Ở chương trước, trong lúc tôi chuẩn bị dắt xe ra khỏi quán cà phê sân vườn thì gặp một cái bóng hình thù ghê rợn và một con mèo xám đuôi cụt, nó nhìn tôi ra vẻ căm phẫn như muốn ăn tươi nuốt sống. Đoạn tôi hối thúc 3 thằng bạn phắn nhanh ra khỏi quán cà phê trước khi có điều gì đó không ổn xảy đến.
“Phắn gấp bọn bây, ở đây thấy ghê quá” – Tôi nói
“Tao có thấy gì đâu, trong đây toàn gái đẹp không mà ghê gì mày”- Bọn thằng Hoàng, thằng Hùng ngạc nhiên nói
“Trong đây có ma” – Tôi trỏ miệng vào tai tụi bạn rồi nói lí nhí, tránh chủ quán nghe thấy
“Thật không, nhìn mặt mày hư cấu quá” – Thằng Giang bỗng thốt lên một tiếng rõ to
“Cái đm, nói nhỏ thôi bà nội, thôi phắn gấp về nhà thằng Hoàng” – Tôi trừng mắt nhìn nó và nói.
Thoạt sau, cả 4 đứa bọn tôi đèo nhau trở về nhà thằng Hoàng. Trên đường đi về, tôi ngạc nhiên khi thấy những vũng bùn lầy đã khô rang, không còn bám dính vào bánh xe như trước. Nhưng cũng chẳng hiểu sao cứ mỗi lần đi trên đoạn đường này, tôi lại có cảm giác ai đó đang theo dõi bọn tôi.
Chốc lát thì bọn tôi cũng đến nhà thằng Hoàng.
“Ê, bọn bây ở đây chờ tý, tao vô lấy cần câu rồi ra khúc thượng sông ngoài kia câu cá” – Thằng Hoàng nói trong khi chúng tôi dựng xe trước cửa nhà hắn
Trong khi chờ thằng Hoàng đi lấy cần câu, tôi cũng vội vã chạy vào phòng sạc chút pin cho chiếc điện thoại. Vừa mở cửa phòng ra, tôi thất kinh ngửi thấy một mùi hôi thối khủng khiếp đang lan tỏa khắp cả căn phòng và thật khó để tôi diễn tả được cái mùi ấy ra sao, nó tựa như mùi chuột chết, hay mèo chết, hòa quyện với mùi bùn lầy để lâu năm.
Khoảnh khắc đó khiến tôi rất sợ, vội chạy nhanh ra ngoài báo cho bọn bạn biết.
“Bọn bây vào đây xem, tao ngửi thấy mùi gì khiếp quá, muốn ói mửa”
Tức khắc, cả bọn kéo vào phòng, thằng Hoàng nghe thấy cũng chạy nhao vào theo.
“Ủa, có mùi éo gì đâu, mày hoang tưởng à” – Bọn thằng Giang, Hùng nói
“Quái lạ, nãy tao ngửi thấy mùi như mùi chuột chết, mèo chết mà” – Tôi tái mặt trả lời
“Thôi mày tào lao quá, gặp ma nhiều chắc bị khùng rồi, thôi đi câu cá nhanh kẻo trời muộn”
Đoạn tôi lững thững như người mất hồn đi ra ngoài cùng tụi bạn rồi cả bọn kéo xe phắn ra khúc sông câu cá, trong đầu tôi lúc ấy rất mông lung, có phần hoảng loạn, sợ sệt và chất chứa nhiều câu hỏi mà có lẽ chỉ ở đây thêm vài ngày nữa tôi mới biết được câu trả lời.
“Đích thị nhà thằng Hoàng có ma, thậm chí rất nhiều ma” – Tôi phân vân tự nhũ.
Khúc sông mà bọn tôi câu cá hôm ấy có phần hơi nông, đứng ngoài hơn 5 mét mà nước chỉ cao quá nửa eo, nhưng đặc biệt là nước rất trong và sạch.
“Nước thấp này sao câu cá trời” – Thằng Hùng vẻ mặt như đưa đám nói
“Không câu được cá thì chuyển qua câu tôm” – Thằng Giang mở lời
“Thôi bỏ chỗ này đi, tao biết một chỗ câu rất lý tưởng, nước sâu thăm thẳm, nhưng từ đây ra đó hơi xa”
“Xa mấy cũng đi, mày chỉ đường đi” – Tôi, thằng Giang, thằng Hùng đồng thanh.
Phải mất hơn 30 phút bọn tôi mới tới con sông mà thằng Hoàng cho là lý tưởng để câu cá. Thoạt nhìn ban đầu, tôi thấy con sông này rất lớn, nước sông màu vàng nhạt, chảy rất xiết. Bọn tôi dựng xe vào một chỗ an toàn, rồi bỗng thằng Hoàng nó kiếm đâu ra cái cây rất dài, nó chọt xuống nước thì thấy nước rất sâu, lấp kín cả cái cây.
“Thằng nào không biết bơi mà rơi xuống đây là coi như toi mạng, nước sâu vê lờ” – Thằng Hoàng nói
Nhìn khắp xung quanh, tôi ngạc nhiên khi thấy chỉ toàn là dừa, chuối và vô vàn loài cây dại khác, không có lấy một căn nhà nào. Chả may chết đuối ở đây là khỏi ai tìm thấy được xác, vừa nghĩ tôi vừa rùng mình ra vẻ sợ sệt.
Năm phút sau, bọn tôi mỗi thằng mỗi góc cách nhau độ 5 mét, mạnh thằng nào thằng đó cắm câu. Thằng Hoàng do dân miền sông nước nên tài câu cá của nó khá nhất trong bọn, mới dăm bảy phút nó đã câu được con cá mè to tựa bắp tay. Thời gian dần trôi về chiều, tổng kết cả bọn tôi cũng câu được trên dưới 15 em cá lớn nhỏ đều có. Trong bụng thằng nào cũng vừa lòng và háo hức vì tối nay có mồi nhậu và “quà” để thiết đãi con Yến hót girl.
Đang trong cơn vui thì thằng Hùng thốt lên:
“Ê bây, ở đây nước cũng sạch, sao bọn mình không tắm cho mát nhỉ”
“Á đù, được đó” – Thằng Giang bồi vào
“Nước sâu, nguy hiểm lắm” – Tôi vội gạt qua
“Bọn bây thích tắm thì tắm đi, tao ra kia câu tiếp cho đủ 20 con” – Thằng Hoàng mặt nghiêm nghị nói
“Kệ mẹ hai thằng đó, tao với mày tắm Giang” – thằng Hùng nói với thằng Giang
Dứt lời, cả hai thằng lột bỏ hết xiêm y, để lộ cả “thằng em”, lao thẳng từ bờ xuống nước. Tôi thì ngồi thư giãn ăn vài trái chuối vừa hái trên bờ, mắt nhìn hai thằng kia tắm.
Do tự tin bơi giỏi nên thằng Hùng và thằng Giang bơi ra đằng xa, cách bờ chỗ tôi đang ngồi độ 20 mét.
Bỗng, một cơn gió rất to xuất hiện, thổi xào xạt nơi hàng dừa, hàng chuối. Tôi thoáng thấy có điều không ổn, bèn hối:
“Trời sắp tối rồi, bơi nhanh vào rồi về hai thằng kia”
Thằng Hùng và thằng Giang dường như nghe thấy tôi nói, liền hai thằng toan bơi vào bờ. Thằng Giang bơi trước, thằng Hùng bơi sau. Khi bơi được một đoạn, chỉ cách bờ độ 10 mét thì thằng Giang quay nhìn lại phía sau thì đã không thấy thằng Hùng, trong lúc ấy tôi đằng xa nhìn ra cũng chỉ thấy thằng Giang.
“Thằng Hùng đâu” – tôi nói rất to vọng ra ngoài
“Không thấy” – Thằng Giang mặt mày hớt hải đáp
“Mày nhìn kỹ coi” – Tôi nói tiếp
Nghe tôi nói xong, thằng Giang đứng nước một lát rồi quan sát thì bất thình lình thấy bàn tay thằng Hùng giơ lên từ phía dưới nước, cách chỗ thằng Giang 5 mét, mặt không thấy đâu.
“Nó bị gì rồi, tao ra đó xem” – Thằng Giang nói vọng vào chỗ tôi
Dự cảm như có điều gì chẳng lành, tôi nhanh chóng thoát y rồi nhày bùm xuống nước, bơi gấp ra chỗ thằng Hùng đang vẫy tay.
Đến nơi, tôi thất kinh khi thấy mặt mày thằng Hùng tái nhợt do uống nhiều nước sông, ngất xỉu tự bao giờ, tôi với thằng Giang hợp sức kéo nó vào bờ. Thằng Hoàng câu cá từ xa nom thấy, bèn bỏ cần câu lại rồi chạy đến chỗ bọn tôi.
May mắn sao bọn tôi cũng đưa được thằng Hùng lên bờ, hai thằng thở hổn hễn muốn điều ngất xỉu.
“Thằng này bơi giỏi, sao lại đuối nước được ta” – Thằng Hoàng vẻ mặt âu lo, vừa nói vừa hô hấp nhân tạo cho thằng Hùng
“Chắc nó bị chuột rút” – Thằng Giang khuôn mặt sợ sệt đáp
“Đợi nó tỉnh lại rồi hỏi xem chuyện gì, tao đã dặn bọn bây đừng bơi ra xa mà” – Tôi vừa nói vừa thở gấp
Tầm độ 10 phút sau đó thì thằng Hùng lay người tỉnh giấc, nước từ trong miệng nó chảy ra ước một cái bát. Khuôn mặt tái nhợt như kẻ sắp chết, miệng lí nhí nói:
“Tao chết rồi à”
“Dạ, thưa, chưa chết”
Đoạn bọn tôi để thằng Hùng nghỉ ngơi và bình tĩnh lại một chút rồi cả bọn toan hỏi:
“Mày bơi giỏi lắm mà, sao lại bị đuối nước”
Thằng Hùng mắt như ngân ngấn lệ, ngập ngừng trả lời:
“Tao… tao… sợ quá”
“Sao lại sợ”
“Lúc đang bơi cùng thằng Giang, hình như có gì đó dưới nước cuốn lấy chân tao, không cho tao bơi”
“Mày có chắc đó là rong rêu hay mấy cái lưới bắt cá gì không”
“Không phải, vật đó nhơn nhớt, tựa bàn tay người, tao cứ giựt thoát ra, nhưng càng giựt thì nó càng bám chắc lấy chân tao, rồi kéo xuống dưới. Lúc sợ quá tao mới lấy hết sức mình, trồi lên rồi giơ tay cho bọn mày thấy. Chả may tao mà không làm như vậy thì có lẽ đã bị nó kéo xuống tận đáy sông”.
Sau khi nghe thằng Hùng kể lại, tôi nghĩ ngay đến chuyện ma da kéo giò. Từ tất cả những chuyện tôi đã gặp tại nhà thằng Hoàng, quán cà phê, và tại con sông này thì tôi tin rằng ma quỷ ở Bến Tre xuất hiện rất nhiều bất kể sáng tối. Và mọi thứ diễn ra sau buổi câu cá hôm ấy đáng sợ hơn bất cứ những gì mà tôi từng gặp từ trước tới nay….
Còn nữa…