Cả đêm hôm đó Văn không thể ngủ được. Suy nghĩ hết nứơc mà không thể làm gì được. Văn nghĩ nếu cứ như này thì không được. Nếu có chuyện gì vs Ngọc thì sao. Gần 11h đêm, Văn bấm điện thoại cho Bố mà không được
Văn nằm trên giường trằn trọc, cầm con dao trong tay bỗng Văn thấy có gì đó lấp ló ở ngoài cửa số. Văn bật dậy, nép vào tường nhìn sang thì ở trên cây vừng là một hình người con gái, tóc che hết khuôn mặt, chỉ còn hiện ra hàm răng trắng toát. Nó tiến lại gần Văn ngay lập tức, theo phản xạ Văn lùi xuống thì ngã xuống giường. Oan hồn tiếp tục đè lên người Văn, lực tay không thể đẩy nó ra. Nó hình như muốn nói :”tao sẽ giết đứa bé gái trong nhà này để thế mạng cho tao”… Giẫy dụa không được Văn vớ lấy con dao đâm vào oan hồn, nó thấy vậy liền buông Văn ra, vụt qua cửa sổ biến mất. Văn chạy ra ngoài cửa vào phòng Ngọc thì thấy 2 mẹ con vẫn đang ngủ. Văn hiểu rằng, lúc nãy không phải mơ mà là thật. Có điều lạ là sau khi Ngọc bị như thế mà hỏi nó thì nó chẳng biết gì. Văn và mẹ quyết không nói cho nó. Sợ nó hoảng..
Vài ngày sau, trước ngày bố Văn hẹn lên HN 1 ngày. Mẹ Văn gọi điện báo về kêu sẽ không ăn ở nhà. Vậy là 2 anh em ra quán gần nhà ăn. Chọn bàn ngồi, 2 anh em gọi món rồi ăn. Đang ăn thì phía bên cạnh có 2 người đàn bà nói chuyện với nhau. :” chị Lương ạ, hôm trước em đi làm về muộn qua cái ngôi nhà đấy thì thấy có một bóng người mặc đồ trặng vụt lên cây, em chắc không thể nhầm được. Đây là lần thứ 3 rồi. ” Bà bên cạnh nói :” tao cũng thấy 1 lần rồi. nghe đâu từ hồi ông C ở đó thì mới xuất hiện. Nghe nói ông ấy gốc Trung Quốc, sống một mình với đứa con nuôi”
Văn nghe thấy bắt đầu thấy lạnh lạnh ở sống lưng. QUay sang hỏi :” có phải cô con gái tầm 6 tuổi không cô? ” 2 bà đều quay sang nhìn 2 anh em :” uh, đúng rồi em. Cái đứa bé mà ông ấy nhận nuôi tại chùa bồ đề hồi đầu năm ấy. Con bé hay chơi ở gốc cây lộc vừng to nhất ấy” Thỉnh thoảng thì ông sư chùa đó cũng hay qua nhà đó lắm.
Nghe thấy thế, văn bất thình lình rơi đũa. Ngọc không hiểu chuyện gì, liền lấy đũa khác lau cho anh. Trong đầu Văn giờ là suy nghĩ hỗn độn. :”chẳng lẽ đứa bé gái đó không phải là người chủ trước đây, bé gái đó là con chú C, sao chú ấy phải nói dối. Còn việc ông sư kia là thế nào? họ quen nhau từ trước…”
Văn chưa kịp hỏi thêm thì 2 người đó đã ra trả tiền bước ra khỏi quán. Văn vừa ăn vừa suy nghĩ. Tối nay lẽ ra Văn có hẹn đến nhà DIễm mà giờ Văn chẳng thế suy nghĩ đến việc đó nữa. Văn nhắn tin cho Diễm. 2 anh em đi về nhà, phía trước là ngôi nhà bao vủ một màu xanh của lộc vừng và cây leo …
Truyện Đang Cập Nhật … Các bạn đợi 1 thời gian nhé ! Có phần mới ad sẽ post lên nhé ..