Chap 4
Tới đây thì em xin nói một chút về thằng L. bạn em… nói chung cũng là qua nhiều lý do và qua nhiều chuyện thì mới thân hơn và biết nhiều hơn về nhau… nhưng đây là tóm tắt về thằng bạn em sau khoảng thời gian chơi với nhau… nói cho các thím dễ hình dung…
Nhà thằng L. bây giờ đang ở trên Gia Lai… gốc nhà nó thì ở Tây Sơn – Bình Định… nói chung nhà nó mang rất nhiều truyền thống pháp sư và võ học từ xưa kia… từ thời ông cố ông nội nó thì đều có học qua đạo học bên Bắc tông… em biết thế thôi chứ không rõ về mấy cái mảng này lắm… đại loại cũng hiểu là Bắc tông thì nhiều cái khổ luyện rối rắm hơn với không dùng bùa ngải độc như Nam tông… Người ngoài như em thì nó nói vậy cho dễ hiểu thôi… sau nó cũng giải thích rõ cho em nhiều hơn về quan niệm thật sự của những điều này… Đại loại là pháp học đều từ 1 nguồn 1 gốc mà có… sự khác nhau chỉ là cách thức ứng dụng và phát triển theo nhánh nào đó thôi… không có sự phân biệt về Chính – tà gì cả… đôi khi chỉ là do phương pháp tu luyện mỗi nhánh không hợp lòng người…cách tu luyện quá tàn nhẫn nên bị coi là tà, là ác… nó nói chính hay tà là do người dùng thôi…
Không những về pháp học ( em xin phép tạm gọi thế vì không biết dùng từ gì ạ )… mà về võ học truyền thống nhà nó cũng gốc nguyên 1 cây luôn… (Tây Sơn thuần các thím ạ…), nó có nói ba nó đi quyền rất hay…đặc biệt là mấy cách đi cùi chỏ… chích cái là nằm…
Tuy nhiên… cũng vì điều kiện sinh sống và lập nghiệp, cộng thêm nhiền lý do khách quan nữa ( thời thế bây giờ )… ba nó dời lên Gia Lai lập nghiệp… cũng theo quan niệm gia đình nên ông cũng không theo pháp học… mà theo võ học nhiều hơn để ra ngoài thuần làm ăn buôn bán thôi… chỉ giữ lại một số thuật nhỏ để phòng thân và bảo vệ người thân nếu cần thiết… nói theo anh em ta là…đủ xài…
Cũng chính vì quan niệm như thế nên tới đời thằng L. là ba nó cho nó ăn học bình thường… không theo nghiệp pháp cũng không theo nghiệp võ… ( cái vụ võ này là hình như 1 phần cũng do nó… vì có lần nó kể với em là ba nó bắt nó đứng tấn hoài… mà lâu quá nên nó không thích nữa… nó cũng nói cũng do hồi bắt đầu được dạy cũng đang tuổi bồng bột… cũng muốn học cái là phải… “xúc” được liền… còn cái này ba nó luyện theo kiểu Giang Nam thất quái dạy Quách Tĩnh nên…chắc thôi! )
Bên võ thì thế… nhưng nếu xét về bên pháp học… em nghĩ nó mà theo được thì rất có thể nó cũng là bậc kỳ tài… bẩm sinh nó đã có năng khiếu… thêm cả nó thích nghiên cứu về kinh dịch lý số, tài liệu pháp học của nhà nó có sẵn nữa… nên nó hiểu biết không ít về những vấn đề cõi dương – cõi âm, tâm linh, cách thờ cúng các kiểu… thêm cái nữa, điều này có lẽ trừ trong gia đình và 1 vài người ngoài ra thì không ai biết…
Thằng L. có khả năng nhận thức được các vong ( hồn cũng được…ma cũng được..tùy theo các thím muốn gọi thế nào cho hợp ý mình)…
Cũng như thằng L. nó đã nói cho em nhiều nhứ… những điều này đã làm thay đổi nhận thức của em rất nhiều về thế giới tâm linh trong suy nghĩ của em…
Đầu tiên… nó nói em rằng tại sao nó lại dùng chữ nhận thức… vì bản thân nó thực sự chưa bao giờ nhìn thấy rõ ràng hình ảnh hay thực thể của các vong hồn là như thế nào… ai thì nó không biết…tùy tâm lực thôi…riêng với nó chỉ cảm nhận được có một khối hoặc một vùng không gian nhỏ với ảo ảnh lờ mờ đang xuất hiện tại vị trí đó… Chỉ có thể khoanh vùng tạm được khu vực chứ không thể nhìn thấy rõ là khuôn mặt hình dáng ra sao… kiểu như 1 cột khói hình chữ T thôi… Em có hỏi là vậy tại sao một số người lại nhìn thấy rõ ràng có người đứng chỗ này chỗ nọ… rồi mặt người này người kia trong gương hay trong chậu nước chẳng hạn… mà lại rõ nữa, nó nói em là phần lớn do năng lượng âm trong các vong đó đã tích lâu, cộng với nhiều người trước khi mất có tiềm thức trỗi dậy quá mạnh… thường là trong tích tắc sẽ lóe lên thôi… nhưng sẽ làm người ta mang năng lượng âm rất lớn… chính vì thế có thể gây tác động 1 phần nào đó vào tiềm thức của người đang sống… ( nói theo dân gian là đi ngang qua vùng có người chết hoặc đồn là có ma thì thấy cái cảm giác rợn tóc gáy hay lạnh xương sống đó mấy thím… ai mệt trong người hay tâm lý sợ hãi xuất hiện thì tinh thần không ổn định…dễ bị tác động vào tiềm thức ấy ạ…lúc ấy thấy cái gì bất bình thường mà chả sợ…), nên thường người trong gia đình hoặc thân quen mà mất thì hay gặp trường hợp là báo mộng hay..gặp nói chuyện là thế đấy ạ…thấy rất rõ…và rất quen… còn gặp ma ngoài đường hoặc tại nơi lạ không quen thì như các thím thấy hoặc hay được nghe kể là bay bay tóc che mặt lưỡi lè dài…v..v… em không nói là không có dạng đó đâu nhé… nhưng đó chính là 1 phần trong tiềm thức của các thím, cũng như em đã được lập trình sẵn rồi… là ma là nó phải thế…phải thế… nên khi não vừa được tác động bằng nhiều lý do là hình ảnh như vậy nó sẽ đến ngay…
Còn những trường hợp mà tác động được đồ vật hay nhập rồi sai khiến này kia thì nó nói em là nó chưa tìm hiểu sâu và chưa có kiến thức nhất định nến nó chưa giải thích cho em.
Với thằng L., nó nói từ nhỏ nó đã cảm nhận được như thế nhiều lần rồi… cũng nói nhà biết… nhưng nó thấy rõ ràng thì là chưa bao giờ… toàn mờ ảo và chủ yếu là cảm nhận được bằng cảm giác… cái này em chỉ nghĩ tới là không biết có liên quan nhiều tới việc nhà nó làm pháp sư hay không… nhưng nó nói cũng chính vì thế mà nó thấy bình thường… mãi cho đến năm nó học lớp 9 lớp 10 gì đó thì mới e ngại hơn… vì nó nói nó bắt đầu hiểu ra phần lớn những vong mà mình “thấy” được thì có rất nhiều vấn đề xảy ra với “họ”… chết oan…chết bất ngờ…chết nhưng vẫn nhớ nhung ai đó…không làm gì nhưng vì nghiệp hay sao sao đó mà không thanh thản siêu thoát được ( con nít vừa đẻ ra mà bị bỏ chết hoặc thành hình rồi mà bị phá thai ấy…tội vô cùng các bác ạ…), chính vì cái đó mà “trạng thái tâm lý” của “họ” bất ổn vô cùng… nói theo dân gian mình là dễ buồn, dễ giận và dễ oán vô cùng… dạng như mấy thím đang đi gặp người khó tính khó chịu ấy ạ… không biết đường nào mà lần…
Em có hỏi làm cách nào nó biết trạng thái của vong là đang thế nào… nó nói bản thân nó thì cảm giác cái vùng ấy có vong có hồn trước đã… sau đó là trạng thái khu vực đó nó ra sao… chỉ là “lững lờ nhẹ nhàng”, “đám bụi”, “đặc quánh”… còm mà đang có vấn đề và làm nó thấy bất an nhất là “dao động mạnh, lạnh lẽo”…
…còn cái hôm nó đứng ở dưới hiên nhà em thì nó “thấy” dao động cực kỳ khó chịu… gay gắt và làm nó có cảm giác bất an rất nhiều…
…đó là 1 phần cảm nhận từ năng khiếu, 1 phần phản xạ có trong người từ truyền thống làm pháp sự nhiều lần ( hay đi với ông nội hồi nhỏ ).
…và nó vừa bất ngờ vừa khó chịu nữa là nhà này thờ cúng quá lung tung và dùng cả bùa yểm… nhưng mà lại chồng chéo nhau và…vô tội vạ…
Vụ bùa yểm thì nó nói em mới biết… còn chuyện thờ cúng thì…cái này từ lúc nó nói em mới bắt đầu thấy nó hay… vì chuyện thờ cúng và bùa yểm qua tới hôm sau đi học nó mới nói em… lúc nhậu nói nhà em có vong xong thì em chỉ kể nó 1 số chuyện em gặp thôi ( chap 2 của em đấy ạ…)… chưa nói chuyện thờ cúng này kia… từ hiên nhìn vào thì cửa kính vừa là cửa chống nắng vừa có rèm che trong nhà nên nó không nhìn vào mà thấy được… nhưng nó nói vừa vào hiên là thấy khó chịu ngay rồi…
…
…
…
Trong 1 tuần kể từ sau bữa nhậu hôm đó… ngày nào em với nó cũng gặp nhau, không hẳn là vì vấn đề nhà em ở… mà phần nhiều là 2 thằng tìm được thằng hợp cạ… nên cứ cà phê… nhậu…DotA hoài…câu chuyện ở nhà em và 1 phần những điều em nói lúc trên là có từ những lúc nói chuyện cà phê thôi…
Cũng từ hôm mà ở nhà em ra… nó nói với em là hiện tại nó chưa rõ là nhà có “mấy” là mấy vong…nhưng mà mấy vong ở nhà em là đang có vẻ đau khổ nhiều hơn là giận dữ… có thể do chết không siêu thoát hoặc chết xong bị trấn yểm bằng đủ thứ bùa… nhưng nó nói cũng không vì thế mà loại trừ khả năng sinh ra oán hận ( theo tình hình em ở được gần 1 năm thì có lẽ chưa sinh ra oán hận các thím ạ )… rồi 10 ngày sau hôm nhậu ba mẹ nó xuống chơi… nó nói sao với ba nó đó mà xong thì chiều hôm đó nó đưa em 1 cái túi gấm màu đỏ cột chỉ vàng nhỏ bằng 2 đốt ngón tay… nó nói đây là cái bùa bình an thôi…giữ lấy…treo ở bàn vi tính hay treo đầu giường cũng được… miễn đừng treo ở trước cửa phòng thôi…
Em hỏi nó: “ Lại bùa nữa à…?!”
Thằng L. nó nói em : “ Đây chỉ là bùa để bình an giữ phước và xua tà thôi…không có trấn yểm gì hết… mày đừng có lo…”
Em hôm ấy cầm về đầu tiên treo ở đầu giường xong thú thật em lại thấy ghê ghê ( chả hiểu sao ) nên em lại lấy treo ở chỗ bàn học thì lại thấy ổn… tối đó em ngủ ngon thật… không biết do bùa hay do tâm lý… từ lúc em treo cái túi gấm đó thì tối ra dọn dẹp ăn uống thấy thoải mái hơn… chỉ lâu lâu mới thấy cái hiện tượng cạch cạch kia xuất hiện 1 lần… mà em cũng đỡ ngán hơn trước rồi…
Dạo đó bài vở bắt đầu nhiều lên… em lại thi trượt 2 môn nên phải cắm đít vào mà học lại… Cũng từ đó em ít ngủ ở nhà…tầm 1 – 2 bữa ngủ ở nhà 1 lần… do cũng bắt đầu có nhiều bạn bè… toàn dân cú đêm… ngồi ngoài đường mà 10 giờ lẹp xẹp lo đi về thì mấy thằng cờ hó cũng chửi um lên rồi… mà bản thâm em cũng chẳng muốn về giờ đó nữa… nên tình hình là về sớm bữa nào được thì về…không là… ngủ lang luôn…( ngủ nhà mấy thằng kia thôi…)
Bẵng đi tầm 2 tháng sau khi em thân với thằng L. thì thi kết thúc một số môn… được nghỉ đâu tầm 10 ngày… em về nhà chơi 3 ngày xong em lại lên ( lúc này em đang săn Gấu các thím ạ…)…được 3 ngày thì Gấu ( sau này là Gấu của em rồi ) nó cũng thi xong nó về… nó học cùng trường em mà khác khoa thôi… bạn bè về quê hết… thằng L. cũng về sau 1 buổi chia tay…be bét…
Ở một mình trên này mấy ngày…lại đi lanh quanh rồi về phòng ngồi chơi game…tới lúc mắt tối sầm vào thì lại lê la ra vào…
Lê la xong lại vào chỗ bán bánh khọt hồi xưa… phải nói tứ hồi ăn với mấy con nhỏ phòng trên tới giờ em mới ghé ăn lại… vẫn 2 bà hồi xưa… mới dọn ra được 15 phút…
3 giờ chiều… quán vắng mình em…
Cũng ăn… cũng chẳng có ai…em lân la hỏi chuyện…hỏi chuyện phường…chuyện khu phố…chuyện hàng xóm…rồi…chuyện nhà em…
Vì em nhớ hồi xưa 2 bà có nói nhau là bà mẹ ông B. làm ác làm dữ gì đấy…
Quán vắng… người thì muốn nói…người thì cũng muốn nghe…
Sau khi em nghe xong chuyện… ( em cũng đã hỏi lại nhiều người để xác minh…)
Chỉ một điều…
Ngôi nhà này… và cả những người trong ngôi nhà này… Cả người đã khuất nữa…
Đều đã và phải chịu những câu chuyện quá đau khổ và tang thương…
Cũng là một trong những lý do em quyết định là em phải giúp “họ”…ít nhất..là về mặt nào mà mình có thể làm…
…
…
…
…
Hết Chap ạ!
Tháng đầu năm tương đối nhiều việc… em vẫn cố gắng viết và ra Chap…từ giờ em hứa là cứ 2 -3 ngày em ra 1 Chap nhé ạ…
Cũng có cái duyên hay sao đó… đúng hôm nay 20 tháng 2, đang suy nghĩ nhiều chi tiết thì gặp lại con T., cũng vui…và nó cũng bất ngờ khi biết em đang viết lại chuyện về nhà trọ hồi đó…ha ha… cũng nhờ đó mà em cũng nhớ và bổ sung được vài chi tiết mà em đã bỏ lỡ…
À… sẵn em cũng xin nhắc lại là truyện mà có khúc nào “lác lác” hay tào lao là chuyện nó thế nào thì em kể thế nhé… chứ mà Chém thì nhiều khi nó lại bất hợp lý và lại phải suy nghĩ tình tiết nữa mệt lắm… nên mọi người thông cảm hộ em…
Em xin chân thành cảm ơn quý vị các anh chị và các bạn ….
…
…
…
Chap 5 is coming soon….