VẬN 3 NĂM – Part3
===========================================
2 ngày nay chuyện công ty đang gặp khó khăn nên em chưa có thời gian để hầu các thím. Phần 2 này chủ yếu viết về các câu chuyện bên nhà vợ em, cốt truyện là thật 100% nhé các thím, nếu có gió chỉ là vài tình tiết thôi. Với lại nhiều thím sẽ có thắt mắc về những điều không thể giải đáp, em xin giải thích là tâm linh hay ma mị có rất nhiều điều không thể lý giải nhé các bác, ngay cả ngoại vợ em, nhiều điều dường như ông biết nhưng không nói, vì nói ra cũng không thể tránh hoặc không làm gì được. Thím nào mà chắc như đinh con người có thể thắng siêu nhiên thì nhận em 1 lạy
===========================================
Từ cái ngày bầy quạ lượn trên nóc nhà, chuyện làm ăn của gia đình đi xuống, ở trường thì bố vợ em cũng bị nhiều chuyện xỏ lá, phá rối, ảnh hưởng đến danh tiếng. Mẹ vợ thì ngày càng tiều tụy, sức khỏe kém đi. Bà chị vợ thì bị như thế. Còn con em vợ thì càng kỳ lạ hơn nữa. Chỉ có con vợ mặt thộn của em thì chả sao cả, ăn ngủ như thường
Mùa đông năm đó, con em vợ đã 2 tuổi rưỡi, đang khỏe mạnh, kháu khĩnh, ăn ngủ tốt thì lăn ra ốm. Ban đầu chỉ là sốt nhẹ nhưng càng ngày càng nặng, nhiều lúc sốt theo cơn nữa. Chuyện chị C chưa lo xong lại thêm con A (A là tên con em vợ em nhé) bố mẹ vợ em như bị dồn vào bước đường cùng.
2 ngày sau thì bố mẹ vợ em đưa con A lên trạm xá, bác sĩ bảo là sốt siêu vi, cho ở lại đó theo dõi và chuyền nước. Đêm đó mẹ vợ ở lại trạm xá với con A.
Đêm đầu tiên ở lại trạm xá thì mẹ vợ không tài nào ngủ nổi. Một phần cũng vì chính cái trạm xá đó là nơi không biết bao người Kinh đã về đoàn tụ ông bà. Nguyên nhân thì nhiều, hồi sau giải phóng, nhiều cán bộ trẻ được đưa lên đây thực hiện điện – đường – trường – trạm. Cái trạm xá này ban đầu dựng bằng tre nứa và gỗ. Thời đó thanh niên vùng xuôi mới lên, lạ khí hậu, thời tiết, thiếu thốn vật chất, đối mặt với đại ngàn, siêu nhiên, nhưng sợ nhất là sốt rét rừng. Không chỉ thời đó mà trước kháng chiến, cái vụ sốt rét rừng này đã cướp đi sinh mạng của biết bao bộ đội miền bắc. Thế đấy, hồi mới lên khai khẩn trên này thì chết nhiều lắm, sốt rét mà, chết trong đau đớn nữa.
Tối ở lại bệnh viện, mẹ vợ cứ nghe tiếng rên trong căn phòng nhỏ, căn phòng khoảng 20m2 nhưng chỉ có 2 mẹ con (vì hồi đó người đồng bào vẫn chưa tin vào thuốc men như bây giờ , toàn cúng kiếng để khỏi bệnh chứ không chịu nằm viện). Đến khuya thì tiếng rên ngày càng lớn dần, tiếng bước chân ngoài hành lang nữa. Đến 2h sáng thì mẹ vợ em cũng thiếp đi vì mệt mỏi, mặc xác những thứ đó đang làm gì. Rồi mẹ vợ em mơ thấy căn phòng đó có nhiều người, toàn bệnh nhân, có giường 3-4 người cùng ngồi chung, giường nào cũng có. Lạ lùng hơn là ai cũng vô hồn, nhìn chằm chằm vào giường 2 mẹ con ánh mắt thế này này
Mẹ vợ em lúc đấy giật mình vùng dậy luôn. Nhìn đồng hồ thì mới hơn 3h. Bà chạy sang kêu 2 y tá trực ban phòng bên qua ngủ chung luôn. Nhưng cứ nhắm mắt ngủ được lúc thì lại thấy y như thế. Cứ như vậy đến sáng hôm sau luôn .
Ngày tiếp theo mẹ vợ em ở nhà, bố vợ em ở bệnh viện. Tối đó ông thủ sẵn mọt con dao nhỏ, để bên đầu giường nằm. Tối đó ông không mơ thấy như mẹ vợ mà khi thức ông lại thấy chuyện kỳ lạ bên ngoài. Bố vợ em thì chả sợ mấy chuyện ma quỷ. Ông ngồi dậy bước ra nhìn xung quanh. Cái ghế đá ngay trước phòng bệnh có người ngồi, tóc thì xõa một bên. Ông cũng bán tín bán nghi định lại gần xem thử nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì nhìn lại không thấy ai ngồi đó nữa. Ông quay vào thì thấy có bóng đen bây cạnh giường, không có mặt mũi gì cả. Ông dụi mắt thì không thấy nữa. Bố vợ em lúc đó chỉ thấy lạ và bực bội vì bị trêu chọc chứ ông không sợ. Ông quay lại giường và nằm ngủ đến sáng. Mọi chuyện đêm đó ông cũng không kể nhiều nhưng đại khái là ông mặc kệ những cái vong ở đó thích làm gì thì làm.
Qua hôm sau thì bé A hết sốt, nên bố vợ em đưa về nhà. Rồi ông đi dạy và chở luôn con vợ em đi học, ở nhà thì chỉ còn mình mẹ vợ em. Hàng quán lâu lâu cũng có người đến mua nên bà cứ phải chạy qua chạy lại. Từ khi về nhà thì con A cũng không buồn chơi nữa. Nó ngồi một chỗ vọc vọc mấy ngón chân thôi. Mẹ vợ cũng lấy làm lạ nhưng lo chuyện quán xá, cơm nước, giặt giũ bà cũng đủ mệt. Đến trưa bố vợ với vợ em về, cơm nước sẵn sàng rồi, con A thì trưa đó bỏ ăn, sau khi cả nhà ăn cơm xong thì con A bắt đầu có chuyện.
Nó lại sốt, sốt nhẹ thôi, nhưng nó ngủ miên man như bất tỉnh, được lúc thì hạ sốt, có điều lạ là nó không ngồi nữa mà nằm úp xuống, đầu ngóc lên, lưỡi thì cứ liếm liếm, nó trường trên giường như con rắn vậy (trùng hợp là con này cũng tuổi rắn) . Cả nhà ai cũng hoảng. Nhưng được một tí thì nó lại lăn ra ngủ, mồ hôi nhễ nhại. Quạt cho nó mát thì mồ hôi khô đi, cũng đúng lúc da nó khô ra như lớp vẫy. Nhiều thím bảo là em chém gió nhưng chuyện này ngoài thật có rồi nhá các thím. Da giống như vẫy em đọc trên báo nhiều rồi. Mà em nghĩ chắc là giống da khô chứ chưa tới mức như vẫy theo lời mẹ vợ em nói.
Sau trưa hôm đó cứ 5-6 tiếng là nó lại sốt. Lại ra bệnh viện, lại chuyền nước và cho về. Chị vợ thì như chap trước, về thấy nó vậy bà chỉ cười khẩy rồi lầm lầm lì lì. Một thời gian như thế chạy chữa đủ nơi xuống tận Tam Kỳ nhưng vẫn không có gì biến chuyển. Được gần 1 năm như thế thì bố vợ em đưa con em vợ ra Đà Nẵng khám, nhưng 2-3 lần như thế đều vô ích . Cứ tới đất Đà Nẵng là sức khỏe con bé trở nên bình thường, thành ra 2-3 lần đó chỉ như đi chơi. Nhưng rồi mỗi lần về đất quê vợ thì lại như cũ. Đến lần thứ 4 thì dù con bé khỏe mạnh thế bố vợ em vẫn đưa nó vào khám. Bác sĩ chẩn đoán là con bé bị viêm não. Giờ thì trễ quá rồi, nên chỉ còn khoảng một hai tháng nữa thì sẽ không qua khỏi. Bố vợ em nghe đến đó bật khóc luôn . Từ khi đưa con A về, vẫn không có gì biến chuyển, lại thêm hung tin nữa. Rồi chuyện chị C. Dẫn đến cái đêm bố vợ em mang rựa ra chửi ngoài sau vườn như chap trước em kể .
Rồi sau vụ bà C phá xích bỏ đi, trong lần nhà vợ em xuống đồng bằng đi xem chỗ bà đồng ấy. Bà đông nói là con em vợ đang gánh hạn cho mẹ vợ em, chuyện viêm não là theo phương diện khoa học người ta nói chứ thực chất là kiếp số của nó mang cái vận như thế. Rồi bà lấy một ly rượu trong số ly rượu bà uống, hớp đi một nữa, còn một nữa bảo đem về cho con em vợ uống (Lúc đấy con em vợ gửi cho chị A, quán sửa xe đối diện trông chừng) kèm theo một quả cam trên bàn thờ chỗ bài vị lớn nhất. Bà còn cho một bài vị và dặn dò về lập một bàn thờ ở gần bàn thờ gia tiên. Đúng khi nó 13 tuổi thì phải dỡ cái bàn thờ này đi. (năm ngoái đó mấy bác, chính em dọn dẹp các thứ đó luôn )
Y lời bà dặn, bố mẹ vợ em về làm đúng như thế thì con em vợ ói ra một đống nhầy đen đen, xanh xanh, rất thơm nhé. Rồi nó ngủ hẳn 3 ngày, sau 3 ngày thì nó khỏe hẳn ra.
Con em vợ em cũng dễ thương lắm các bác, học hành thuộc loại số 2 không ai số 1 đó (cái này thì thật ra cũng nghe nhà vợ em khoe vậy thôi, nhưng cũng công nhận nhiều lần em dạy nó học thấy nó thông minh lắm). Nhưng tính tình nó thì ương bướng cực kỳ, trong nhà chỉ có bố vợ em là quản được nó. (nói vậy thôi chứ cái tính nó mà là em ruột em thì xác cmn định)
Chuyện con em vợ thì không ly kỳ lắm, chap sau em sẽ nói về cậu L….