buồn nữa, mẹ cậu sẽ nhanh khỏi thôi, cậu không sao là đỡ được 1 phần cho bố rồi
– Ừ tớ biết rồi, nhưng mẹ tớ bị nặng quá đến hôm nay là ngày thứ 5 rồi mà mẹ tớ vẫn chưa phẫu thuật được hết vì sức khoẻ mẹ tớ yếu. Bà tớ đi cầu cúng ở khắp nơi rồi, bà còn đi xem hạn cho mẹ con tớ, bà nội tớ mê tín lắm
Cái này thì phải công nhận vì bà nó mê tín tới mức nhắc đến tên bà là người ta nghĩ ra ngay 2 chữ cuồng tín
Nó nói tiếp
– Không biết bà tớ đi xem ở đâu người ta nói mẹ tớ bị người âm cố tình hại, tớ cũng chẳng biết như nào
Tôi nghe thấy thế thì cái bản tính tò mò trỗi dậy
– Là như nào? Thế tối hôm đấy cậu có nhìn thấy gì lạ không?
– Lạ là sao. Ý cậu là ma á
– Ừ thì kiểu kiểu vậy
– Tớ không thấy gì, nhưng mà rõ ràng cái thằng kia nó phóng nhanh như thế tớ ngồi sau nhìn thấy còn nhắc mẹ mà mẹ tớ vẫn lao ra còn kêu tớ bị hoa mắt. Tớ biết sẽ có tai nạn nhưng nhanh quá tớ không kịp cản cản mẹ với lại mẹ tớ cũng đang đi nhanh vội về, tại thằng em tớ nó khóc quá không chịu đi ngủ. Mẹ tớ sợ bố mắng nên về vội
Kể đến đây nó gục mặt xuống bàn khóc. Tôi ngồi cạnh động viên nó 1 lúc thì tiếng trống vào học vang lên, lại tiếp tục với những tiết học nhàm chán, rồi 1 buổi học cũng qua
Lững thững từng bước về nhà vừa đi vừa nghĩ về lời cái Ngọc Anh nói “mẹ tớ bị người âm hại” rồi lại nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra, xâu chuỗi lại tất cả thì tôi thấy nó đều có 1 điểm chung. Vụ của ông K là do ai? Vụ của cô Hoa là do ai? Giờ tới vụ của cô Lan cũng xảy ra tại nơi này liệu có phải do Nó.????. Nghĩ…bước…nghĩ…bước. rồi cũng về đến nhà, chiều nay được nghỉ tha hồ mà đi chơi. Trong bữa cơm trưa vừa ăn vừa nghe bố mẹ nói chuyện, câu chuyện chỉ xoay quanh vụ tai nạn của cô Lan bởi nó có quá nhiều yếu tố
Mẹ gắp miếng cá rán thơm ngon cho bố rồi nói:
– Hôm nay em ra chùa lễ, nghe người ta nói chuyện. Bà mẹ chồng cô Lan đi xem bảo cô Lan bị người âm hại
Ô…đúng ý sáng nay mình vừa nghe à nha. Tôi nghĩ thầm chứ không dám nói vì lúc bố mẹ tôi nói chuyện tôi không được phép nói leo. Thế là cứ ngồi ăn và nghe, thôi thì làm dũng sĩ diệt mồi cũng được
Bố tôi nghe mẹ nói vậy thì dừng đũa chuyển hướng mắt về mẹ
– Là sao? Sao lại người âm hại, ai kể với em thế
– Thì các bà ở cùng với sư trong chùa kể. Các bà kể hôm qua bà mẹ chồng cô Lan vào chùa lễ rồi kể cho sư chuyện bà đi xem bói. Mà anh còn nhớ chuyện của anh K với cái Hoa không. Em thấy cứ lạ lạ sao ấy
– Ý em là Nó hả.
– Em thấy người ta nói vậy chứ biết thực hư như nào đâu. Nhưng mà xâu chuỗi lại thì cũng có gì đấy khó giải thích
– Thôi chuyện nhà người ta kệ họ, không đến tai người khác mình lại thành kẻ lắm lời
Bố kết thúc câu chuyện của mẹ bằng lời khuyên rồi tiếp tục bữa ăn
Con cũng nghĩ như mẹ – tôi nghĩ thầm, và quyết định chiều sẽ vào làng chơi để đi hóng :))) (tôi chỉ tò mò đi hóng thôi chứ không nhiều chuyện đâu nha?)
Chiều vào làng chơi, mọi hôm là tôi đi tìm bọn bằng tuổi để chơi nhưng hôm nay khác, cứ chỗ nào có các bà các cô túm tụm lại thì tôi chạy vào hóng ké. Rồi thì cũng hóng được 1 chuyện cực kì quan trọng, đó là đầu mối của vụ tai nạn
Bà mẹ chồng cô Lan đi xem bói, thầy nói cô Lan bị bắt nhưng do số cao mạng lớn nên không chết. Ai bắt? Còn ai nữa. Sau câu hỏi ấy thì mọi người mới nhớ lại lời sư thầy nói :”Nó chưa dừng lại, nó còn muốn bắt ngươi”.
Cuộc sống của dân làng tôi bắt đầu bị xáo trộn, bắt đầu có những lo lắng và sợ hãi, các già làng cũng tìm đến sư thầy đã từng làm lễ cho ông K để hỏi rõ những ý mà sư từng nói thì mọi chuyện mới được sáng tỏ. Thầy nói ba thằng tây này là lính đánh trận xa nhà, lại bị chết ở mảnh đất không phải nơi nó sinh ra, chết thành ma đói ma khát, chết bờ chết bụi nên oán khí rất nặng. Không có cách nào đuổi nó đi được vì nó chết ở con sông này nên chỗ đó dĩ nhiên trở thành nhà của nó. Chúng nó là 3 thanh niên trẻ chưa vợ nên bây giờ chúng nó cần bắt 3 người phụ nữ để làm vợ của nó. Có người nói sao không dùng hình nhân thế mạng để tế thì câu trả lời là tôi không biết, chỉ biết sư thầy nói là không cần lễ vì có lễ cũng không được chỉ cần nó bắt được 3 người vợ thì tự khắc chúng nó sẽ đi. Kiếp nạn vào ai thì người ấy phải chịu. Để ý kĩ thì phát hiện cô Hoa và cô Lan cũng xêm xêm tuổi nhau
Thế là chuyện cô Hoa đi theo người thanh niên kia là thật, bây giờ mọi người mới có cơ sở để tin những câu chuyện nhảm nhí mà cô Hoa gặp mỗi đêm đi tìm chồng. Vậy là nó bắt 2 người nhưng mới được 1 người, còn 2 người nữa là ai. Tất cả phụ nữ trung niên trong làng đều lo lắng nhưng tất cả đều có số phận, có ma thì cũng có thần. Người ta cũng tự động viên mình “ông trời có mắt” mỗi con người sinh ra, số mệnh đều đã được sắp đặt
6 tháng trời nằm trong bệnh viện đến nay cô Lan cũng được về nhà trong sự vui mừng của tất cả mọi người. Cô đã bình yên qua khỏi hoạn nạn nhưng sức khoẻ của cô mới chỉ phục hồi được 50% khuôn mặt và hình dáng của cô cũng không còn như trước. Do mài mặt xuống đường nên 1 bên má của cô bị vá bởi 1 miếng thịt đùi, chân tay thì thành tật nhìn rất thương, nhưng dù thế nào tai nạn nặng như thế mà sống được là phúc đức rồi
Vụ tai nạn của cô Lan sảy ra chưa được bao lâu. Khi mà cô Lan vẫn còn phải đi lại bằng nạng thì 1 gia đình nữa lại gánh nạn
“Bao giờ chuyện này mới kết thúc?” Đó là câu hỏi cũng như là nỗi lo của tất cả mọi người
………………….
CÒN TIẾP…..