“Hiện tại vấn đề là, tìm Từ Phúc như thế nào, đem quyết định của chúng ta nói cho lão?” Tứ Bảo trầm ngâm nói.
“Lão sẽ tới tìm chúng ta.” Lâm Tam Sinh nói, “Lão cần tránh né âm ty đuổi bắt, khẳng định không thể lộ mặt, nhưng lão để lại một mảng khí tức ở trên Đông Hoàng Chung, có thể cảm giác được phương vị, ít ngày nữa khẳng định sẽ tìm đến, đến lúc đó nói cho lão là được.”
“Lão nếu là không đồng ý thì sao?
“Lão không có tư cách không đồng ý.” Lâm Tam Sinh trả lời quyết đoán, “Lão là người vận trù đại cục, chuyện này đối với cá nhân lão không có lợi hại gì đáng nói, lão sẽ không có ý kiến.”
Diệp Thiếu Dương cân nhắc một phen, ánh mắt từ trên mặt đoàn người lần lượt quét qua, nói: “Nếu mọi người đều không có ý kiến, vậy sự tình cứ quyết định như vậy.”
Đoàn người ùn ùn gật đầu, sau đó lại thảo luận một hồi, bởi vì ngày mai còn cần lên đường, đều tự đi nghỉ ngơi.
Mỹ Hoa và Bánh Bao cùng nhau bay lên nóc nhà, giám sát bốn phía, để tránh có khách không mời mà đến.
“Thế tử ngươi đâu?” Diệp Thiếu Dương lưu lại Lâm Tam Sinh ở trong phòng, đột nhiên nhớ tới hắn là một mình từ trong m Dương Kính đi ra, liền hỏi.
“Vẫn ở trong gương.” Lâm Tam Sinh có chút không yên lòng.
Diệp Thiếu Dương hỏi chuyện có liên quan Uyển Nhi, Lâm Tam Sinh nói một lần từ đầu.
“Ôi móa, thì ra ngươi lâu như vậy không tới tìm ta, là đi bầu bạn lão bà! Trọng sắc khinh bạn!” Diệp Thiếu Dương mắng một tiếng, sau đó lại cười hắc hắc, “Chúc mừng người nha, cuối cùng không uổng công chờ mấy trăm năm.”
Lâm Tam Sinh cúi đầu không lên tiếng.
Diệp Thiếu Dương nói: “Nói như vậy, cô ấy còn chưa biết tất cả chân tướng, cho rằng người là tình lang đã chết của cô ấy? Ặc, ý tứ ta là… Thật ra người cùng Lâm Tam Sinh cô ấy rúc ở thế giới kia, không phải cùng một người. Ặc ặc, nói ra sao mà lại không xuôi như vậy.”
Lâm Tam Sinh nói: “Vốn không biết, nói thật, ta trước đó cũng không tính nói cho nàng, cũng không tính tới tìm người, muốn cùng nàng ở ngay trong rừng cây nhỏ kia tiếp tục sinh sống, người hẳn là có thể lý giải, ta rất sợ nàng không tiếp thu được chân tướng, nhưng đã gặp các ngươi, vậy ta không có khả năng giấu được nàng.”.
Diệp Thiếu Dương giật mình, hắn chưa nghĩ tới một tầng này, lẩm bẩm: “Vậy ngươi sao vẫn đến
đây?” Lâm Tam Sinh nhìn hắn, miễn cưỡng cười: “Thời điểm các ngươi nói chuyện với Từ Phúc, ta vẫn luôn ở trong rừng nhìn các ngươi, nghe nói các ngươi muốn đi xông pha lối trì, các ngươi đều đi một mình ta trốn đi khanh khanh ta ta với thế tử, Thiếu Dương, người cảm thấy ta chịu được sao?”
“Ha ha!” Diệp Thiếu Dương cười to, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Vậy lúc trước người ở trong m Dương Kinh, là đem tất cả đều nói cho cô ấy rồi phải không, cô ấy… Thái độ thế nào?”.
“Đã lý giải ta, cũng đã tiếp nhận ta. Chỉ là…” Lâm Tam Sinh do dự một hồi, cũng chưa nói ra chỉ là cái gì.
Diệp Thiếu Dương vừa muốn giục hỏi, bên ngoài có người gõ cửa, Diệp Thiếu Dương đi qua đem cửa mở ra, thấy Đạo Uyên Chân Nhân cùng Mao Tiểu Phương đứng bên ngoài, bảo hai người tiến vào.
“Thiếu Dương Tử, chúng tôi là tới nói lời từ biệt.” Mao Tiểu Phương vừa vào cửa đã nói.
“Cái gì, các ngươi phải đi!” Diệp Thiếu Dương kinh sợ.
“Không phải đi bây giờ.” Mao Tiểu Phương cười cười, chúng tôi theo cậu đi tìm Ngô Đồng cô nương, tôi là lo lắng nhỡ đâu có tình huống gì, đến lúc đó không kịp từ biệt với cậu, cho nên nói trước một tiếng, cũng an tâm. Dù sao chúng tôi không có khả năng theo cậu đi thời đại của cậu.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương đột nhiên dâng lên một trận chua xót, mấy ngày qua, mình ở cùng một chỗ với hai người bọn họ, cũng đã trải qua vài lần chiến đấu, đã sớm tình như tay chân, đột nhiên nghĩ đến sắp phải tách ra, trong lòng Diệp Thiếu Dương rất là không nỡ, quan trọng nhất là… Lần này chia tay, tương lai có thể không còn cơ hội gặp mặt nữa.
“Lời chia tay, vẫn là chờ đến lúc đó rồi nói sau, không cần thiết sớm thương cảm.” Diệp Thiếu Dương cười cười, “Nhưng các anh có tính toán gì không, chúng ta có thể tâm sự.”
Mao Tiểu Phương nghiêm trang nói: “Tôi từng nghĩ rồi, thật ra coi như là các cậu cho tôi sự nhắc nhở, tôi thực lực chỉ như vậy, nhiều nhất cũng chỉ đột phá bài vị Địa Tiên, so với không thể cậu thiên tài như vậy, tôi vẫn là chuyên tu một môn đi, dứt khoát chọn cương thi là được, chờ các cậu đi rồi, tôi muốn bế quan nghiên cứu pháp thuật đối phó cương thi, tương lai làm cương thi đạo trường chân chính. Ha ha, nghe qua không tệ chứ.”
“Ặc, nghe qua thật ngầu.” Diệp Thiếu Dương nghĩ đến, Mao Tiểu Phương đại khái thật sự sẽ nghiên cứu ra đầu mối, ở phương diện bắt cương thi trở thành nhân vật cấp chuyên gia, bởi vậy sự tích mới có thể truyền lưu xuống… Nhưng hắn rõ ràng là nói trước kết quả, mới muốn dựa theo phương hướng này đi phấn đấu, như vậy rốt cuộc cái gì là nhân, cái gì là quả đây?
Tựa như tất cả đều không quan trọng.
“Tôi tin tưởng anh, một đại cương thi đạo trưởng.” Diệp Thiếu Dương hướng hắn cười cười, quay đầu hỏi Đạo Uyên Chân Nhân, “Lão tổ anh thì sao?”
Đạo Uyên Chân Nhân trầm mặc nháy mắt, nói: “Tôi muốn một mình hành tẩu thế gian một chút, tìm kiếm đạo trong lòng tôi.”
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, gật gật đầu, cũng chưa nói ra vận mệnh về sau của hắn, vô luận như thế nào, đó đều là lựa chọn của chính hắn.
“Trăm năm sau, chúng ta còn có thể gặp lại.”
“Thời điểm đó, tôi thực thành lão tổ của cậu rồi.” Đạo Uyên Chân Nhân luôn luôn nghiêm túc cũng cười lên.
“Mặc kệ tương lai thế nào, ít nhất hiện tại, còn có thể gọi anh một tiếng hảo huynh đệ, hai người các anh, đều là hảo huynh đệ của tôi.”
Ba người nhìn nhau, cười lên.
Mao Tiểu Phương đề nghị uống rượu, Diệp Thiếu Dương lại kiên trì đến thực sự chia tay rồi mới uống, đến lúc đó không say không về.
Sau khi cùng nhau hàn huyên một lúc, hai người cùng nhau cáo biệt rời đi.
“Ta thật ra rất không nỡ bỏ bọn họ.” Hai người đi rồi, Diệp Thiếu Dương đối mặt Lâm Tam Sinh cảm khái nói, “Ta tới nơi này, thật sự là may mà có bọn họ hỗ trợ, ta người này cũng thật có phúc khí, đến nơi nào cũng có thể kết giao được bạn tốt.”
Lâm Tam Sinh tựa như tâm tư nặng nề, chỉ gật gật đầu, chưa đáp lời.
Đợi một hồi, bên ngoài lại có người gõ cửa, một lần này đến là Mỹ Hoa, lại là đến nói lời từ biệt sớm, cảm xúc Mỹ Hoa có chút hạ thấp, Diệp Thiếu Dương an ủi kỹ một phen, lúc này mới lưu luyến không nỡ mà rời đi.
“Cũng phải đi rồi. Hai vợ chồng Phượng Hề, tương lai có thể cũng phải đi luân hồi.” Đóng cửa trở lại phòng, Diệp Thiếu Dương cảm thán.
“Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Thiếu Dương, người người này ưu điểm rất nhiều, nhưng quá trọng cảm tình, rất nhiều chuyện, ngươi không nhìn thoáng ra được.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: “Ngươi hôm nay là làm sao vậy, có thể tử rồi, con người cũng trở nên đa sầu đa cảm, ta hiện tại trái lại không nghĩ chuyện tương lai, ta đau đầu nhất vẫn là xông vào lối trì… Nhưng có người giúp ta bày mưu tính kế, ta cũng yên tâm rất nhiều.”
“Nhưng ta chung quy không thể theo người mãi.”
“Chưa chắc nha, ngươi là quỷ, trường sinh bất tử, cùng lắm thì ta tương lai chết rồi ở lại âm ty, đi Âm Dương ti làm ti chủ, mọi người trường kỳ ở với nhau, ở âm ty làm màu các kiểu, nghĩ chút thôi cũng rất thích rồi.”