Nói là anh Quyền sợ hãi trước những gì anh ta gặp phải như vậy, nhưng trên thực tế thì anh ta cũng gan lì lắm chứ. Bằng chứng là chải qua bao nhiều chuyện như vậy, và cho đến giờ phút này là anh ta đang sốt cao ầm ầm thế mà anh Quyền vẫn không hể kể cho bất kì một ai trong nhà nghe về những chuyện mà anh ta đã gặp phải cả. Phải chăng anh Quyền sợ rằng mình sẽ khiên cho cả nhà phải hoang mang và lo sợ? hay anh ta lo ngại rằng cô của mình và thằng em sẽ nói mình gở mồm gở miệng? hay đơn giản chỉ là vì đến tận giờ phút này anh vẫn chưa hề tin vào cái thế giới tâm linh, cái thế giới bên kia của sự sống, và những gì anh chứng kiến hay như cảm nhận được chỉ la từ trong chí tưởng tượng của anh mà ra? Dù có nói gì đi chăng nữa, thì bây giờ bản thân anh Quyền cũng đang sốt rất cao, và anh vẫn phải thường xuyên ở nhà một mình vì ai cũng có công việc của riêng mình, nên cũng không thể trách cô của anh Quyền hay như thằng em của anh ta là không hết lòng hết sức ở bên cạnh chăm sóc anh ta được. Thực ra thì anh Quyền cũng có mấy người bạn Việt Nam ở bên này tới thăm và chơi với anh cho đỡ buồn, nhưng rồi họ vẫn phải ra về và chỉ còn lại một mình anh và con mimi ở nhà mà thôi.
Nhưng có lẽ cả đời của anh Quyền cũng không thể nào ngờ được rằng chính cái vào cái tối hôm định mệnh đó mà anh sẽ bắt đầu tin vào cái thế giới tâm linh, cái thế giới bên kia của sự sống. Anh Quyền nhớ đó là vào lúc tầm một giờ đêm, cả cô và thằng em của anh ai cũng đã chìm vào giấc ngủ ngon lành. Đáng lẽ ra anh Quyền cũng đã phải thiu thiu ngủ vì mệt rồi cơ mà không hiểu vì lí do gì mà anh đã bừng tỉnh vào cái giờ ám khí sung thiên này. Nói là tỉnh hẳn thì cũng không đúng, chỉ đơn giản là anh ta đủ tỉnh táo để nhận biết được rằng mình không còn ngủ nữa. Anh Quyền cứ nằm trên giường mà mở mắt, khắp người anh ta mồ hôi mồ kê đầm đìa. Anh Quyền hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn chỉ có những hạt tuyết đang bay. Chợt một tiếng hú ở đâu đó vang vọng khiến cho anh Quyền phải rùng mìnhsợ hãi. Thế rồi anh Quyền cố lắng tai nghe thì nhận ra rằng tiếng hú này phát ra từ phía sân sau, nơi cửa sổ buồng anh đang hướng ra. Anh Quyền cố hết sức lực, anh ta rời khỏi giường và tiến tới phía cửa sổ. Anh Quyền thò mặt ra nhìn quanh, kia rồi, một chỏm lông trắng trắng gần như là hòa quyện vào với mầu trắng của tuyết nhưng anh ta vẫn nhận ra được đó chính là con mimi. Anh Quyền để ý thấy có một cái gì đó không phải, tại sao đêm hôm như thế này mà con mimi nó lại chạy ra vườn sau, ngồi xuống cạnh cái gốc cây khô đó mà tru lên những tiếng ghê rợn như vậy. Có lẽ do quá mệt mỏi mà anh Quyền cũng chẳng thèm bận tâm nữa mà anh ta quay lại giường nằm ngay. Mặc dù trong người rất mệt mỏi, thế nhưng với tiếng tru ghê rợn của con mimi và cái nóng hầm hập trong người thì anh ta cũng không thể nào mà ngủ dễ dàng được.
Anh Quyền cứ nằm đó trằn trọc trên giường, hiện giờ toàn thân anh ta nóng như lửa đốt. Mồ hôi bắt đầu chảy đầm đìa trên trán, và có lẽ anh ta bắt đầu rơi vào trạng thái mơ màng, hay nói rõ hơn là nửa tỉnh nửa mê. Ngay trong cái lúc mơ mộng này đây, chợt anh Quyền như nhìn thấy bóng môt ai đó lập lờ đứng ở cửa phòng của mình. Toàn thân rã rời, chân tay không thể cửa động được, anh Quyền chỉ còn biết đứng đó dương mắt lên nhìn cái bóng trắng đó từ từ tiến lại về phía giường của mình. Bây giờ thì anh Quyền đã nhìn rõ, đó là bóng trắng của một người đàn ông đứng tuổi Mỹ trắng. Dáng người ông ta gầy gò, trên người mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay và một chiếc quần jean đã bạc mầu. Người đàn ông này cứ đứng đó nhìn anh Quyền mà không chớp mắt. Bất chợt, anh Quyền như cảm thấy cái đầu của mình bỗng nhẹ bẫng hẳn đi, thế rồi nó quay cuồng và anh ta còn có cái cảm giác như cái đầu của mình bay lên không trung vậy. Bên cạnh đó, một cơn buồn ngủ ở đâu bỗng tràn tới khiến cho anh Quyền chỉ muốn díu mặt lại, thế những anh ta quyết tâm không nhắm mắt, mà cố mở ra và nhìn vào người đàn ông Mỹ trắng đó.
Cuốc đối đầu của anh Quyền với linh hồn người đàn ông Mỹ trắng đó, hay nói đúng hơn là cuộc chiến nội tâm của anh ta diễn ra trong vòng năm phút. Bất chợt trong thâm tâm anh Quyền bỗng trỗi dậy một nguồn sống mãnh liệt, anh ta mở to mắt và vùng người dậy, căn buồng bỗng trở nên trống trơn, không có một ai ngoại trừ anh ta cả. Cả căn buồng chìm trong sự tĩnh lặng, chỉ có một mình anh Quyền là ngồi trên giường, mồ hôi mồ kê vẫn chảy đầm đìa, và có lẽ cái cơn sốt của anh cũng đã tan biến hẳn.
Ngay ngày hôm sau, anh Quyền nhất quyết mang chuyện này ra để kể lại với mọi người trong nhà. Người đầu tiên mà anh Quyền kể lại đó là thằng em trai của mình. Nhưng có vẻ như thằng em trai của anh ta không lấy gì làm ngạc nhiên cho lắm, không lẽ cậu ta cũng đã biết chuyện gì xảy ra rồi? Anh Quyền thực sự bất ngờ khi nghe thằng em kể lại cho anh ta nghe về những chuyện kì quái mà nó cũng đã từng gặp phải tại ngôi nhà này, và cũng như anh Quyền, nó giấu những chuyện đó đi vì nghĩ rằng không ai bắt gặp ngoại trừ nó. Anh Quyền ngồi nghe thằng em mình kể lại mà có phần rùng mình sợ hãi. Em anh ta kể rằng có rất nhiều lần nó đi chơi về muộn, hay như thức khuya học bài, có đôi lần nó nhìn ra sân sau thì đều thấy có bóng người mầu trắng lởn vởn gần cái cây khô, cũng chính vì cái lí do đó mà vì sao buồng của nó lúc nào cũng kéo rèm cửa lại vào buổi tối. Điều khiến em anh Quyền sợ hãi nhất là có những lần đêm hôm khuya khoắt, nó tự dưng tỉnh giấc ngủ và khi nhìn ra cửa phòng thì nó thấy có bóng một ông lão Mỹ trắng mặc một áo sơ mi cộc tay và quần jean dứng đó yên lặng nhìn nó. Thêm vào đó, mỗi lần nó đi đái vào ban đêm, nó thường có cái cảm giác như có ai đó lẽo đẽo đi theo mình, nhưng đến khi nó quay đầu lại thì tuyệt đối không có một ai cả.
Cảm thấy như có điều gì đó không ổn ở đây, cả hai anh em Quyền quyết tâm đi hỏi bà cô để cho ra nhẽ. Sau khi nghe hai anh em Quyền kể về những chuyện lạ mà họ đã gặp phải tại căn nhà này, cô của họ sau khi nghe xong cùng chỉ biết cười mỉm và kể cho họ nghe về sự thật. Thì ra cái căn nhà này trước khi cô của hai anh em mua lại thuộc về một ông lão Mỹ trắng. Ông ta sống một mình tại căn nhà này, không biết con cái vợ con ông đâu, nhưng chỉ có mình ông. Hồi cô của hai anh em mới dọn về ở, cô ta cũng thường xuyên thấy một bóng người đàn ông Mỹ trắng lởn vởn quanh nhà. Lúc đầu cô của Quyền nghĩ là nhà này có oan hồn vất vưởng, nhưng sau khi cô ta tìm ra được sự thật thì cô cũng đã bớt sợ hãi đi được phần nào. Thì ra ở phía đằng sau vươn của ngôi nhà, ngay tại bên cạnh cái gốc cây khô đó, chính là ngôi mộ của người đàn ông chủ nhà đó. Sau khi phát hiện ra, cô của Quyền đã làm lễ đầy đủ và chuyển ngôi mộ đó đi, đồng thời liên lạc với người nhà của ông ta. Cứ tưởng rằng sau khi chuyển ngôi mộ của ông lão đó đi thì mọi chuyện sẽ trở lại bình thường, thế nhưng cô của Quyền vẫn thường xuyên bắt gặp vong linh của ông lão quanh quẩn tại căn nhà này. Dần dần cô của Quyền nhận ra rằng, vong linh của ông lão sẽ không bao giờ rời khỏi căn nhà này, cũng có lẽ vì đây đã là cái mái nhà duy nhất của ông suốt mấy chục năm nay.
Tuy rằng bây giờ anh Quyền và cả gia đình đã dọn qua bên Arizona ở, thế nhưng những gì mà anh Quyền bắt gặp trong quãng thời gian đầu ở Mỹ đã bắt đầu khiến cho anh ta phải tin vào cái thế giới tâm linh, cái thế giới bên kia của sự sống.