“Giở trò phải không? Ngươi ở lại đây, ta đi ra ngoài.” Diệp Thiếu Dương không muốn tiếp tục dây dưa, đứng dậy ra khỏi cửa, để một mình cô ta ở lại, đi qua gõ vang của phòng của Tứ Bảo, tới mở cửa lại là Bánh Bao.
Diệp Thiếu Dương vào nhà nhìn qua, Tứ Bảo đang ngồi ở trên giường khoanh chân thổ nạp, trên đỉnh đầu mới có từng luồng sương khói bốc lên.
“Hắn đây là đang làm gì?” Diệp Thiếu Dương nhỏ giọng hỏi Bánh Bao.
“Đang tu luyện Chư Thiên Quan Tưởng Thuật ta truyền thụ.”
Diệp Thiếu Dương giật mình, bản thân lặng lẽ rời đi, đến cách vách đi tìm Ngô Gia Vĩ và Mao Tiểu Phương nói chuyện, nói thỉnh cầu có liên quan Bích Thanh, hai người sau khi nghe xong, trở nên trầm ngâm.
“Ý tứ của tôi là, chuyện này vẫn là không hỗ trợ thì hơn.” Mao Tiểu Phương nói, “Cậu hiện tại mục đích hàng đầu, là nghĩ biện pháp rời khỏi thế giới này, vẫn là đừng vẽ thêm chuyện nữa. Lại nói đây cũng không phải đối thủ bình thường, Tinh Nguyệt Nô tu vi đại thành, hơn nữa cô ta không phải một mình một người, sau lưng có pháp thuật công hội cùng toàn bộ Hiên Viên sơn chống đỡ, muốn từ trong tay cô ta đoạt đồ, quả thực không có khả năng, nói khó nghe một chút, chính là chịu chết.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, hỏi Ngô Gia Vĩ: “Bạch Mi cậu cảm thấy thế nào? “Tôi thì không sao cả, chỉ cần có đánh là được, anh tự mình quyết định là được.”
Ba người đang thương lượng, Bánh Bao và Tứ Bảo từ cách vách qua đây, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua Tứ Bảo, nhìn qua rất mỏi mệt, tựa như vừa vận động kịch liệt, vội hỏi hắn thế nào rồi.
“Tu luyện Chư Thiên Quan Trọng Thuật kia, cực kỳ hao phí pháp lực, cảm giác thân thể bị vét sạch, tôi muốn uống chút nước tăng lực.”
“Pháp môn tu luyện Bánh Bao từ trong thần thức của tên Bàn Cổ tăng kia học được, thật sự có thể khiến cậu luyện thành Chư Thiên Quan Tưởng Thuật?” Đoàn người đều rất ngạc nhiên.
Tứ Bảo nói: “Công pháp kia không được đầy đủ, chỉ là quá trình quan tưởng Vi Đà Thiên, tôi đẩy ngược một phen, không có công pháp tổng cường, trước mắt chỉ có thể quan tưởng Vi Đà Thiên.”
“Được rồi?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Còn chưa.” Tứ Bảo sau khi ngồi xuống, lấy ra cái tẩu bắt đầu hút, trên mặt lộ ra nụ cười phức tạp, “Các người không biết công pháp này đáng sợ bao nhiêu, cái gọi là quan tưởng, thật ra chính là một loại tinh thần lực khống chế, trước quan tưởng ra Vi Đà Thiên, nhưng Vi Đà Thiên lúc này, là một vị hung thần, chỉ có sau khi hàng phục hắn, mới có thể dùng pháp thuật điều khiển. Nhưng quá trình này quá đáng sợ rồi, có chút vô ý, thần thức sẽ bị Vi Đà Thiên quan tưởng ra cắn nuốt…”
Mấy người nghe xong chậc chậc lấy làm kỳ.
“Trên đời lại có pháp thuật như vậy, vậy người tu luyện pháp thuật này, chẳng phải là lại rất nhiều kẻ mất mạng bởi nó?” Mao Tiểu Phương nói.
Tứ Bảo nói: “Cái này tôi cũng khó hiểu. Nhưng hai mươi tư Chư Thiên này, hẳn là có một xếp hạng từ thấp đến cao, sắp xếp ở phía sau, niệm lực cũng yếu một chút, quan tưởng bọn họ, thần thức không dễ bị cắn nuốt, càng là sắp xếp ở phía trước, quan tưởng càng thêm nguy hiểm. Bánh Bao từ trong thần thức của Bàn Cổ tăng kia học được dù sao chỉ là một đoạn ngắn, tôi vừa bắt đầu đã quan tưởng Vi Đà Thiên, đương nhiên ăn không tiêu.”
Mao Tiểu Phương nói: “Dựa theo cậu nói như vậy, nếu Chư Thiên Quan Tưởng Thuật này tu luyện đến cuối cùng, có thể quan tưởng ra Đế Thích Thiện, Tử Vi Đại Đế?”
“Hẳn là thế, khẳng định là càng ngày càng mạnh.” Tứ Bảo trầm ngâm nói, “Hai gã Bàn Cổ tăng này, có thể được phái ra bắt người, có thể thấy được địa vị ở Hiên Viên son sẽ không quá cao, nhưng cũng sẽ không quá thấp, bằng không hoa sen tinh kia ghê gớm như vậy, nếu là tuyển thủ bình thường, trực tiếp bị đánh chết, hẳn là thực lực tầm trung. Chư Thiên Quan Tưởng Thuật này quả thực thần diệu, tôi nghĩ nếu có thể quan tưởng ra Đế Thích Thiên, Đại Phạm Thiên loại trâu bò này, thực lực hẳn là rất ghê gớm.”
Ngô Gia Vĩ cũng gật đầu nói: “Có thể triệu hồi Đế Thích Thiên, Đại Phạm Thiên trợ trận, tuy chỉ là ảo giác, nhưng cũng không thể tưởng tượng.”
Mao Tiểu Phương quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “May mắn cậu chưa đáp ứng hoa sen tinh kia, cậu nghĩ xem, hai tên Bàn Cổ tăng đó, ở trên Hiên Viên son cũng chỉ là đệ tử bình thường, đã mạnh như thế, nếu là lợi hại hơn, pháp sư nhân gian, sao có khả năng là đối thủ của bọn họ.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm không nói.
Lúc này có người gõ cửa, Tứ Bảo đi mở cửa, đến là Đạo Uyên Chân Nhân.
Sau khi tiến vào, Đạo Uyên Chân Nhân uống trước chút nước, sau đó kể cho mọi người tình thể bên ngoài: các môn phái tụ tập ở vùng Đào Hoa Sơn, dần dần đã đều giải tán, chỉ có mấy đại môn phái lưu lại, cùng nhau triển khai thảo luận. Đạo Uyên Chân Nhân từ chỗ sư môn cũng biết được kết quả thảo luận: mấy đại môn phái đều nhận định Diệp Thiếu Dương, sợ hắn bị pháp thuật công hội cướp đi hoặc là gia hại, bảo Mao Sơn phái người tìm kiếm hắn khắp nơi, một mặt khác, mấy đại môn phái cùng nhau phái người hành tẩu thiên hạ, nương lần này Diệp Thiếu Dương và Thanh Ngưu tổ sư tạo thành chấn động to lớn đối với quyền uy của pháp thuật công hội đi mượn sức các môn phái quy thuận pháp thuật công hội, dự tính sẽ lấy được một ít hiệu quả.
“Thiếu Dương Tử, bây giờ còn có một loại thanh âm, có một số người nói cậu đại náo hôn lễ, trước mặt nhiều người như vậy, là cố ý trình diễn tài nghệ, muốn thu hoạch pháp thuật công hội ưu ái, thay thế vị trí Trương Hiểu Hàn, đồng thời khiến giới pháp thuật cũng pháp thuật công hội triển khai tranh mua đối với cậu… Tương lai cậu nhất định sẽ quy thuận pháp thuật công hội.”
Đối với loại lời đồn này, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ có thể cười cười.
Đoàn người hàn huyên một hồi, bổ sung cho nhau, sau đó vợ chồng Phượng Hề tới, tỏ vẻ đã thuê xong nhà, mời mọi người chuyển qua
Diệp Thiếu Dương để lại đoàn người thu thập hành lý, trở lại phòng mình, đẩy cửa ra, Bích Thanh còn ở nơi đó ngồi thiền thổ nạp, Diệp Thiếu Dương cho cô ta thổ nạp xong một chu thiên, nói với cô việc mình muốn chuyển nhà.
“Ta là cần chuyển đi rồi, về phần ngươi ngươi hiện tại cũng đã khôi phục một bộ phận thực lực nhỉ, vậy người tự mình đi đi, đừng đi theo ta, cũng không cần cảm tạ ta, coi như ta học Lôi Phong một lần đi. Ngươi nếu muốn tìm Tinh Nguyệt Nô liều mạng, vậy chúc người may mắn.” Diệp Thiếu Dương không muốn có gì khúc mắc với cô ta nữa, hạ lệnh đuổi khách rất rõ ràng.
Bích Thanh lại là mắt điếc tai ngơ, đối mặt hắn nói: “Ta có biện pháp, có thể từ trên tay Tinh Nguyệt Nô lấy được Kim Cương Trác, mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng có thể thử một lần.”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nói: “Đại tỷ à, ta cũng nói rõ rồi, ta không có hứng thú đối với chuyện này, người đừng nói cái này với ta nữa, hoặc là người đi tìm người khác được không?”
“Ngươi không muốn vại luyện thi?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu.
“Kim Cương Trác thì sao, ta có thể ngay cả Kim Cương Trác cùng nhau cho ngươi.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, sau đó vẫn lắc lắc đầu, “Ta không thiếu pháp khí.”
Bích Thanh nghe hắn nói như vậy, vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: “Ngươi là không tin ta?”
“Không phải, ta nói, ta không thiếu pháp khí, Kim Cương Trác tốt nữa, cũng không phải đồ ăn của ta. Ta không đáng vì nó đi liều mạng với Tinh Nguyệt Nô.”
Bích Thanh tiến lên vài bước, đi đến trước mặt hắn, từ từ nói: “Vậy nếu, đặt thêm cả ta thì sao?”
Diệp Thiếu Dương lập tức giật mình, ở khoảng cách gần đánh giá khuôn mặt Bích Thanh, miệng chậm rãi nhếch ra, nói: “Cái gì vậy, ngươi không phải thật sự muốn lấy thân báo đáp gì đó chứ?”