MỘ BÀ NĂM
Chương 3: Hai mẹ con người ăn mày
Sau khi đốt nhà cô Xuyên, cả nhà lão Tuất kéo nhau ra về, tội ác của hắn chẳng ai biết, bà con hàng xóm xung quanh nhà cô Xuyên đem cái xác cháy đen của cô chôn cất trong mảnh vườn nhà cô luôn, căn nhà chỉ còn trơ trọi lại mấy cái cột cháy đen đúa, cũng chẳng ai giành giật mảnh vườn đó, bà con chòm xóm ở đó thường kể lại rằng, ở khu đất đó lâu lâu có tiếng than khóc não nề của con gái, ai cũng nói đó là hồn ma cô Xuyên. Thời gian qua đi ba năm, cái chết của cô Xuyên ngày càng đi vào trong quên lãng, khu vườn bỏ hoang không ai chăm sóc cỏ dại đã mọc lên um tùm, nơi trước kia là căn nhà cũ bây giờ vẫn còn lại tàn tích cháy của mấy năm trước.
Khi đó tôi cũng đã lên chín tuổi, trong làng bây giờ có rất nhiều bạn chơi, nhiều người từ nơi khác về đây sinh sống, lão Tuất thì vẫn hoành hành ngang dọc như một ông vua tự trị ở cái làng này, từ ngày cô Xuyên chết lão Tuất thường hay mơ ác mộng, trong hơn hai năm qua hắn luôn mơ thấy cô Xuyên về đòi mạng, không lâu trước đó vợ cả hắn có xin cho hắn một lá bùa, nghe nói bên Miến Điện về, không biết có tác dụng không nhưng mà cỡ tầm nửa năm nay hắn ăn ngon, ngủ yên, chẳng còn mơ thấy ác mộng nữa, dạo gần đây hắn càng làm ác hơn, đánh tô thuế nặng khiến cho người dân khốn đốn vô cùng.
Mẹ tôi từ ngày qua làng mới cũng không còn tái phát bệnh điên nữa, nhưng lâu lâu tôi vẫn nhìn thấy mẹ lén lút cha con tôi ngồi khóc một mình, có lẽ thời gian sẽ xóa nhòa đi mọi dấu vết, nhưng dấu vết đau đớn trong lòng sẽ còn trường tồn mãi không nguôi.
Ngày hôm ấy cũng gần cuối năm 1953, khi mà bọn con nít trong làng chúng tôi đang chơi khăng ở đầu đường vào làng, bỗng nhiên từ xa, có hai mẹ con người ăn xin từ đâu đến, chúng tôi gọi họ là ăn xin vì khi họ đến gần có một mùi hôi thối bốc lên từ hai người họ, người đàn bà thì rất là già, tóc tai bù xù che kín hết mặt, mặt mũi chân tay bẩn thỉu, quần áo dính bết vào người đen đúa, còn đứa con gái chắc lớn hơn tôi vài ba tuổi gì đó, chúng tôi lúc đầu cũng không biết họ là hai mẹ con, nhưng khi đến chỗ bọn tôi chơi thì tôi nghe đứa con nói nhỏ.
— Mẹ ơi con đói bụng quá rồi, mấy hôm rồi con chẳng được cái gì trong bụng, thôi đừng đi nữa ở lại đây đi mẹ.
Bọn trẻ con chúng tôi thấy hai người đứng lại thì cũng ngừng chơi, đứng ngó nghiêng hai mẹ con nhà họ, rồi bỗng nhiên người mẹ lên tiếng hướng về phía chúng tôi.
— Các cháu ơi, bác với con gái đi từ xa đến, nhà các cháu có cơm nguội không cho bác xin một chút cho con gái bác ăn, mấy hôm nay nói nhịn đói rồi.
Mấy đứa trẻ con chúng tôi nhìn nhau, có đứa nói
— Ở đây có mình nhà thằng Đói ít người chắc dư cơm chứ nhà bọn ta đông anh em chẳng có
Tôi gật đầu rồi tôi nói với mẹ con bà ăn mày
— Bà đi theo cháu đi, cháu dẫn bà về nhà cháu còn cơm, đi theo cháu.
Nói rồi tôi đi dẫn đường, bọn trẻ cũng theo về, bà ăn mày và đứa con khập khiễng theo sau bọn tôi. Căn nhà tôi nằm cách đó cũng không xa, mấy năm qua cha tôi chịu khó làm ăn cho nên tích góp dựng được cái nhà khá là chắc chắn, tuy nhiên thì cũng chỉ là nhà tranh vách đất thôi, nhưng không bị dột khi mưa và bị nóng khi nắng là may mắn hơn nhiều nhà trong làng rồi, đi về đến trước nhà tôi la to.
— Mẹ ơi, mẹ ơi con nhờ tí.
Mẹ tôi từ trong nhà nghe tôi gọi thì nói vọng ra.
— Có chuyện gì, lại gây gổ đánh nhau với bạn hay sao
Bà ra thì nhìn thấy tôi và đám bạn, hai mẹ con bà ăn mày đứng từ xa chưa dám đến gần, tôi lúc này nói.
— Mẹ ơi có bà ăn xin và con bà ấy xin miếng cơm nguội, con dẫn bà ấy về nhà mình xem nhà mình còn không mẹ chi bà ấy nắm cơm với ạ, con thấy tội họ quá.
Mẹ tôi nghe thấy thế thì vẫy tay gọi mẹ con bà ăn mày.
— Kìa chị, chị lại đây ngồi, ra sau nhà rửa ráy tay chân, mặt mũi đi, tôi còn cơm chị vài chờ tôi chút tôi đem ra cho hai mẹ con, thằng Đói con dẫn bác ấy ra giếng đi.
Người ăn mày đó vẫn còn ngại, nên mẹ tôi phải gọi thêm mấy lần nữa mới dám đi theo tôi ra cái giếng sau vườn. Bọn con nít cũng về hết nên tôi không đi chơi nữa, tôi đưa cái gàu múc nước bố tôi làm bằng cái lốp xe ô tô cũ xin ở ngoài làng về, kéo lên một gàu nước, bà ăn mày cúi tay xuống dùng tay vốc từng vốc nước lên mặt rửa ráy có điều thoải mái lắm, đứa con cũng vậy, tôi lại múc thêm mấy gàu nước nửa, sau mấy gàu nước rửa đi cái dơ dáy bẩn thỉu trên mặt họ, tôi mới nhìn ra bà ấy lớn tuổi rồi, và con bé con của bà ấy trông rất xinh gái các bạn ạ, vừa lúc đó mẹ tôi gọi.
— Đói ơi, dẫn bác và bé vào ăn cơm này con.
Tôi nghe mẹ gọi tôi nói với hai mẹ con bà ấy.
— Đi đi bác ơi cháu mời bác vào nhà ăn cơm.
Nhà tôi có cái cửa ngay cạnh giếng đi vào là tới gian bếp luôn, trên chiếc bàn bố tôi đóng bằng tre âm xuống đất mẹ tôi đặt hai bát cơm lớn ở trên đó và còn có vài con cá khô rán thơm nức mũi, bụng tôi còn kêu nói chi hai mẹ con nhà họ, nhìn đứa con chép miệng mà thấy thương, họ vẫn chưa dám ngồi mẹ tôi nói.
— Kìa chị, chị ngồi xuống đi đừng có ngại, ngồi xuống cho cháu nó ăn, cứ ăn tự nhiên đi.
Có lời của mẹ tôi hai mẹ con bà ấy ngồi xuống người mẹ lúc này mới nói
— Mẹ con tôi đội ơn nhà chị, đội ơn nhà chị.
Mẹ tôi lại giục bà ấy ăn cơm, lúc này hai mẹ con họ mới cắm cúi ăn, tôi và mẹ chỉ biết quay mặt đi nơi khác, vì nhìn họ ăn rất vội vàng chứng tỏ rất là đói rồi, một lúc sau họ ăn xong, bà ấy dẫn con đứng lên rồi nói.
— Mẹ con tôi ăn xong rồi, để tôi rửa chén cho chị rồi mẹ con tôi xin phép.
Mẹ tôi cản lại.
— Kìa chị, nhìn chị em biết cũng là dân Thái Bình, có sao lại dẫn con lưu lạc khắp nẻo thế này, chị tên gì, con chị cũng cần một nơi ở để lớn nữa chứ, em cũng có con gái lớn, nhìn con bé em thương lắm, hay là thế này, bên cạnh nhà em có mảnh vườn bỏ không của cố Xuyên, mà cô ấy mất mấy năm rồi, chị ở lại đây đi, để tôi ra mộ thắp hương xin phép cô ấy cho mẹ con chị làm cái chòi mà ở, đừng đi đâu nữa, chị không tội nhưng con chị tôi.
Người đàn bà ấy bắt đầu kể, bà ấy tên là Năm, đã lớn tuổi rồi, chồng bà ấy chết vì nạn đói, nhà cửa không còn ai, ở lại mảnh đất đau thương đó bà chịu không được, bốn đứa con và chồng bà mãi mãi ra đi, chỉ còn bà với con bé gái này, con bé tên là Tẹt. Sau khi kể xong bà ấy khóc lóc thảm thiết, mẹ tôi cũng ôm bà ấy hai người cùng khóc, tôi biết rằng mẹ tôi cũng đang đồng cảm với bà ấy, vì mẹ tôi cũng là người mất con, sau một lúc hai người im lặng một lúc sau đó mẹ tôi mới nói.
— Chị và cháu ra sau nhà tắm rửa đi, quần áo lấy của em và con em mà mặc vào, đợi chồng em đi làm về em nói anh ấy một tiếng, và nói lão bá hộ Tuất một tiếng xem trong nhà lão có cần người làm hay không, xin cho chị vào làm nhà đó cũng kiếm được cái ăn, chứ nhận ruộng như bọn em có mà chết đói.
Tối đến bố tôi về, vừa vào đến nhà nhận thấy có hai người lạ, bà Năm đứng dậy chào bố tôi một tiếng, mẹ tôi thì nói trước.
— Đây là ông nhà em, còn đây là mẹ con chị Năm bên Giao Thủy lang thang qua đây, chị ấy cũng cảnh mất chồng mất con vì nạn đói, em khuyên chị ấy ở lại đây, sáng mai em ra thắp hương cô Xuyên, xin cô ấy cho mình cất cho chị ấy cái chòi trên mảnh đất nhà cô ấy. Mình thấy thế nào.
Bố tôi gật đầu chào bà Năm rồi nói.
— Mình tính ra sao cũng được, để tôi nói lão Tuất một tiếng, còn làm chòi thì cứ nói bà con chòm xóm mỗi nhà một tý, giờ khó khăn đùm bọc nhau mà sống thôi. Thôi con Nhất con Nhị dọn cơm ăn con.
Bố tôi ngồi vào mâm cơm, hôm nay có thêm người lạ nhưng mà lại vui hơn, con Tẹt hơn tôi bốn tuổi lận, nhưng mà nó chỉ cao bằng tôi nên tôi chẳng thèm gọi nó bằng chị, tối đến nó ngủ với hai chị của tôi, bà Năm ngủ với mẹ tôi, tôi nằm với bố, sáng ngày hôm sau, mẹ tôi và mẹ con bà Năm ra mộ cô Xuyên, bố tôi cũng tranh thủ chạy ra làng vào nhà lão Tuất nói chuyện với lão, tôi cũng theo mẹ ra mộ cô Xuyên, doni cỏ và thắp hương khấn, xong đâu đấy chúng tôi quay về nhà, đã thấy bố tôi ở nhà rồi vừa thấy mẹ con tôi và mẹ con bà Nam về bố tôi nói.
— Lão Tuất đồng ý rồi, cho hai mẹ con làm việc luôn, được thì ngày mai đến, làm từ sáng tới tắt đèn, bao ăn không bao ở. Tiền công Tháng được mười cân gạo
Bà Năm và mẹ tôi vui mừng, có chỗ ăn còn có gạo là vui lắm rồi, sáng ngày hôm sau bố tôi và một vài bác hàng xóm qua mảnh đất nhà cô Xuyên, thắp hương, rồi người chặt tre, người đan rơm để lợp nhà, làm cái chòi cho mẹ con bà Năm, mẹ tôi thì dẫn bà Năm và con Tẹt ra nhà lão Tuất. Đến trưa mẹ tôi về một mình, chắc là mẹ con bà Năm làm ở đó rồi. Căn chòi nhà bà Năm cũng đã được dựng xong, cái giếng cũ nhà cô Xuyên mọi người cũng làm sạch cho hai mẹ con nhà bà, tối đầu tiên tầm hơn 9h đêm thì mẹ còn bà Năm mới về, qua nhà tôi rồi mẹ tôi cho bà ấy một cái đèn dầu, một cái chiếu và hai cái chăn của hàng xóm đưa qua, hai mẹ con bà ấy về, hôm sau tôi mới biết bà Năm thì làm phụ nấu ăn cho nhà lão Tuất, rồi chăm sóc vườn cây nhà lão, cắt cỏ cho đàn trâu và tất cả các công việc phụ trợ bà Năm đều phải làm hết, còn con Tẹt thì nó được bà vợ cả lão Tuất thu làm chân sai vặt cho bả vì nhìn mặt nó ưa nhìn và nhanh nhẹn. Cũng từ cái khuôn mặt đó mà sau này mới bắt đầu có chuyện xảy ra.
Bà Năm đi làm ở nhà lão Tuất thấm thoát cũng được hơn một tháng, mấy hôm nay bà Năm bị ốm nên không đi làm được, chỉ có con Tẹt đi làm, chiều tối muộn nó mới về cứ nghĩ chuyện chẳng có gì, mấy hôm sau bà Năm khỏi ốm bà đi làm bình thường, không biết hôm nay có chuyện gì mà lão Tuất tìm bà lão nói.
— Năm này, con bé nhà mày hay là cho nó ở đợ nhà tao luôn đi, tao trả tiền cho mày, chứ nó theo mày khổ lắm.
Bà Năm chẳng biết ý lão Tuất là như thế nào nên bà nói.
— Thưa ông con bé còn nhỏ, con vẫn còn sức nuôi nên mong ông bỏ qua, con không cho nó ở đợ được ạ.
Hóa ra lão Tuất trong một lần sai con Tẹt bóp chân cho lão, ánh mắt dâm tà của hắn nhìn con Tẹt từ trên xuống dưới, dáng con Tẹt được ăn uống đầy đủ từ khi vào làm cho nhà lão Tuất cho nên phổng phao hẳn ra, trổ mã như một đứa bé vị thành niên vậy, tuy nó còn nhỏ nhưng không biết vì sao cái bản tính dâm tà của hắn lại nổi lên, hắn ôm con Tẹt một cái, con Tẹt sợ quá la lên.
— Ông, ông làm gì vậy, thả con ra, ông làm gì vậy.
Lão Tuất thả nó ra, tát một cái ngay má nó quát.
— Tiên sư nhà mày, tao làm gì kệ tai, tao thích làm vậy đấy.
Con Tẹt vẫn còn bé chưa hiểu chuyện gì, nhưng bản năng vẫn có nó sợ quá khóc um lên, lão Tuất lại quát.
— Câm cái mồm lại, không tao tống cổ hai mẹ con mày ra ngoài bây giờ, bóp chân cho tao nhanh lên.
Con Tẹt sợ quá đi lại bóp chân cho lão, lão đợi nó đến gần rồi bất chợt ôm nó vào lòng tay chân sờ mó loạn xạ, làm cho con Tẹt phải vùng vẫy mãi mới thoát ra được, rồi nó tính chạy đi, lão Tuất quát.
— Mày mà nói cho ai biết thì tao giết mẹ con nhà mày cho chó ăn
Con Tẹt sợ quá, cả ngày hôm đó như người mất hồn vậy, bà Năm gặng hỏi mãi nó không có nói, nó cố gắng lấp liếm cho qua chuyện. Sau chuyện đó, mấy ngày sau con Tẹt gặp lão Tuất thì sợ hãi như thấy cọp vậy, nó cứ né tránh lão Tuất mãi, mà lão cũng sợ ở trong nhà này nếu có chuyện gì mấy bà vợ phát hiện được thì toi. Lão lên kế hoạch trong đầu.
Một thời gian sau tưởng chừng như lão quên đi cái chuyện dâm tà với con Tẹt, nhưng không phải lão ta đang chờ thời cơ. Mẹ con bà Năm làm cho nhà lão cũng được nửa năm, mấy hôm trước bà Năm gánh nước lên tưới cây thì bị ngã bong gân cái chân, cái chân sưng to lên không đi làm được, thế là con Tẹt một mình lại cáng đáng cho việc của bà Năm nữa, việc nào làm được nó làm hết.
Lão Tuất cũng biết điều đó, hai hôm đầu hắn vẫn theo dõi đường đi nước bước của con Tẹt, đến hôm nay là hôm thứ ba, khi hơn 8h tối con Tẹt bắt đầu dọn dẹp công việc xong xuôi, nó bắt đầu xin phép bà vợ cả và ra về, chuẩn bị đi thì bà ta còn gọi nó lại.
— Con Tẹt lại bà cho ít đường về cho mẹ mày uống.
Bà ta đưa cho con Tẹt bịch đuonhwf với hai hào. Bà vợ cả kể từ cái ngày cô Xuyên chết thì bà đi xin bùa về cho lão Tuất, ông thầy bùa có nói với bả rằng.
–” nếu không tích đức thì sẽ có nghiệp rất nặng, mất mạng người….
Từ đó bà ta bớt hung hăng với người làm, mấy nay bà Năm ốm nên bà ta cho con Tẹt ít đường về cho bà Năm. Con Tẹt cảm ơn rối rít rồi bắt chân sáo chạy đi, lão Tuất đã nấp sẵn ở trên nhà trên khi vừa thấy con Tẹt đi ra công thì lão ta tìm thằng Lục nói.
— Lục…Lục mày đi với tao ra đây, hôm nay tao phải xử cái con Tẹt.
Thằng Lục nhiều lần theo lão Tuất làm ác cho nên hắn hiểu lão đang nói gì, hắn cầm vội cây đèn đi theo lão, lão Tuất thì chạy đi trước, thằng Lục theo sau, con Tẹt vừa đi vừa lẩm bẩm hát bài gì đó, nó không biết rằng phía sau lưng đang có hai người theo sau, và nguy hiểm đang cận kề. Nó cứ thế vừa đi vừa nhảy chân sáo, hôm nay vui vì được bà cả cho tiền còn cho cả đường đem về cho mẹ nó nữa. Trên con đường về nhà chỉ có mình nó và hai bóng người đang âm thầm bám theo.