“Thiếu Dương Ca, coi chừng!” Trang Vũ Ninh khẩn trương nhắc nhở hắn.
Tiểu Mã chỉ cười, nói: “Kệ nó đi, nếu tiểu quỷ này có thể kéo được hồn phách Tiểu Diệp Tử ra, tôi sẽ nhận nó làm ông nội.”
“Nó là quỷ linh có tu vi hơn trăm năm, cậu nhận nó làm ông nội thì nó còn lỗ ý chứ.” Diệp Thiếu Dương vừa vẽ ấn, vừa quay ra đùa giỡn. Hai chân Diệp Thiếu Dương bám chắc trên mặt đất như đóng đinh, mặc kệ tiểu quỷ kia dùng quỷ lực kéo thế nào cũng không hề nhúc nhích.
Chờ vẽ xong Tác Hồn Ấn, Diệp Thiếu Dương cúi người xuống, tay phải bắt lấy một tay của tiểu quỷ kéo lên, đồng thời nhảy luôn về phía sau. Một thân thể đầy máu bị kéo từ dưới vũng máu lên, đúng là tiểu quỷ với khuôn mặt và mái tóc dài đáng sợ kia.
Tiểu quỷ hú lên quái dị, không cam lòng bị bắt. Mái tóc dài chĩa ra bốn phía giống như vài con rắn lớn, đồng thời đánh tới Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương như không thấy, tay trái đưa lên, vỗ một chưởng vào trán tiểu quỷ. Sau khi rút tay về, trên trán tiểu quỷ lập tức xuất hiện một ấn ký sáng lóng lánh.
“Vạn pháp quy nguyên, thượng trận tác hồn, định!”
Diệp Thiếu Dương niệm pháp quyết của Tác Hồn Chú, xông tới. Hắn giơ ngón tay giữa điểm vào ấn đường của tiểu quỷ một cái, toàn thân tiểu quỷ run rẩy một hồi. Sau đó nó lập tức bất động, rồi nó hé miệng dần phun ra một hơi quỷ khí màu đen.
Diệp Thiếu Dương giơ tay phải lên làm tư thế niêm hoa (1), hét lớn một tiếng: “Thu!”
Luồng quỷ khí kia tự động bay dần về phía ngón tay của hắn, bên trên móng ngón tay cái đọng lại thành một lớp màu đen kịt. Diệp Thiếu Dương đưa tay, lấy một lá bùa ra chậm rãi lau sạch sẽ, nhìn tiểu quỷ không còn nhúc nhích trên mặt đất kia cười nhạt.
Trang Vũ Ninh đờ đẫn nhìn một lúc rồi mới hồi phục tinh thần, nàng cảm thấy khó có thể tin được những gì vừa thấy bèn hỏi: “Nó chết rồi sao?”
“Hồn đã bị tôi diệt rồi, chỉ giữ lại quỷ thân.”
Trang Vũ Ninh lúc này mới tin là mọi chuyện đã xong, nhìn Diệp Thiếu Dương với con mắt đầy ngưỡng mộ. Đây là lần đầu mình thấy hắn thật sự thi pháp, từ đầu tới cuối chỉ có hai chữ để hình dung: tiêu sái. (2)
Nghĩ đến lúc trước Chu tiên sinh đã từng nói đã mời không ít pháp sư tới đối phó với tiểu quỷ này, thậm chí cả ba pháp sư nổi danh cùng liên hợp lại cũng không phải là đối thủ của nó. Nhưng Diệp Thiếu Dương chỉ tùy tiện ra tay đã thu phục được, nên trong lòng Trang Vũ Ninh càng thêm sùng bái Diệp Thiếu Dương.
Nàng quay đầu, nhìn về phía giường của Chu Trung Oánh. Cô ấy đã ngã xuống giường hôn mê bất tỉnh, Trang Vũ Ninh thấy không yên tâm, hỏi: “Tiểu Oánh lúc nào mới có thể tỉnh lại?”
“7 phách bị thiếu mất 2 phách sao có thể tỉnh lại được.” Nhìn tiểu quỷ đang nằm trên mặt đất, Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “Hai đạo hồn phách kia đã bị nó luyện hóa rồi, muốn ngưng tụ lại một lần nữa thì rất phiền toái, phải sử dụng tới bí pháp của Mao Sơn.”
Diệp Thiếu Dương cảm khái, chuyện này cũng may là qua tay mình xử lý, nếu chỉ giao cho pháp sư bình thường thì cho dù có giết được tiểu quỷ, nhưng muốn lưu lại quỷ thân của nó và cả hồn phách của Chu Trung Oánh trong quỷ thân, cũng là chuyện không có khả năng. Hắn cảm thấy hối hận, chỉ vì nhất thời muốn thể hiện nên to mồm đòi lấy ba vạn tệ làm tiền công, lần làm ăn này đúng là lỗ vốn lớn rồi.
Diệp Thiếu Dương trước tiên vẽ một lá Tụ Hồn Phù dán lên mặt tiểu quỷ, rồi mở ba lô lấy ra một cái bình nhựa màu trắng, trên nắp đậy có nhiều lỗ nhỏ, rắc rắc trên người tiểu quỷ. Bột phấn trắng rơi ra, phủ lên người tiểu quỷ.
Thấy vậy Tiểu Mã liền nghĩ đến ngay tới lúc rắc hạt tiêu lên xiên thịt nướng, gãi gãi gáy hỏi: “Cậu không phải muốn đem nó đi chế thành thịt xiên nướng chứ?”
Diệp Thiếu Dương lườm hắn một cái, nói: “Đây là Hoá Sinh Phấn, Quỷ Hồn tại dương gian chỉ có thể xuất hiện dưới dạng hư ảnh, dùng thứ này có thể làm cho nó hiện hình như tại âm phủ.”
Quả nhiên hắn vừa dứt lời, thân thể trong suốt của tiểu quỷ dần dần xuất hiện. Chẳng bao lâu sau nó xuất hiện đầy đủ, nhìn từ bên ngoài giống hệt như một đứa bé, chẳng khác là bao.
“Thật lợi hại”
Tiểu Mã cảm khái nói: “Không phải là cậu đã đã giết nó rồi ư, để cho nó hiện hình lại để làm gì?”
“Nếu nó không hiện hình, tôi làm sao có thể hủy cốt đi rồi luyện lại hồn.”
Diệp Thiếu Dương không ngẩng đầu, nói tiếp: “Đi tìm Chu tiên sinh, bảo ông ấy mua một túi vôi sống về đây. Không có thì tự nghĩ biện pháp đi, nhanh lên.”
Tiểu Mã lập tức mở cửa đi ra ngoài.
Không tới một phút sau, Tiểu Mã cùng Chu tiên sinh mang tới một túi vôi, đẩy cửa đi vào, Diệp Thiếu Dương giật mình nói: “Nhanh như vậy đã có rồi sao?”
“Ở gần đây có một công ty trang trí nội thất, tôi sang bên đó là mua được luôn.”
Chu tiên sinh nói xong, lập tức chạy đến bên người Chu Trung Oánh, kiểm tra mạch đập và tim của con gái, thấy mọi thứ đều bình thường, lúc này mới yên lòng. Sau đó quay đầu lại nhìn tiểu quỷ nằm trên mặt đất.
Lúc nãy Tiểu Mã đã kể lại đại khái tình huống, ông ta xem như đã có chuẩn bị sẵn tâm lý. Nhưng khi thật sự thấy thi thể tiểu quỷ Chu tiên sinh cũng khiếp sợ.
Diệp Thiếu Dương để cho Tiểu Mã đem túi vôi rải đều trên mặt đất, tạo thành một hình chữ nhật, sau đó đem thi thể tiểu quỷ chuyển vào trong.
Diệp Thiếu Dương lấy Diệt Linh Đinh ra, cởi quần áo tiểu quỷ ra rồi đâm xuống, lập tức có một đám máu đen tanh hôi chảy ra bị vôi sống hấp thu. Mấy người Tiểu Mã giờ mới hiểu được công dụng của vôi, đồng thời cũng nhíu mày vì cảm thấy cảnh tượng trước mặt thật tàn nhẫn.
Đinh Diệt Linh đâm xuống ngực, vạch một đường thẳng tới dưới bụng. Diệp Thiếu Dương buông Diệt Linh Đinh, lấy một hộp châm ở trong balo ra, chọn lấy tám cây châm lớn, cứ hai cái một, cắm vào hai bên miệng vết rạch, kéo phanh bụng tiểu quỷ sang hai bên, căng ra như mổ lợn. Trong bụng tiểu quỷ là là một đống ruột cùng nội tạng, màu sắc giống y như của người bình thường.
Diệp Thiếu Dươnglập tức vẽ một lá linh phù ném vào trong ổ bụng, linh phù được thi pháp bốc cháy, đốt hết nội tạng thành quỷ huyết màu đen, một đường máu đen theo Diệt Linh Đinh chảy tới chỗ vôi sống.
Sau khi xử lý sạch sẽ ổ bụng, Diệp Thiếu Dương lúc này mới động thủ, dùng Diệt Linh Đinh rạch xương sườn, lấy ra tám cái xương sườn quỷ đen sì. Hắn lại bảo Chu tiên sinh đem một cái nồi đất tới, bỏ hết tám cái xương sườn quỷ vào trong nồi.
Tiểu Mã trông thấy, cảm thấy buồn nôn, hắn muốn, liền nói: “Đổ thêm rau giá vào, cho thêm nước, hầm xương sườn quỷ để ăn ngon phải biết.”
Trang Vũ Ninh tức giận, trừng mắt với hắn một cái: “Cậu đừng có nói nữa, không thấy buồn nôn à?”
Diệp Thiếu Dương không đổ thêm nước vào nồi mà là lấy can giao du, đổ một chút vào trong nồi đất, lại rắc thêm một chút lưu huỳnh. Rồi dùng hỏa phù đốt lửa, ném một đồng Đúc mẫu vào trong nồi. Sau đó hắn khoanh chân ngồi xuống, không ngừng niệm chú.
Lưu huỳnh cùng giao du thiêu đốt, xương quỷ từng chút một bị hòa tan, chuyển thành chất lỏng màu xanh lá tới hơn nửa nồi. Tới chừng hơn mười phút sau, những dòng chất lỏng màu xanh lá này cũng dần khô đi. Mấy người Tiểu Mã tò mò ngó đầu nhìn, bên trong nồi đất chẳng còn lại thứ gì, chỉ có đồng Đúc mẫu nằm lại dưới đáy nồi. Ban đầu là một đồng tiền vàng rực rỡ lúc này biến thành màu xanh sẫm.
Diệp Thiếu Dương nhặt lên đồng Đúc mẫu, đi tới trước giường, nhét nó vào trong miệng Chu Trung Oánh, đặt dưới đầu lưỡi cô. Ngón giữa tay phải ấn lên huyệt nhân trung, trầm giọng niệm chú: “Nhất niệm chú thành, dục hỏa trùng sinh, sở thất hồn phách, khoảnh khắc tụ sinh! Cấp cấp như luật lệnh!”
(1) Niêm Hoa: ngón cái đặt lên hai ngón trỏ và giữa, ngón út và ngón vô danh hơi cụp lại. Muốn biết rõ hơn xem Niêm Hoa Chỉ trong Thiên Long Bát Bộ 2003
(2) Tiêu Sái: Đẹp trai vãi hàng
(3) Giao du: Mỡ cá mập