VẬN HẠN 3 NĂM – Part1
==================================================
Theo dõi truyện thấy các bác khá ủng hộ. Bên lề một tí, các bác nên tham khảo, theo em biết, để giải vong thì các bác thường hay kêu thầy pháp đến. Mà thường thì em thấy không nên, vì thầy pháp họ sẽ dùng thuật, xua đuổi, trấn yểm, hoặc cao tay thì đánh tan vong. Điều đó chỉ gây nên oán khí và giảm đức cho cả thầy pháp và gia chủ. Cách thứ 2 là cảm hóa vong bằng ánh sáng Phật pháp. Cách này từ bi và tăng âm phúc cho chúng ta.
===================================================
Từ ngày lập đàn cúng và khóm thờ sau nhà thì mọi chuyện trong nhà yên ắng hẳn, chuyện làm ăn của nhà vợ em cũng phát đạt ra, nếu không muốn nói là giàu lên trông thấy. Phần nhiều cũng do người ta phù hộ. Đấy các thím nên nhớ vong trong nhà chưa hẳn là xấu, nếu cúng kính cho người ta đàng hoàng, không có oan khí thì người ta cũng sẽ phù hộ lại cho mình.
Rồi buổi chiều sau ngày ấy vài tháng. Cũng như bao buổi chiều hè của miền sơn cước, trời chuyển giông. Vao mùa này thì cứ 2-3 h chiều là mây đen mù mịt kéo đến mang theo những cơn mưa rào nặng hạt, giải nhiệt mùa hè. Hàng quán bắt đầu thưa người, quầy sửa xe đối diện nhà vợ em cũng đóng cửa. Bấy giờ không khí bắt đầu thay đổi, trời bắt đầu tối xầm, gió cũng nổi lên, dự là chiều nay mưa ngập nước quá…. Từ đâu, một bầy quạ bay đến lượn ngay góc mái nhà vợ em 3 vòng, tiếng quạ nghe the thé giữa không trung. Bầy quạ đáp lên ngọn cây sau vườn, nhìn quay mặt về phía nhà mới. Các thím thấy quạ ngoài thật chưa, cái màu đen không tì vết của nó kinh dị lắm, cả đôi mắt chạu quạu đen kịt như không tròng nữa . Vừa cất tiếng kêu cả bầy như bị xua đuổi bay đi mất. Hôm đó trời chỉ rắc nhẹ vài hạt mưa rồi một chốc lại sáng sủa bình thường.
Tính từ đó, gia đình bắt đầu có biến cố lơn, biến cố mà nhà vợ em gọi là cái hạn 3 năm. Bắt đầu từ 2 con chó nhà vợ em.
Lúc bấy giờ nhà vợ em có nuôi 2 con chó cái. Một con màu vàng, một con màu đen (đen mốc chứ không phải chó mực nhé) điều kỳ lạ là từ cái ngày bầy quạ lượn trên mái nhà thì suốt ngày 2 con chó chỉ chui dưới gầm giường hoặc gầm tủ ư ử. Không dám ra ngoài. Đến đêm thì chúng đứng nhìn ra đường sủa. Tiếng sủa cứ từng tiếng một chứ không gâu gâu một tràng dài đâu.
Bố mẹ vợ em cũng khó chịu lắm, tối nào cũng đóng cửa sớm và xích 2 con chó vào nhà trong. Được hai ba hôm thì lũ chó im hẳn.
Bà chị vợ em năm đó hè lớp 8. Bà chị vợ em mặt xinh lắm nhé các thím, mỗi tội chân không được dài như hotgirl, hát hay, vẽ đẹp, học hành cũng loại giỏi. Tính tình hiền lành, lại chịu khó nữa . Giờ nhiều thím không bằng bà đâu. Lớp 7 mình bà chạy chiếc Minsk đi lấy xăng ở thị trấn về bán (giờ Ex thì em chạy được chứ Minsk thì em chịu). Cái can xăng thì to chà bá, nặng cũng phải 3-4 chục kg. Đường thì hồi đó chưa được ngon lành, cũng sỏi đá lắm, gần đây mới sửa lại thôi. Nể bà ấy thật.
Sau đó bà vô lớp 9, cũng chính cái giai đoạn gặp hạn. Bà bắt đầu chơi bời, không chịu học hành. Về nhà trộm thuốc lá, hàng hóa xuống thị trấn bán lấy tiền. Càng ngày chị vợ em càng ghét ở nhà. Cứ về nhà là bà ấy khó chịu, cộc tính, tội con vợ và con em vợ em, bị bà mần miết, bầm dập luôn. Có khi chị vợ em đi từ sáng đến khuya mới về. Bố vợ em đi tìm, cứ mỗi lần thế về là xác định ăn đòn của ổng. Mà ban đầu chỉ là vài bạt tai, đến cán chổi, rồi đến roi mây, roi su xe (loại dây su cột hàng hóa có 2 móc ở đầu). Mỗi lần thế, bố vợ em quất thế nào bà cũng trợn mắt nhìn, thở hồng hộng như muốn knock out bố vợ em chứ khoogn hề tỏ ra đau đớn hay chảy nước mắt.
Về chuyện 2 con chó, con chó đen thì đột nhiên mất tích đi đâu mất, sợi dây xích thì bị cắn nát. Con chó vàng thì từ đó im hẳn, không sủa, không tru. Sau nó có chửa và đẻ được 4 con chó con. Một tối nọ, bố vợ em đi họp ở trường chưa về, chị vợ em thì đi chơi cũng chưa thấy bóng dáng. CHỉ có 3 mẹ con ở nhà. Đang bán hàng thì nhà cúp điện, con vợ em đang đi trong phòng ra thì đạp trúng cái thứ gì mềm mềm, nhũn nhũn. Khóc thét lên thì mẹ vợ vào. Bà rọi pin xuống thì thấy cái hình con chó con bị ăn một nữa trên. Chỉ còn nữa dưới bầy nhầy. 2 mẹ con hoảng quá ra chỗ ổ chó xem thì chả thấy con nào, còn một đống mãu cũng bắt đầu khô. 2 mẹ con đi tìm con chó vàng, tìm mãi chẳng thấy. Qua phòng chị vợ thì thấy cảnh tượng vô cùng kinh hãi. Con cho nằm trên dường chị vợ ngủ như người, nằm ngửa, 2 chân trước duỗi thẳng, 2 chân sau duỗi ra và bắt chéo. Thấy người vào nó thức dậy và từ từ ngồi lên như người ta ngồi vậy. Khiếp đảm quá, 2 mẹ con tưởng chừng xỉu tại chỗ, nhưng bà mẹ vợ vội vơ cái cây chổi góc tường phang tới tấp vào con chó. Nó vụt chạy khỏi nhà. Hôm sau thì thấy nó chết gần bờ sông.
Mấy ngày sau, đến một trưa nọ, chị vợ em gọi về nhà nói rằng “con đi đây” rồi cúp máy. Gọi lại thì thuê bao, cả nhà vợ em cuống cuồng đi tìm. Bố vợ em thì lục tung cả huyện, nhờ người dân tộc có đi nương đi rừng mà thấy thì báo tin, nhưng cả tuần lễ vẫn không thấy. Đang lúc nước sôi lửa bỏng thế thì con em vợ bắt đầu đau nặng. Mọi chuyện lại rối tung mù, lần đầu tiên bố vợ em (theo em là một người bản lĩnh và chuẩn men) cũng phải bật khóc vì bất lực. Đêm hôm đó ông vác cây rựa ra khóm thờ sau nhà, chỉ thẳng vào mà chửi “dm tụi bây, tao thờ cúng tụi bây đàng hoàng mà tụi bây quấy phá tao đến thế này, dm…” vừa nói ổng vừa định chặt cái cây nhưng mẹ vợ em ra can, khóc lóc thảm thiết. Thế rồi ổng cũng vào nhà. Đêm hôm đó, bát hương ngoài khóm thờ cháy rụi, mọi đồ đạt trên bàn thờ khóm đều bị hất đổ như trong nhà quánh lộn vậy. Nhưng sau đó không có chuyện gì xảy ra với bố vợ hay gia đình vợ.
Đến một hôm có người quen ở Tam kỳ gọi cho bố vợ em là thấy chị C (chị vợ em) đi lang thang dưới đó. Thế là bố vợ em phí xuống ngay, nhưng mà cả ngày vẫn không tìm được chị C. Rồi buổi chiều, ông thấy chị C nhưng đuổi theo không kịp, lúc đấy bà C nhanh như sóc vậy, bố vợ em đành bó tay. Rút kinh nghiệm lần sau ông phải mai phục, luôn đêm lận các bác ạ, đi tìm từng ngỏ ngách của Tam kỳ. Có hôm còn bị người dân tóm lại vì tưởng là trộm. Cuối cùng ông huy động mấy chú từ Thằng Bình, cuối cùng cũng gô cổ được bà C về nhà.
Lần này về, chị C bị nhốt trong phòng, càng ngày bà càng ghê hơn. Ai hỏi gì cũng không nói, đầu tóc lúc nào cũng rũ rượi. Mắt thì trợn ngược, gương mặt thì lúc đỏ, lúc xanh. Ngoại trừ bố vợ em thì không ai lại gần được. Bà C từ ngày bị nhốt trong phòng thì lâu lâu lại gào thét “thả tao ra… gừ gừ” đến phát kinh. Cứ tưởng tượng nhốt trong phòng giờ là con thú hoang vậy. Con vợ em nó kể lại mà sợ éo dám lại gàn phognf bà C lúc đó luôn.
Bố vợ em thì đi dạy suốt, mẹ vợ thì phải chăm sóc cho con em vợ vì cái chướng bệnh kỳ quái. Bà C thì chực lỏng lẽo là vọt chạy luốt, nhưng may là những lúc như thế đều bị hàng xóm bắt lại. Cuối cùng bố mẹ vợ phải xích bà C lại bằng xợi xích, nói hơi mắc long (không biết nhà vợ em có đọc được không) chứ xích như một con thú. Rồi cái ngày nọ, mẹ vợ em thì đang chăm con bé em vợ. Còn con vợ em thì bán hàng ngoài quán. Bà C không biết làm cách nào thoát khỏi phòng, im lặng xuống bếp lấy con dao Thái, rồi đi ra khỏi nhà. Con vợ em lúc đó phát hiện định la lên và cầm điện thoại định gọi cho bố vợ nhưng bà c chỉ thẳng mặt “mi mà la lên ta giết luôn…”, giọng thì khặc khặc như có cái gì trong cuống họng. Mắt thì trừng trừng trắng dã ra, 2 bàn tay thì be bét máu. Rồi bà vọt tót chạy đi mất. Lại lần nữa bố vợ em đi tìm bà C.
Sau sáng đó, cả nhà vào phòng bà C thì thấy cái mặt bàn nát tươm như bị chó gặm, xợi xích thì bị đứt ra, một đầu còn rươm máu.
=============================================
Em són phát cho các thím có cái để đọc, tí em post tiếp.