Truyện Ma Thần Vòng Hay Truyện Trùng Tang.
TG: Nhà Văn Bố Láo
Chap 3 :
Đái dầm trong cơn mê sảng lúc sáng sớm là một trải nghiệm thật khó quên. Giá mà cơn mê ấy chỉ đơn giản như những cơn mê đái dầm của bao đứa trẻ con trên thế giời này, thì có lẽ đã không đáng sợ, và để lại trong khối óc của đứa trẻ con như em sự hãi hùng đến thế.
Em lấy cặp sách, ăn tạm gọi mì tôm rồi dắt cái xe ra cổng để đi học, bà nội gọi em lại móm mém đeo cho em một cái khánh bằng thạch anh màu lam, sâu vào sợi chỉ đỏ đeo trước ngực. Em bảo:
– con lớn rồi ai còn đeo cái này nữa hả bà ?!
– đeo vào con ạ, cả họ nhà này đang có nạn mà lũ trẻ con chúng bay dễ bị nhất, thì phải cẩn thận nghe lời bà không đeo thì cất vào túi áo túi quần ấy, đồ gia truyền đấy có cái thứ hai đâu !
Nghiễm nhiên cái đồ gia truyền mà lại là bản giới hạn thì em vẫn thích hơn đồ sản xuất đại trà, em đeo lên cổ nhét vào trong áo rồi chào bà !
Cả ngày em đi học, hôm nay cô bắt ở lại học thêm ca ba. Học hè mà bắt ca ba, cô định mua ôtô mùa hè này hay sao mà học lắm thế, con trẻ chỉ vùi đầu vào học hết cả thời gian nghỉ thì hoá ra đâu còn là nghỉ hè nữa . Đây gọi là “ mùa hè cực nhọc “ mới đúng
Học ca 3 xong là 19h30 em với lũ bạn em đi về, trời thì tối, mà không đứa nào có đèn pin cứ đi mò thế thôi. Nay cái lũ dẩm dớ ấy chọn đi đường tắt, tức là đi qua bãi tha ma của làng em. Em cũng sợ lắm, nhưng đi một mình một đường em còn sợ hơn. Nên em đạp xe cố cho đi vào giữa hàng, bình thường thì em đèo cái Huyền nhưng nay Huyền xin về sớm nhà có cỗ, nên chỉ có em và 3 đứa bạn thân nữa đi qua hàng cây bạch đàn cao cao. Nhìn vào khuôn viên um tùm những mộ là mộ, em cố đi cho nhanh mà sao vẫn tụt lại cuối hàng. Tổ sư cái xe nay nặng như chì, chắc lâu không cho nhớt vào xích xe đạp, nên nó két vào đạp nặng đây mà.
Em lẩm bẩm thế , em gọi với lên bảo:
– 3 đứa chúng mày chờ tao với đạp gì mà như ăn cướp thế hỏng xe rồi chờ t với
– rách việc quá, hay lại có cụ nào ngồi nhờ xe rồi .
Thằng Dư bảo thế
– đùa kiểu gì thế, có mà ngồi lên xe ba thằng mày ấy
Sau câu đùa không được vui cho lắm thì tụi nó cũng dừng lại chờ em, cái xích vẫn tốt mà, có khô đâu. Sao nay đạp nặng thế nhỉ !?
Em lại ngoắc chúng nó đi tiếp được một đoạn lại thấy nặng quá, em toát mồ hồi đạp đi trên khoảng đường đất xấu xấu, gồ lên lõm xuống những ổ gà
Con đường này làm đi làm lại làm mãi rồi vẫn thế cứ mưa xuống đâu lại vào đấy, thế mới biết các ông cắn tợn thật. Cắn từ cái đường bãi tha ma trở đi.
Mải nghĩ một lúc ba đứa kia đã đi cách em khoảng 50 m em vội đạp lên cho kịp thì. Ào ào gió ở đâu thổi thốc từ khuôn viên nghĩa trang hất vào mặt em những đất cát bụi bặm. Ngoái đằng xa em thấy có bóng dáng người đàn ông gầy guộc, đội cái nón mê lấp ló sau dãy hàng cây chạy dọc con đường giữa bãi tha ma. Chỉ một cái dụi mắt thôi, cái bóng hình người ấy đã đâu mất rồi, ngó nghiêng qua lại mà không sao tìm cho ra.
Em nghĩ:
– Quái lạ, đâu rồi nhỉ vừa mới đây, người đâu đi nhanh thế được, hay là… !!!
– Ừ đúng rồi đấy !
Ai đó vừa mới trả lời câu hỏi của em, em mới chỉ nghĩ trong đầu thôi chứ đã nói ra đâu.
m thanh đó hình như phát ra từ sau gác ba ga ( yên xe sau ), em run run quay đâu lại thì ôi thôi. Cái người lúc nãy đã ngồi vắt vẻo sau xe em rồi, dáng ngồi như mấy đứa con gái mặc váy vẫn hay ngồi ấy, hai chân buông thõng quệt xuống đường bảo sao đạp xe nặng thế, em gào lên:
– Ông Vĩ ông Vĩ tha cho cháu !!!
Cái nón mê bị hất ra sau khuôn mặt tím tái của ông Vĩ, mà lúc em thấy khi đứng ngoài cửa sổ giờ lại ùa về thêm lần nữa. Ông Vĩ hằn lên ánh mắt sắc lạnh hung ác, chìa hai bàn tay với những nanh vuốt dài ngoằng túm lấy cổ em, chiếc xe đổ ập xuống đường em ngã lăn ra đất, đôi bàn tay kia vẫn nằm lấy cổ em. Sao bà em bảo hàng gia truyền đuổi được ma, mà giờ Ông Vĩ bóp cổ em còn chưa thấy tác dụng. À hoá ra em nhét trong túi áo vì sợ đeo ở cổ đùa nghịch rơi mất thì khốn
Em dãy dụa dưới đất, cái mặt đá thạch anh trong túi nóng lên rơi ra từ túi áo. Ánh sáng xanh của mặt đá làm cho ông Vĩ lui lại rú lên, chỉ trong chớp mắt cái bóng hình ấy lướt nhanh rồi biến mất trong khoảng không vô tận. Tan biến vào hư vô, em ngất lịm, trực 20p sau ba thằng trời đánh lay lay vai em gọi
– này này sao thế dậy đi, sao mày ngủ ở đây !
– t.ổ cha tụi bay chứ ngủ, người ta ngất xỉu chứ ai ngủ ở đây
– sao thế xe đổ bẩn hết quần áo thế này !?
– t vừa bị ông Vĩ bóp cổ, cái mồm ăn mắm ăn muối của thằng Dư
– Ông Vĩ nào
– Ông Vĩ chăn vịt chứ ông Vĩ nào
– Ông ấy ch.ết rồi bóp cổ mày bằng niềm tin à
– Ừ bằng niềm tin đấy !!
– kìa chúng m, cổ thằng Nam còn cả dấu vân tay mười ngón đen xì đây này. Em lúng túng nhặt sợi dây lên rồi lúc ấy, cả 4 đứa mới tá hoả gọi nhau về cho mau, mặt đứa nào đứa ấy xanh như đí.t nhái. Về đến sân mẹ em quát :
– mày học hành kiểu gì mà giờ mới về
– dạ con học thêm ca 3
Nhìn thấy quần áo lem nhem bẩn cả lên đầu mẹ em bảo
– sao mà nhem nhuốc hết cả thế này, lại đá.nh nhau hả !???
– đâu có, con bị ông Vĩ bóp cổ. Ông ngồi trên xe con xô con ngã rồi chạy lại bóp cổ con
– thật không !!!
Mẹ em hoảng lắm gọi cho bố em bảo về ngay, bố em lên trên nhà thờ họ để họp. Số là…
Tối hôm qua gia đình con cái cùng bà vợ Ông Vĩ đang ngủ thì. Thì bà Dung vợ ông Vĩ dậy đi giải quyết nỗi buồn vừa định mở cửa bước ra ngoài thì. Nhìn ra hướng cổng có bóng của ba người đàn ông, hai người mặc quần áo như quan quân ngày xưa, đầu đội cái mũ đỏ có chóp. Tay người ấy hai bên cầm hai sợi xích to cùm vào chân của người ở giữa, bà vợ ông Vĩ thấy thế thì sợ quá thụt vào trong, chỉ dám thò đầu ra nghe ngóng xem ai đêm hôm lại làm trò ở đây
Một người hỏi
Hoàng Văn Vĩ , đây có phải nhà mày không ? con trai mày có phải Hoàng Văn Lài không ? , khai mau !!!
Hắn gằn giọng lấy cái hèo cầm ở tay thúc vào lưng vào bụng người đàn ông đang quỳ dưới đất, người đàn ông đau đớn nhưng vẫn im lặng .
Chát chát chát !!!!
Tiếng gậy gỗ tiếng khảo tiếng quát mắng ầm ầm, mà lạ thay hàng xóm và con cháu bà không ai nghe thấy
Một lúc sau, người đàn ông đau quá đánh phải khai thật
– Dạ dạ nó là con trai tôi đấy, các quan tha cho, các quan tha cho
Người kia cười lên khanh khách để lộ cái mỏ quạ đỏ chót cùng bộ mặt lông lá của loài ác điểu
Hai tên ấy dắt người đàn ông đứng dậy bỏ đi , rồi ném vào trong sân một sợi lông của con chim gì đó màu đo đỏ
Bà Dung thấy vậy thì hãi quá gọi cả nhà dậy kể lại chuyện như thế, anh Lài đang ngái ngủ vì mấy ngày mệt mỏi với hai đám tang. Anh cáu nhàu gì đó rồi bỏ vào trong phòng khoá trái cửa, đi ngủ tiếp vì anh là công nhân khu công nghiệp mới. Sáng phải đi làm sớm
Đến hôm nay cả họ họp nhau trên nhà thờ bàn bạc việc ông Vĩ bị trùng dắt về nhà hỏi tên con cháu, đang bàn bạc thì có đàn quạ ở đâu kêu lên mấy tiếng trên nóc nhà. ông Bạ chạy ra ngoài nhìn lên trên mái ngói chỉ thấy hai con mắt quạ đỏ như hai hòn lửa đang vỗ cánh bay đi
– chế.t thằng Lài nguy mất ,
Anh Lài đi làm công ty mãi chưa thấy về bà Dũng đã dặn anh là phải về sớm, mà nay anh em cùng ca làm rủ đi nhậu thế là ham vui .Anh Lài uống rượu say khướt, gọi điện không thèm bắt máy mãi đến 10h mới ra về loạng choạng đi trên con Xe “ Giấc mộng Trung Hoa “. Anh đã hơi biêng biêng, đi qua con kênh đào dẫn nước vào ruộng, tới một khúc rẽ có cây đa to. Từ đâu có bóng đen nhảy ra từ gốc đa làm anh Lài loạng choạng lao xe xuống con kênh
Ùm!!! một tiếng, cả xe và người anh lao xuống dưới, anh vùng vẫy thoát khỏi mặt nước ngoi đầu lên thở, con kênh không sâu lắm. Anh ngoi được lên khỏi mặt nước, vuốt mặt trong lòng vẫn còn chưa hoàn hồn định bụng sẽ bò lên bờ, chạy về nhà gọi người ra kéo xe lên.
Nhưng anh không biết sau lưng anh, một ai đó cũng đã nhô đầu lên khỏi mặt nước với hai cánh tay đầy lông lá …!