Diệp Thiếu Dương lật xem một phen, nội dung rất huyền diệu, nhưng hẳn là Sơn Hà Chân Nhân lĩnh ngộ không nhiều, tâm pháp không được đầy đủ, lại nói mình có tâm pháp đại chu thiên, bọn Mao Tiểu Phương cũng theo học mình, bất cứ tâm pháp nào khác cũng không có cách nào so sánh với nó, vì thế xin miễn.
Sơn Hà Chân Nhân tự mình tiễn bọn họ đến ngoài sơn môn, nói lời từ biệt với nhau.
Từ đường núi đi xuống, bốn người bọn Diệp Thiếu Dương tìm được xe ngựa, Mao Tiểu Phương biết đánh xe, bảo bọn họ đi lên ngồi, kết1quả Diệp Thiếu Dương vừa lên xe, phía trước liền truyền đến Mao Tiểu Phương quát to: “Thiếu Dương Tử, các cậu mau ra đây, đó là ai!”
Diệp Thiếu Dương xốc lên mành xe ngựa, hướng bên ngoài nhìn lại, rất nhanh đã phát hiện một màn dị thường: ở trên đường núi xa xa, một bóng người đang cấp tốc bay tới.
Có thể ngự không phi hành đều không phải nhân loại.
Diệp Thiếu Dương lập tức gọi Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ xuống xe, xa xa nhìn lại, bóng người đó rất nhanh đã lướt tới, nhưng tựa như chưa chú ý tới ba người bọn Diệp Thiếu Dương, mà là hướng trên không Đào Hoa Sơn bay đi.
Diệp Thiếu Dương lại thấy rõ dung mạo của cô ta, thế mà lại là Bích Thanh, do dự một phen, đưa tay vào trong miệng, hướng cô ta huýt gió một tiếng.
Bích Thanh quay người nhìn bọn họ một cái, cũng cả kinh, “Là các ngươi!”
Do dự một phen, đột nhiên phi thân xuống, đáp ở trước mặt bốn người, không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, vội vàng nói: “Các ngươi cứu ta một lần,5ta có hậu báo!”
“Cứu ngươi?” Diệp Thiếu Dương giật mình, “Đừng nói giỡn, chúng ta đều không phải đối thủ của ngươi, ngươi còn cần chúng ta tới cứu sao.”
“Hồn phách ta đã bị trọng thương… Người của pháp thuật công hội đang đuổi theo ta, giúp ta ngăn lại!”
Diệp Thiếu Dương còn muốn hỏi cô ta chuyện là thế nào, liền nhìn thấy xa xa hai bóng người bay tới, là hai tăng nhân trang phục đầu đà, tuy nhìn qua giống nhân loại, nhưng cũng là ngự không mà đến, hiển nhiên không phải con người. Hơn nữa quần áo trên người bọn họ rất kỳ quái, như là áo cà sa, nhưng không có tay áo, cũng không phải trang phục lạt ma, nhìn chẳng ra cái gì cả.
Vốn hai người này là hướng thẳng tới Bích Thanh, nhìn thấy đám người Diệp Thiếu Dương, ở cách đó không xa dừng bước chân, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm bốn người bọn Diệp Thiếu Dương, một người lạnh lùng nói: “Các ngươi là thủ hạ của hoa sen tinh này?”
Bốn người bọn Diệp Thiếu Dương còn chưa thể mở mồm, Bích Thanh nói:3“Không sai, đây chính là Diệp Thiếu Dương, người Tinh Nguyệt Nô muốn tìm, các ngươi còn không đem hắn trở về gặp Tinh Nguyệt Nô!”
“Móa nó, ngươi đồ hoa sen trắng, ngươi lấy chúng ta làm tấm mộc à!” Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã không chịu nổi.
Hai tăng nhân kia vừa nghe ba chữ “Diệp Thiếu Dương”, cũng sửng sốt, ánh mắt quét tới quét lui ở trên thân Diệp Thiếu Dương. ”Ngươi chính là Diệp Thiếu Dương, thật ra vừa lúc, theo chúng ta đi gặp tiên trưởng đi!”
“Ồ, có rảnh nói sau, đến lúc đó ta tự mình đi!”
Tăng nhân cười lạnh. “Ngươi nói như vậy, sợ là lý do từ chối nhỉ. Tiên trưởng hôm qua vừa có dặn dò, nếu gặp được ngươi, nhất định phải mời ngươi đi Hiên Viên sơn, nếu là không mời được, vậy đành phải bắt ngươi đi.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, nhất thời có chút nổi nóng, nói: “Vậy thì xem các ngươi có bắt nổi hay không, nhưng, các ngươi không phải nên theo đuổi em gái kia trước sao?”
“Ngươi đi đuổi theo hoa sen tinh kia, ta đến bắt Diệp Thiếu Dương!”
Hai tăng3nhân lập tức phân công, một người từ đỉnh đầu mấy người bọn Diệp Thiếu Dương vượt qua, hướng Bích Thanh bay đi. Bích Thanh lập tức đào tẩu. Một tăng nhân khác, lại hướng đám người Diệp Thiếu Dương lao lên.
“Các cậu bắt hòa thượng này cho tôi, tôi đi đuổi theo hoa sen trắng kia!”
Ngày hôm qua từ trong miệng Sơn Hà Chân Nhân, Diệp Thiếu Dương biết được kết quả Bích Thanh trọng thương, bám vào ở trên Kim Cương Trác, trước mắt nhìn thấy Bích Thanh, rất muốn hỏi một phen cô ta Lý Hạo Nhiên rốt cuộc đã chết chưa, đương nhiên không thể để cô ta chạy, vì thế cũng đi theo phía sau tăng nhân kia, thi triển Mao Sơn Lăng Không Bộ, dọc đường điên cuồng đuổi theo.
“Đến đến, con lừa trọc, chúng ta chơi với ngươi một chút!” Mao Tiểu Phương vừa nói xong, trên đầu đã trúng một cái vỗ của Tứ Bảo, quay đầu nhìn thấy cái đầu trọc lốc của Tứ Bảo, lập tức hiểu, cười tươi như hoa nói: “A, Tứ Bảo Thiền Sư, thằng nhãi này khẩu khí thật lớn, muốn một mình5đối phó bốn chúng ta, chúng ta bắt hắn trước!”
Ba người bọn Tứ Bảo lập tức lao lên. Tăng nhân kia không chút úy kỵ, đứng bất động, hai tay chắp chữ Thập niệm: “Sư tôn Như Lai, bồ đề tát ma kha!”
Hai tay tách ra, hướng ra phía ngoài đánh ra ba hạt châu màu lửa đỏ, có linh khí mênh mông bám vào ở bên trên, nhìn qua giống như ba quả cầu lửa, phân biệt hướng ba người bay tới.
Lúc sắp đến trước mặt, theo tăng nhân lại lần nữa niệm chú, linh lực bám vào trên ba viên phật châu này trong nháy mắt bùng nổ, hóa thân trở thành ba tượng thần pháp thần, tay cầm trường kích, hướng ba người chém đến.
“Vi Đà Thiên!”
Ba pháp thần giống nhau như đúc, Tứ Bảo vốn là hòa thượng, liếc mắt một cái, lập tức nhận ra, đây là Vi Đà Thiên trong “Hai mươi tư Chư Thiên” của phật môn. Nhưng, Vi Đà Thiên chỉ có một, không có đạo lý chia ra làm ba, trong lòng Tứ Bảo hồ nghi, nhưng cũng phán đoán ra trước mắt chỉ có thể là ảo4tượng.
Ba Vi Đà Thiên này tay cầm trường kích, sau khi niệm, lập tức hướng kẻ địch đối diện bổ tới.
“Đối mặt ảo giác, cần làm phép định tâm, sau đó mới có thể dùng pháp thuật đối kháng! Các người đừng sinh e sợ e ngại, vừa sợ, hồn phách liền bị hút đi!” Tứ Bảo vừa làm phép chống cự, vừa lên tiếng nhắc nhở Ngô Gia Vĩ và Mao Tiểu Phương.
Ngô Gia Vĩ luôn luôn không thích dùng pháp khí cùng pháp thuật gì, chỉ thích ngự kiếm giết địch, một thân đạo thuật của hắn, đều ở trên thanh “Tàng Phong” thần kiếm kia của hắn, lập tức vung kiếm làm phép, cùng trường kích trong tay Vi Đà Thiên va chạm một cái. Vi Đà Thiên cùng trường kích trong tay hắn tuy đều là huyễn hóa ra, nhưng cũng là linh lực ngưng tụ, dưới một đòn, Ngô Gia Vĩ nhất thời cảm thấy cánh tay phát tê, thân thể cũng lui về phía sau vài bước.
Vi Đà Thiên lập tức lại xông lên, tiếp tục nâng kích vung chém, đồng thời mở miệng, phát ra phật âm trang nghiêm. Ngô Gia Vĩ lập tức cảm thấy tâm thần không yên, nhớ tới Tứ Bảo nhắc nhở, vội vàng niệm môn tĩnh tâm chú để định thần, đồng thời chống lại thế công.
Mao Tiểu Phương bên kia, cũng gặp đãi ngộ tương đương, hắn giỏi dùng phù chú, dùng ba tấm linh phù trụ vững thế công của Vi Đà Thiên, nhưng đột nhiên nghe được phạm âm, cũng thiếu chút nữa thất thủ, không khỏi kinh ngạc nói: “Đại hòa thượng này thật lợi hại.”
Tứ Bảo cũng là hòa thượng, nghe được phạm âm, sẽ không loạn lòng, Vi Đà Thiên thấy hắn như vậy, vì thế dừng niệm chú, chỉ tăng mạnh thế công của trường kích, sắc bén không thể ngăn cản, Tứ Bảo bị ép liên tục lui về phía sau.
“Ta chính là Hiên Viên sơn Bàn Cổ tăng, pháp thuật nhân gian các ngươi, chỉ là nhánh phụ, không đáng giá nhắc tới.”
“Đi cái bà nội ngươi, ta cũng cho ngươi kiến thức một phen pháp thuật phật môn nhân gian!”
Tứ Bảo hét một tiếng, tế ra Kim Thân La Hán, có pháp khí trong bốn cánh tay đều lập lòe sáng lên, phân biệt là Gia Trì Bảo Xử (chày báu), bình bát, lần tràng hạt, mõ bốn món, chiến đấu quấn lấy Vi Đà Thiên.
“Kim Thân La Hán…”