Sáng sớm ngày hôm sau, Thập sau khi ăn nhẹ xong thì thong thả dắt xe ra khỏi xóm trọ đi lên thành phố. Trong tay của hắn đều đã có kế hoạch sẵn sàng, chỉ cần thực hiện tốt thì mái tóc kia sẽ nhanh chóng không còn là của hắn, mà sẽ thuộc về một người khác. Đến lúc đó, có bị bóng đen kia đến đòi tóc cũng là người đang giữ nó. Hắn ta chỉ cần lấy lại vốn liếng mình đã bỏ ra mà thôi, còn lại hắn đều không quan tâm chút nào.
Đoạn đường hôm nay lên thành phố có chút vắng vẻ, bởi vì trời mấy hôm nay có chút lạnh rét nên rất ít người ra ngoài vào sáng sớm. Thập như thường lệ chạy xe đến điểm hẹn của mấy ông lão mua tóc, trước kia vì hắn có quen một người ở nơi này nên đi đường rất thoải mái mà không bị lạc đường một chút nào. Nghĩ đến đống tóc sắp bị bán đi, trong lòng Thập liền vui vẻ như sắp được trúng số.
Thập vừa đi vừa suy nghĩ nên đến nơi lúc nào cũng không hay. Khi hắn đến nơi thì những ông già cũng chuẩn bị đi mua tóc, mỗi người cầm một ổ mỳ ngồi nhai một cách khô khăn. Thấy Thập đến, bọn họ cười niềm nở, nhìn Thập rồi nói.
“Ồ, hôm nay anh đến sớm thế? Sao, hôm nay tính lấy hàng ở đây vậy?”
Đó là những câu hỏi thường ngày mà mấy ông chú có mặt ở đây hay hỏi. Thập dừng xe lại, vừa cười vừa dựng xe máy của mình vào trong góc.
“Eo ôi, hôm nay cháu đến đây tìm mấy chú là có việc muốn trao đổi đây.”
Mấy ông chú kia tỏ vẻ ngạc nhiên, người lớn tuổi nhất trong hội nói.
“Việc gì mà lại khiến một đứa lười như cậu đến đây sớm thế?”
Thập chỉ cười cười lễ phép, hắn nhanh tay lấy bao tóc móc trên xe, vội vàng đi vào trong đám người. Thập úp úp mở mở nhìn bọn họ.
“Cháu có hàng muốn bán lại cho mấy chú, đảm bảo là hàng chất lượng tốt luôn đấy.”
Ông chú lớn tuổi kia đột nhiên nghi ngờ nhìn Thập.
“Nếu có hàng tốt, cậu không giữ mà bán cho bọn tôi làm gì? Lại định giở trò gì với lũ già chúng tôi đây?”
Thập nghe vậy thì nhíu mày không vui.
“Chú cứ nói đùa. Chẳng qua là dạo gần đây gây sự với tiệm cắt tóc của ông bạn nên buôn bán hơi khó khăn. Cuối cùng sợ mất trắng vốn liếng nên mới bán lại cho mấy chú đây.”
Nghe Thập nói như vậy, mấy ông chú kia liền nhìn nhái sau đó quay sang hỏi hắn.
“Đâu, hàng của cậu đâu? Cho tôi xem thử nó ngang dọc ra sao đã.”
Thập gật đầu, hắn cẩn thận mở miệng bao sau đó lôi ra một bộ tóc mượt mà, dài khoảng chừng 50 cm đưa đến trước mặt của bọn họ. Bộ tóc còn mùi hương thoang thoảng bồ kết. Thập biết mái tóc này nhất định sẽ bị thô nên hắn đã xài dầu xả để nó mượt mà trong một thời gian ngắn, chỉ cần bán xong, tiền trao thì đừng hòng mà đòi lại. Hơn nữa, thành phố lớn như vậy sao có thể bị họ bắt lại được chứ?
Thập suy tính đã rất kỹ càng. Người làm buôn bán thì ai không tham lam, ai cũng muốn có lời nên chắc chắn họ sẽ mua lại bộ tóc này của hắn.
Quả nhiên, có một ông chú trong đám nhìn có vẻ lạ mặt, hình như mới vào đội mua tóc không lâu. Ông chú ấy cẩn thận kiểm tra mái tóc, ánh mắt có chút tham lam.
“Bộ này, cậu bán bao nhiêu?”
Mấy người xung quanh muốn ngăn cản nhưng cuối cùng cũng ngậm miệng, tiếp tục quan sát tình hình trước mặt. Bọn họ nhìn mái tóc liền biết đây là hàng tốt, nhưng mà làm gì có chuyện tốt như vậy chứ? Làm sao món hời kia lại rơi từ trên trời xuống được trên đầu của bọn họ chứ? Nên vì đảm bảo không bị mắc mưu, bọn họ chỉ đành im lặng quan sat tiếp mà thôi.
Thập nhìn ánh mắt của ông chú kia, sau đó nhanh chóng đậy miệng bao lại, tỏ vẻ chần chừ.
“Thôi. Cháu lại không muốn bán đâu, nó đẹp như bán uổng lắm.”
Thật ra đây là chiêu trò của Thập để mồi chày lòng tham của những người có mặt ở đây mà thôi. Thứ gì mà càng cố ý giữ lại thì lại càng khiến người khác muốn chiếm được hơn. Mà một chiêu này của Thập cũng thành công khiến ông chú già kia thèm thuồng bộ tóc này hơn. Tuy ngoài mặt đã biểu hiện ra vậy nhưng ông chú kia vẫn làm vẻ chê bai.
“Tôi thấy nó đẹp. Nhưng mà cậu đã không muốn bán thì thôi, tôi không muốn ép cậu.” Ông chú kia nói tiếp: “Nhưng mà cậu lúc này đã gây sự với cả tiệm tóc, thế thì làm sao bán được? Tôi lấy lại để giúp cậu thôi.”
Nói tới nói lui, mục đích của ông chú kia vẫn là bộ tóc này mà thôi. Thập mím môi, gương mặt bày ra bộ dạng không đành lòng chút nào.
“Bộ tóc này cháu mua một triệu hai trăm nghìn, chú xem…”
Ông chú kia nghe giá tiền thì trợn hai mắt lên, có chút do dự.
“Nhiều như vậy sao? Tôi không muốn mua nữa, đắt quá rồi.”
Thập thấy vậy thì mới nôn nóng, nhưng hắn vẫn không dám làm lộ ra ngoài. Thập chỉ cười một cái.
“Bữa có người mua lại cháu 1triệu rưỡi mà cháu không bán, muốn để dành cho thằng bạn thế mà nó lại giở chiêu muốn ăn trọn tóc của cháu. Nên cả hai cãi nhau, giờ bị khó khăn luôn đấy.”
Ông chú kia lắc đầu.
“Nhưng mà 1triệu 2 là đắt lắm. Tôi còn không đủ tiền mua đâu.”
Thập ôm bộ tóc trong ngực, bộ dạng không đành lòng, hắn muốn nói với ông chú cái gì đó nhưng cũng ngập ngừng không muốn nói ra. Thập đành im lặng như đang suy nghĩ, nhưng thật ra ở trong lòng đang vui như mở hội.
8 giờ sáng, những ông chú đi thu mua tóc cũng đã lái xe đi hết, chỉ có ông chú định mua tóc của Thập vẫn còn ở lại không đi. Không biết qua bao lâu, ông chú kia cũng không kiên nhẫn nổi nữa mà nhìn Thập bực bội.
“900, cậu có bán không? Không bán thì biến để tôi đi mua tóc, chứ cứ đứng ở đây thì chỉ có nước ăn đất thôi.”
Thập nghe vậy thì nhíu mày, cuối cùng cũng không chịu được mà giao bộ tóc cho ông chú kia, biểu cảm không đành lòng nói.
“Chú, cháu bán cho chú 900 đấy. Chú lấy rồi đưa tiền cho cháu, làm ăn sồng phẳng chú ạ.”
Ông chú kia đạt được mục đích thì cười một cái, ông ta lôi từ trong túi ra một cái ví da sau đó lôi ra 900 đưa cho Thập. Ông chú kiểm tra lại bộ tóc rồi nhìn hắn.
“Được rồi. Hôm nay tôi còn đi mua tóc nên tới đây thôi. Tạm biệt cậu.”
Thập cũng như ý muốn, hắn gật đầu.
“Vâng ạ. Cháu cũng đi mua tóc đây.”
Ông chú kia có vẻ nôn nóng kiếm tiền nên chỉ trong phút chốc đã nổ máy xe chạy ra ngoài đường. Đợi đến khi bóng lưng của ông ta biến mất, Thập mới trở vệ bộ dạng khinh thường của mình.
“Hừ, ngu dốt.”
Thập cầm đống tiền trong tay sau đó leo lên xe chạy ra khỏi hẻm.
…
Bởi vì hôm nay là ngày bán được mái tóc nên Thập không muốn đi thu mua tóc ở tỉnh nhỏ nữa. Hắn lái xe đến tiệm mua một tô bún sau đó quay xe trở về xóm trọ của mình. Giờ này mọi người đều đã đi làm nên dù Thập có làm gì thì cũng không một ai biết được. Hắn tự do chạy vào xóm trọ, sau đó cầm bịch bún vào trong phòng trọ, mở hết tất cả cửa sổ trong trọ mới yên tâm ngồi ăn.
Từ sau khi bị bóng đen kia theo, Thập mới biết ma quỷ đáng sợ thế nào. Nước bún chảy vào dạ dày khiến cơn đau cồn cào của Thập biến mất không giấu vết. Hắn ăn xong rất nhanh, rồi bắt ghế ra thềm ngồi hóng gió, lại nói điện thoại cùi bắp nên không thể lên mạnh xem tin tức như thường.
Thập cứ ngồi trước thềm, chân tay không muốn động đậy một chút nào. Hắn ta cứ ngồi thế đến khi thời gian đã trôi qua hơn một tiếng đồng hồ, lúc này Thập lại đột nhiên buồn ngủ một cách không có lí do. Thập ngáp ngắn ngáp dài một hơi cất ghế rồi quay về phòng lên lên giường nằm ngủ.
Bởi vì cái tủ quần áo nằm ở phía đối diện nên Thập liền có thể thấy bản thân của mình ở trong tấm gương treo ở trên tủ kia.
Hai mắt thâm đen, tóc tai bù xù không có chút sức sống. Nếu không phải hắn đang còn thở thì hắn cũng nghi ngờ mình là xác chết. Hơi thở Thập phập phồng như mệt mỏi, nhưng ngoại trừ có chút đau thì Thập không hề có cảm giác gì lạ lùng.
Thập nhìn chằm chằm vào tấm gương, hắn chưa bao giờ thấy bản thân của mình lại giảm như vậy. Người không ra người, ma không ra ma. Thập suy nghĩ một chút về bộ tóc, lại nhớ đến giờ này nó đang nằm trong túi của người khác thì Thập liền hết lo lắng.
Hắn nhìn bản thân mình ở trong gương sau đơ cười một cách rùng rợn nói.
“Ngủ ngon nha…”
#CÒN