+ CỦA BÁC doublekingg (4) :
Chào các mem, tớ đã quay trở lại, hôm qua nhà bị mất mạng nên ko vào đc Voz. mà trong cái rủi có cái may, hôm qua đi gặp thằng bạn nó vừa vào SG sáng hôm qua, nên tối nó rủ đi uống cà phê, sẵn ko có gì làm nên 2 thằng ngồi nói chuyện, tự nhiên nó đề cập vào vấn đề gặp ma mà ngay cái đèo cỗ mã nữa mới hay chứ…thế là…sau khi nghe câu chuyện của nó, thêm phần google nữa mình xin tổng kết lại về cái đèo Cổ Mã này.
Câu chuyện của thằng bạn (tạm kêu nó là A đi nhé cho dễ) để tăng tính li kì, thêm phần xón nên mình có thêm bớt 1 số chi tiết, hi vọng các bác đừng gạch đá, và câu chuyện tuy có sửa đôi chút nhưng nó có thật 100% vì cũng giống cái sự việc mà chú mình đã gặp cách đây 1 tháng trước. và về vụ tai nạn lật xe đã lâu vào năm 2000. Câu chuyện này tuy ko thuộc về Py, nhưng nó cũng giáp ranh với Đèo Cả, nên cho phép mình kể về điều này nhé.
Chuyện như thế này, thằng A vào SG để thi ĐH, nó chuyển trường đây là lần thứ 3 của nó, nó có liên hệ với mình và xin vào ở trọ, nhưng vì mình sống cùng với ng thân, nên nói với nó là vào sớm đi để tao giúp đi tìm nhà, sẵn gần chỗ ôn luyện thi luôn. thế là tối hôm kia nó bắt xe vào SG.
Thông thường xe khách ngoài PY như Cúc Tư, Bình Phương, hay Thành Ban…xuất bên lúc 7h00, nhưng hôm đó, Cúc Tư tài 4 lại xuất bên sớm hơn dự kiến là 30′ nghe nói là có khách xa nên phải xuất bến sớm, sẵn tiện lấy hàng ở Vũng Rô nữa. thế là thằng A lên xe, ngồi vào chỗ ghê A4 (sát cửa sổ, chỗ này dễ nhìn ra biển khi lên đèo).
Chiếc xe cứ thế chạy, bình thường nó nói trước h nó đi vào SG thấy nhẹ nhõm, thế mà tối hôm đấy nó thấy lạ, giống như là có cái cảm giác là ai đó mách bảo chuyện chẳng lành, hay là có một việc gì đó mà mình ko biết nhưng giác quan lại ko cho phép mình thực hiện vậy đấy. Lúc xe đến Đại Lãnh, (địa điểm này là dưới chân đèo Cỗ Mã) có một số hành khách đã đợi sẵn đón lên xe, trong lúc đợi nó ngồi ngó vu vơ, nhìn tới nhìn lui.
Nó nói rằng, cái lúc nhìn tùm lum đấy ko hiểu sao, nó lại nhìn lên sườn núi (Cỗ Mã) nó thấy 1 cái bóng trắng, lướt qua, nhanh lắm, nó ko để ý vì có thể là ánh đèn của xe lớn trên đèo làm hắt qua kiếng xe.
Sau 15 20′ gì đấy xe bắt đầu chạy, cái lúc bắt đầu lên dốc, nó ngó sang hướng biển thì thấy có 1 cái bóng con nít, tay ôm con gấu bông, đứng cụp mặt xuống, nó cũng chả để ý gì, lúc bắt đầu vào giữa đèo, nó cũng lại thấy cái bóng đó, nhưng mà lần này lại khác cái bóng đó nhìn nó. Đâu khi xe bắt đầu tới khúc cua Cỗ Mã khúc cua nguy hiểm nhất. thì tự nhiên xe thắng gấp, hên là vì đang lên đèo nên tốc độ cũng không nhanh nên xe ko bị lật, xe khách dừng lại cũng phải 1 tiếng, vì lí do xe hư, nó nói là mấy ông phụ xe nói thế, vì ở trên xe ko có việc gì làm, nó xuống xe, tấp vào bên kia đường, đứng hóng gió biển. cái mà làm nó bất ngờ nhất là ông tài xế lại nói nó. Mày thấy nó phải ko? thằng A hỏi lại là thấy ai? ông đó nói thấy thằng bé áo trắng. nó kêu ờ. rồi ỗng bước đi. cái điều làm nó xém xón là nó nhìn xuống dưới chân nó, có cái bia nhỏ (Trần Minh Sanh, sn 1996, quê PY) ko đề gì thêm cái bia ấy bự khoảng hơn viên gạch Xi Măng. Nó rút chân ra, xin lỗi, rồi cũng vái gì đó, thì xe bên kia đề được máy. lúc lên xe ông tài xế còn nói thêm, zía mày nặng đó, không là bị nó kéo đi rồi…
Tối qua nó kể, mà óc ác, da gà nỗi tùm lum, vì mình cũng có lần đứng đó ngắm cảnh mà tuy chưa thấy cái bia đó thôi.
Nhỏ (cu Sanh) ấy bị tai nạn trong lần đi chơi đêm, đi xe đạp về, bị chiếc xe kéo nó tông vào, nghe đồn là nát xác.
Còn Chuyện của ông chú là ỗng thấy nó băng qua đường, ỗng thắng lại làm xe lật. vì xe đang lấy trớn xổ đèo. nên khó thắng. => xe bị lật hên là ỗng chỉ bị trầy xước nhẹ, 3 tiếng sau ỗng mới kêu đc người tới kéo xe zậy, và kéo về PY.
Mấy lần trước cũng nghe mấy chuyện ở đèo nói chứ BV, Trường Học còn đỡ. chứ ba cái đèo, 3 cái đường xá, mình nói ko mê tín chứ toàn là Ma lang thang, ko siêu thoát được. chết oan sao siêu thoát. nên thà đi đường thấy miếu chịu khó tấp vào thắp nhang cái để mong đi bình an… (p/s: khuyên cho các bạn đi chơi xa và đi bằng xe máy nhé. còn đi xe khách thì hên xui thôi) ờ mà qua mấy cái miếu mấy bác cũng đừng có nhìn nhiều nhé. nhìn rồi lơ cái là đc rồi nhìn nhiều mình nghe đồn sẽ bị kéo, bị ám theo đấy, tại nó sóng trên đường, muốn có ng bầu bạn với nó cơ mà
..
Khu bệnh viện là đất CỨNG, nguyên 1 cái nghĩa trang ở đó mà lại bứng đi để xây bệnh viện. Mặc dù cúng kính rất kỹ nhưng mà nói chung là không thể nào tránh được.
Cổng chính bệnh viên bây giờ xích cứng lại rồi, không dám mở ra, vốn dĩ nó được thiết kế 2 cầu cho xe cấp cứu vào tận trong (giống như các bệnh viện lớn), giờ đố xe nào dám đi qua cái cổng đó.
Khoa sản hồi trước ở tầng 3, sau này bị quậy dữ quá, với lý do là mang những thứ dơ bẩn đặt lên trên đầu, hình như bây giờ dời xuống dưới rồi thì phải.
Ba mình làm ở THVN tại PY, đối diện bệnh viện tỉnh, công trình xây dựng dở dang cũng bỏ luôn. Thực ra là may mắn thì chính xác hơn, chứ đặt công trình ở đó cũng ớn, bây giờ Đài TH vẫn ở chỗ cũ và hình như đang xây dựng thêm ở Nha Trang.
Đất cứng ở TP nói chung là nhiều, vì khu này ngày xưa là nơi chôn cất của người chăm, sau này chết trong chiến tranh loạn lạc cũng nhiều. Góc ngã tư Trần Phú, Trường Chinh và Điện Biên Phủ, Trường Chinh ngày xưa cũng nổi tiếng là có vết, thường xuyên có tai nạn. Giờ lắp đèn đường thì đỡ rồi ,nhưng lâu lâu vẫn cứ đụng xe ở chỗ đó.
~*~
CỦA BÁC SawNz :
em nhớ lúc đó là vừa đi thi HK2 về vừa dừng xe thì mẹ kêu là thằng T nó bị chết rồi em hỏi vì sao thì mẹ bảo là chết đuối… câu chuyện này thì cũng do ông cậu ổng trực tiếp cứu anh T này kể lại
– bữa đó là tháng 6 trời thì nắng chang như đổ lửa thế là mấy ông thanh niên trong xóm rủ nhau lên cái khu Đảo Xanh trong đó thì có ông a họ với ông chú của e nữa tổng cộng khoảng 10 người vừa hóng gió vừa bắt chim (nói sơ cho mấy thím biết về cái khu này thì nó giống 1 cái vùng trũng vậy nó thông với cái sông Bạch Đằng đó nước ở đây thì cỡ ngang cổ hay họa lắm thì cũng vừa luốt cái đầu 1 tí thôi ) thế là đang lúc ngồi hóng mát thì tất cả mấy ông đó nhìn xuống dưới sông thấy có 2 người 1 nam 1 nữ đang mò nghêu mà mò nhiều lắm cứ bốc lấy bốc để bỏ vào bao nên mấy ông trong xóm em cũng ham nhảy xuống mò luôn tổng cộng có 5 ông xuống mò. Lúc có cái vùng nước sâu như em nói ở trên ấy nó dài khoảng 5-6m thôi nên mấy ông này bơi qua mà anh T này là người cuối cùng bơi qua bơi qua ảnh bơi đâu được nửa đường thì không bơi được nữa đập nước mấy nó cùng không đi(anh T này thì biết bơi nhé ông này hồi nhỏ cỡ lớp 4 lớp 5 đã bắt đầu đi tắm sông rồi) 4 ông lúc xuống cùng anh khi nãy thì bơi ngược ra kéo nhưng không được vì đuối quá nên đành buông. lúc ấy thì mấy ông trên bờ lấy cái thau nhựa vứt xuống cho anh T này chụp làm cái phao nhưng rồi cũng chìm luôn .Anh T này chìm rồi thì mọi người nhìn qua chỗ lúc nãy thì không thấy 2 người kia đâu nữa nghe mấy người lớn bảo là 2 cái người kia là bóng để dụ hàng nên 10 người có mặt ai cũng thấy hết …
buổi tối thì mọi người lên tìm xác anh này mà mấy cái thằng mò xác thì nó mất dạy vòi tiền đủ kiểu thế rồi 9h thì vớt được xác của anh T này. Hôm sau người nhà lên gọi hồn thì gặp 1 đám thanh niên. khi người nhà a này vừa tới thì đám thanh niên kia đi về hỏi đi đâu thì đám thanh niên kia bảo lên gọi hồn bạn về nhà .Số là anh này chết trước anh T. Hôm anh T chết thì anh kia hiện hồn về báo mộng cho ông bạn bảo là “tao có người thế rồi mày gọi người nhà ra rước tao về trên Gia Lai luôn”… chôn cất anh T này xong thì có biến. Trong mấy cái rằm 49 ngày anh T này chết thì anh T này có hiện về nhập vào 1 ông trong xóm tổng cộng là 2 lần và cũng 2 lần là trong lúc ông này đang đốt giấy cúng rằm thì anh này nhập vào rồi cái ông hàng xóm mà anh T này nhập vào mới chạy vào nhà anh T này nói” con T đây rồi, con thương má lắm chừ con mới biết tại vì anh này lúc trước cũng hay hỗn với bà mẹ (lời cảnh tỉnh cho mấy bác bất hiếu) bởi vậy người ta nói trai còn trẻ mà chết nước thì linh lắm
rồi cũng trong vòng 49 ngày thì hồn về nhà được nên có hôm e đang ngủ trước nhà thì bà mẹ anh T chạy ra bồng con chó mặt hớt hải bảo thằng T nó hiện về lúc đó thì em cũng tái nữa muốn đái trong quần luôn ấy . Từ cái hôm đó là em *** bao giờ dám ngủ dưới nữa dù trời nóng như nào…
~*~
CỦA BÁC Dasksene :
Đèo cả, Đèo Cổ Mã…Những nơi nguy hiểm về khúc cua không an toàn, và những điều tâm linh ma quái trên đèo.
Cứ dăm 1 2 tháng là y như rằng 2 đèo này lại có tai nạn, ngã đèo có, qua vẹt có, kể cả xe chết máy đều có. cái mình muốn nhấn mạnh ở đây là các vụ trên đều có 1 điểm chung là gặp cô gái, và 2 đứa con nhỏ mặc áo màu trắng, đứng ngay khúc cua thứ 4 của đèo Cả, và ở Cỗ Mã là ngay khúc cua ng ta gọi đúng tên là Cổ Mã
Note: 1 số thím rất rãnh đọc xong rồi lại inbox chửi mình gió máy, mình còn cái bài blog viết từ hồi đó đây cho mấy thím tra: vanhoai.wordpress.com/2012/01/30/sg-qn360/ ; cũng có những chi tiết sai lệch so với mình kể ở đây là do nhớ nhầm + nói giảm đi để khỏi bị gấu chửi vì tội chơi ngu (đặc biệt chính là khúc “gặp” này đây)
Đọc tới đây nhớ lại chuyện cũ lạnh hết người, đêm nay thôi giấc ngủ.
Giới thiệu chút cho các bác hiểu rõ hơn. Mình ko phải PY mà dân Quy Nhơn, tính tình hơi kỳ quái + lì + liều. Ma cỏ thì nhỏ lớn ko sợ vì hồi bé về quê ngoại ở Điện Bàn – Quảng Nam chơi bên mộ quài (lúc đó mộ vẫn còn hay lập gần nhà dân, trong vườn nhà, bên vệ đường có 2-3 ngôi mộ là thường). Chi cho đến khi “gặp” ở khu vực đèo này
Cách đây năm rưỡi, trường cho nghỉ tết sớm nên hứng chí xách con Wave đời đầu chạy một mạch từ Sài Gòn về Quy Nhơn. Bonus là lúc đi có chở 2 bé mèo đem về cho ngoại nuôi, vì đi học đi làm chẳng có thời gian chăm (sau này kể ra bị chửi quá trời, vì mèo là loài nửa âm nên thu hút vật có âm khí, vả đi đường xa đã kị đem mèo theo sợ xui). Mình bắt đầu đi lúc 3h30 sáng, định là 6-7h tối thì về tới nhà.
Nhưng chuyện chẳng suôn sẻ. Vừa qua khỏi cầu Sg là cán phải 1 lúc 3 đinh tam giác. 1 lần nữa lủng lốp khi qua Đồng Nai, 1 lần nữa ở Cam Ninh (hay ở Tháp Chàm gì đấy, ko nhớ rõ). Lần cuối cùng dính ở Nha Trang. Lúc này đành tìm chỗ thay cả vỏ lẫn ruột vì tã quá rồi, cũng ko còn đồ dự phòng. Dắt bộ quãng dài mới tìm được mấy chỗ sửa xe ngay bến xe Nha Trang. Cầm chắc về nhà không sớm hơn 11h.
Và đó là khi “tình yêu” bắt đầu.
Lần thứ 1, khi đang vượt đèo Cổ Mã. Đang chạy thì thấy ở phía trước tầm 50m có 3 bóng người, 2 nhỏ 1 lớn đang băng ngang qua đường; cả 3 trên cùng mặc đồ trắng, dưới đều là quần nâu nâu đỏ đỏ. THẤY RẤT RÕ RÀNG. Có đầu, có tay chân, có chuyển động bước đi đàng hoàng. Lúc đó cũng chẳng nghĩ gì, chỉ lo giảm tốc để phòng đụng trúng người ta vì trời rất tối, chỉ có đèn xe chiếu sáng phía trước nên nếu có gì bất ngờ thì ko xử lý kịp. Vậy mà trờ tới nơi, không thấy cả 3 người đó đâu hết
Lúc đó là đm ớn ớn rồi đấy. Nhưng cũng cố nghĩ do mình nhìn nhầm để đi tiếp.
Lần thứ 2 là khi đang chạy qua chân đèo (hình như là đèo Cả, chỉ nhớ là đèo khá dài nên đoán thế, chứ lúc đó khó để ý được biển báo). Các bác phải biết là khu vực này bán kính xung quanh chục km không có một ngôi nhà, lưa thưa vài cái chòi/garage dã chiến/cây xăng. Vậy mà lúc mình chuẩn bị vào đèo ấy, lại có BÓNG CON GÁI XIN QUÁ GIANG. Tiếng con gái, rành rọt từng chữ luôn: “anh ơi cho em đi ké…”
Chỗ này xin kể chi tiết hơn cho các bác dễ hình dung nó rợn đến thế nào. Cái đoạn mà mình “gặp” ấy nhé, trước sau chả có nhà cửa hay chòi hay cây xăng gì hết. Đèn đường thì không có, tối đen như mực ngoài trừ đèn xe mình ra. Vậy mà ở giữa chỗ TỐI ĐEN ĐỒNG KHÔNG MÔNG QUẠNH ẤY CÓ NGƯỜI XIN QUÁ GIANG? Chưa hết! Trong suốt lúc mình chạy, không hề thấy cái bóng xin đi nhờ ấy từ xa, chỉ đến khi mình chạy vừa vụt qua cái chỗ ấy thì mình mới thấy “người đó” đang đứng ở đó thôi. Và không thể hình dung dáng người hay mặt mũi “người đó” ra sao cả. Chỉ có thể phân biệt được phần đầu đen đen như là tóc, còn bên dưới mặc đồ sáng màu. Có mỗi tiếng nói là nghe rõ ràng thôi.
Lúc chạy vượt qua dù đã hơi sảng hồn rầu nhưng mình cũng hơi phân vân chạy chậm lại. “Lỡ thiệt như có ai bị gì xin ké mình ko cho thì tội nghiệp người ta quá, chỗ xa xôi vắng người …”
Vừa lúc đó thì mình bị một cơn ớn lạnh, mà nó lạ lắm chứ không phải như bình thường, cứ như là ùa từ đằng sau tới đụng vô lưng mình vậy, rồi cái ớn lạnh nó chạy như điện giựt lan ra tê hết cả người. ĐM lúc đó đíu còn nghĩ được gì nữa, vít ga chạy 1 mạch luôn. (nếu thực có em gái nào xin đi đường lúc đó thì cho xin lỗi vậy)
Chạy thẳng về tới nhà là 12h kém 10 (nhớ là vì lúc đó lấy đt gọi cho má mở cửa, sẵn xem đồng hồ). Ko phải má mà ngoại mình mở cửa. Vừa thấy mặt mình, ngoại lập tức lôi vô nhà, đóng cửa cái rầm, để mặc cái xe bên ngoài luôn, ko cho mình ra lấy. Ngoại hối lục tràng hạt đưa cho ngoại (ngoại mình Phật tử, ăn chay trường), ngoại lần hạt tụng kinh gần tiếng đồng hồ rồi mới cho mình mở cửa lấy xe vào.
Chuyện qua cũng lâu mà mỗi lần nhớ lại là ốc át cứ dựng phừng phực