Ở phần trước, sau khi rắc máu gà vào chỗ rặng dừa, tôi bèn dặn cả bọn đứng chụm vào nhau, đứa này vòng tay đứa kia tạo thành một vòng tròn, rồi tôi bắt đầu khẩn:
“Hồn nào ở chốn non bồng
Qua đây hồn cũng vui lòng ghé chơi
Dầu hồn dạo khắp mọi nơi
Ghé đây đàm đạo chuyện đời trần gian
Cảnh tiên hạc nội mây ngàn
Làm cho hồn cũng ngỡ ngàng kém vui
Cảnh tiên xa lạ bùi ngùi
Sao bằng cảnh tục hồn vui với người”
Tôi đọc liên tục đoạn khấn này cho đến khi những cây nhang cắm trên đất gần tàn hết, nhưng để ý xung quanh vẫn chưa thấy chuyện kỳ lạ gì xảy ra… Ba thằng kia vẫn chụm lại nhau.
12h25 phút….
Từng cây nhang bắt đầu lụi tàn, tro bụi theo gió bay tán loạn khắp nơi.
Tôi khấn mỏi cả miệng, bọn bạn đứng mỏi cả chân, tưởng chừng như mọi thứ rơi vào ngõ cụt, tôi toan kêu bọn nó vào nhà ngủ.
Bỗng, một cơn gió mạnh nhất từ trước tới giờ thổi tạt ngang qua người chúng tôi, cơn gió này vừa đi qua thì lại một cơn gió khác kéo đến, mỗi lúc càng mạnh hơn, đến nỗi những chiếc ghế nhựa đặt ở gần đó bị hất tung cao đến hai mét. Tôi bị cát bay vào mắt khá nhiều, đang lúc lấy tay dụi mắt thì tôi thất kinh thấy bóng người con gái mặc áo đỏ, tóc dài xõa tới tận đất, khuôn mặt bằng chang, đang bò lết gần chỗ ba thằng bạn tôi đứng chụm lại.
Thằng Hùng tự nhiên bất ngờ la lên một tiếng như vang trời.
“á……….. á……….. Á……….. ÁAA”
Tôi, thằng Giang, thằng Hoàng không hiểu chuyện gì xảy ra, mặt thằng nào cũng tỏ ra hốt hoảng:
“Mày bị gì vậy Hùng?”
Đoạn thằng Hùng rống một tiếng to rồi bất ngờ lăn đùng xuống đất, rơi vào trạng thái hôn mê, cái bóng người con gái lúc nãy cũng biến đâu mất.
Thấy chẳng lành, tôi kêu bọn thằng Hoàng và thằng Giang tránh ra, rồi tôi cố lay người thằng Hùng hòng nó tỉnh dậy, nhưng có vẻ như giờ nó chỉ là cái xác không hồn, nói chính xác hơn là nó chỉ còn là cái xác, còn hồn phách của nó thì đang bị “ai đó” sở hữu.
“Dậy đi mày, bị gì vậy, đừng làm tao sợ.” – Tôi nói.
Mặc cho tôi lay dậy, cơ thể thằng Hùng vẫn bất động, tôi bèn kêu tụi bạn hỗ trợ bê nó vào trong nhà để tránh gió độc, nhưng tất cả đều vô vọng khi bọn tôi không tài nào nhấc nỗi được người nó lên, mặc dù nó nặng chưa tới 60 ký.
Phút chốc, tôi thấy người thằng Hùng nhúc nhích, nó mở mắt dậy và nhìn vào tôi chằm chằm. Đôi mắt nó đỏ sọc, rồi nó cười lên từng tiếng ghê rợn như giọng của một ai đó từ nơi xa xăm.
“Hé hé hé…hé hé hé…”
Tôi vội lùi ra xa thằng Hùng, còn thằng Hoàng và Giang vì quá sợ hãi nên đã phắn vào trong nhà tự bao giờ.
“Hai thằng kia ra đây giúp tao, thằng Hùng chắc bị ma nhập rồi.” – Tôi nói.
“Mày coi đuổi nó ra đi, chứ bọn tao sợ quá.” – Thằng Giang từ trong nhà nói vọng ra chỗ tôi.
Trong hoàn cảnh ấy, thật sự tôi không biết phải làm gì để cứu thằng bạn, tôi chỉ ước giá mà có cành dâu thì tôi sẽ đuổi được con ma ra khỏi người thằng Hùng.
“Giờ phải phải làm gì tiếp đây?” – Tôi tự hỏi.
Lúc tôi đang suy nghĩ tìm hướng giải quyết thì tiếng cười từ miệng thằng Hùng phát ra mỗi lúc một lớn hơn.
“hé… hé… HÉ… HÉ… HÉEEEEEEEEEEEE”
Nghe kỹ hơn, tôi nhận thấy rằng đấy không phải là giọng cười của một người trưởng thành, mà là giọng của một đứa trẻ gái…
Tiếng cười lớn, hòa quyện với tiếng gió hú, tiếng mèo kêu “oeo… oéo…” vào ban đêm khiến ai gan dạ nhất cũng phải rùng mình sợ hãi. Tôi chắc rằng những ai yếu tim trong hoàn cảnh đó sẽ phải ngất xỉu, hoặc thậm chí là tè ra quần. Nhớ lại đôi mắt đỏ lòng sọc lúc thằng Hùng nhìn tôi mà cảm giác muốn nỗi da gà, ánh mắt ấy như kiểu đang rất căm phẫn tôi, nhưng sự thật là tôi có làm gì nó đâu cơ chứ?
12h50 khuya…
Tôi vẫn đứng đó và vẫn không biết phải làm sao để giúp thằng bạn khốn khổ, nhìn vào trong nhà, tôi thấy thằng Giang đang đứng khép nép tỏ ra run sợ, còn thằng Hoàng thì đi đâu đó.
“Mày mở hết đèn ngoài này lên giúp tao đi Giang.” – Tôi nói vọng vào trong.
Thằng Giang nghe thấy, tức khắc vào bật công tắc đèn. Phút chốc cả khu đất bên ngoài sáng rực lên, nhưng chưa kịp sáng bao lâu thì ba phút sau từ chỗ điện tổng phát ra một tiếng nổ rất lớn, rồi tất cả đèn trong nhà thằng Hoàng tắt hết, trả lại một bầu không khí tối đen.
“Cái đệt, chạm điện rồi.” – Thằng Giang khuôn mặt lo sợ nói với tôi.
“Thằng Hoàng đâu? – Tôi hỏi.
“Tao không biết, mới nãy nó cầm đèn pin đi ra vườn làm gì đó.” – Thằng Giang đáp.
“Mày đi kiếm nó cho tao, phải tìm cách cứu thằng Hùng thôi, chứ để một lát con ma vật nó chết.”
“Vậy mày đứng đây canh chừng thằng Hùng đi, tao ra vườn sau kiếm thằng Hoàng.”
Dứt lời, tôi lấy điện thoại ra rồi mở đèn pin lên, rọi thằng vào mặt thằng Hùng xem nó thế nào.
Vừa rọi đèn vào thì tôi tá hỏa thấy đầu thằng Hùng cứ lắt lư vòng tròn, tóc tai rối bời, đôi mắt nó trở nên trắng dã, nước kèm đất sét từ trong miệng trào ra liên tục làm ướt sũng cả vùng đất xung quanh. Điều kỳ lạ là đầu nó lắt lư nhưng cả thân mình nó tuyệt đối không hề nhúc nhích cứ như thể con ma chỉ nhập vào cái đầu của nó.
Thật chầm chậm, tôi tiến sát hơn về phía thằng Hùng trong tâm trạng hối hận vì đã làm cái điều dại dột, đó là cho tụi bạn thấy ma. Đoạn, tôi đang nhẹ nhàng cởi áo mình ra rồi đắp vào người thằng Hùng thì tụi thằng Hoàng và thằng Giang chạy ra:
“Nó sao rồi? – Thằng Hoàng hỏi.
“Bị nhập nặng rồi” – Tôi nói.
“Giờ sao ta?” – Thằng Giang giọng lí nhí nói vào.
“Nãy giờ mày đi đâu vậy Hoàng?” – Tôi hỏi.
“Tao đi vô vườn kiếm coi có cây ngãi cứu không” – Thằng Hoàng đáp
“Để làm gì?” – Tôi hỏi tiếp
“Có lần tao nghe người ta nói là cây ngãi cứu có thể trừ tà và đuổi ma ra khỏi cơ thể, chỉ cần nhai lá của cây ngãi cứu rồi cho người bị nhập ăn, khắc con ma sẽ xuất ra.” – Thằng Hoàng giải thích thêm.
“Thật không vậy, sao tao chưa nghe bao giờ? – Tôi nói.
“Thì phải thử thôi, chứ giờ ở đây làm gì có cành dâu mà dùng”. – Thằng Giang nói.
“Thế trong vườn có cây ngãi đó không?” – Tôi lại hỏi.
“Tao tìm nãy giờ nhưng không thấy” – Thằng Hoàng đáp.
“Giờ sao ta, nhìn mặt thằng Hùng thấy ghê vl” – Thằng Giang nói.
Một lúc sau, thằng Hoàng bỗng la lên:
“A, tao sực nhớ ra là ở khoảng đất trống cách đây trăm mét có mọc mấy cây ngãi cứu, để tao chạy nhanh ra đó kiếm, mày với thằng Giang ở lại canh thằng Hùng, chờ tao”.
“Thôi, thằng Giang đi theo thằng Hoàng đi, kiếm cho nhanh rồi về, mình tao ở lại đây canh nó được rồi”. – Tôi nói.
Còn nữa…