– Tôi sống ở Tây Ninh, 1 tỉnh cũng bình thường trong nam. CÒn nhớ những ngày tôi còn nhỏ, khoảng 5-6 tuổi gì đó. Lâu quá rồi cũng chẳng nhớ chính xác năm đó bao nhiêu tuổi – mấy chục năm rồi chứ ít gì. Nhưng chắc chắn lúc đó tôi còn nhỏ lắm, chưa vào lớp 1 nữa. Tức là cái thời “Cởi truồng tắm mưa” , ban đêm ở trần mặc quần đùi ý mà . Lúc đó, hầu như ai cũng nghèo. Và khu xóm nhà tôi, tuy không đến nỗi lụp xụp tuốt trong hẻm ,nhưng cũng vắng vẻ và tối tăm hệt như những xóm khác thời nghèo khó. Tuy nhà cũng mặt tiền 1 con đường ở quê, nhưng lúc đó con đường đó chưa trải nhựa như bây giờ, và dĩ nhiên ánh đèn đường là 1 thứ mà cả chục năm sau lần đầu cả xóm được biết.
– Lúc đó tôi còn ngây thơ, vui vẻ lắm . Còn nhỏ quá mà. Và gần như chưa từng nghe gì về chuyện ma cỏ- hoặc có nghe mà quên ngay trong 1 phút 10 giây. Vì vậy, tôi không hề biết sợ bóng đêm, mỗi khi nghe người lớn cấm ra ngoài, dù chỉ là ngoài hiên nhà vào ban đêm, tôi nghĩ đơn giản chắc sợ tôi lẻn sang nhà hàng xóm chơi. Mãi sau này mới hiểu.
– Cái hôm đó, gia đình cúng cái gì ngoài sân ( tính tôi thờ ơ, không tin mê tín nên chả quan tâm mấy dịp cúng kiếng linh tinh ). Nói thêm 1 chút về con xóm: Cây cối um tùm, nhà nọ có khi cách nhà kia cả chục mét, và ở giữa 2 ngôi nhà được coi là gần nhất thường là 1 bãi đất trống khá rộng. Cây cối um tùm, từ từng bụi cây Cỏ Hôi rậm rạm cao ngất đến những cây bàng, cây Gòn, cây Bằng Lăng xum suê và cả tá cây khác mà tôi không biết tên. Ban ngày thì rất mát, chơi trò trốn tìm là hết sẩy. Còn ban đêm, ai đi ngang không khỏi cảm giác lành lạnh, rờn rợn mỗi khi đi ngang qua những khu đất trống như vậy. Nhất là khi ngôi nhà gần nhất có thể thấy được là ánh đèn leo lét tuốt đằng xa, trong khi xung quanh là một khoảng đất trống lạnh lẽo, đầy những góc tối om và cả những tiếng động lạ đủ để làm những người đàn ông trong xóm ít nhiều bất an
– trở lại, hôm đó gia đình cúng ngoài sân, gồm 1 cái ghế đẩu ( không có lưng tựa), trên ghế bày 1 cái mâm đầy giấy tiền, 1 ít bánh tây, 1 dĩa gạo muối nhỏ. Ai ở trong nam và ở vùng quê hẳn còn nhớ cái cảnh hết sức quen thuộc này . Hôm đó trăng sáng mờ mờ, cúng ngoài sân mà sân nhà tôi lúc đó khá rộng, khoảng cách từ mâm cúng đến nhà tôi khoảng hơn chục bước chân. Đèn thì yếu mà leo lét, cái ánh sáng từ trong nhà hắt ra không đủ để soi hết cái sân nhà. . Hôm đó người lớn vào trong nhà làm công việc, tôi và chị Hai tôi được giao nhiệm vụ canh chừng, chờ đến khi nhang tàn thì đốt giấy tiền rồi dọn dẹp ( sau đó chén dĩa bánh tây ) . Không nhớ vì lý do gì, khi nhang gần tàn thì chị Hai vào nhà, để 1 thằng bé con ở 1 mình ngoài khoảng sân tôi om trong khi trăng thì mờ mờ. Mấy bạn cứ tưởng tượng 1 thằng bé khoảng 5 tuổi, mặt tròn bụng bự, ở trần mặc cái quân đùi chấm bi ở 1 mình ngoài cái sân rộng thì hình dung được tình hình nó như thế nào, trong khi xung quanh nhà toàn đất trống Mà hồi đó có biết sợ gì đâu, vẫn vui vẻ chắp tay sau lưng, đi đi lại lại quanh mâm cúng như người lớn.
_ Lúc nhang gần tàn, chỉ còn 1 khúc nhỏ nữa là hết. Sốt ruột quá, tối bất giác ngắm trời ngắm đất cho mau hết thời gian. đang nhìn quanh quất thì… TRỜI ƠI !!! phía mảnh đất trống , ngay góc ngã tư có 1 cây gòn rất to, trụi lá chỉ còn trơ cành. Có một NGƯỜI ÁO TRẮNG đang ngồi vắt vẻo trên tầng cây cao nhất. Mà quan trọng hơn, người đó ngồi gần ngọn của 1 cành , 1 vị trí đúng ra đã gãy nếu có 1 người lớn ngồi lên. Cây gòn đó to, cao bằng 1 cây trụ điện bây giờ, mà lúc đó đã khá khuya, không ai leo lên 1 cái cây gòn lớn như thế vào đêm hôm cả. Tôi còn nhớ rõ cái dáng đó, không nhìn rõ mặt, nhưng trên người là 1 màu trắng tinh, chỉ có phần đầu là hơi đen đen nhìn không rõ. Nó ngồi tư thế ngồi chồm hổm, vắt vẻo gần đỉnh cây gòn. Tư thế có vẻ đang rất buốn bã.
– Tôi lúc đó nào có biết gì chuyện ma cỏ, hoặc có lẽ từng nghe mà không quan tâm. Nhưng hôm đó, lần đầu tận mắt nhìn thấy, cảm xúc thật lẫn lộn, chưa biết rõ tại sao “người đó” đêm hôm lại trèo tuốt lên ngọn cây làm gì ? tại sao mặc toàn 1 bộ màu trắng ?? Và làm thế nào mà khuya khoắt như vậy lại leo được lên cây to như thế ?/ và quan trọng hơn, mới vài giây trước khi nhìn lướt xung quanh TÔI CHƯA HỀ thấy ai đang leo cây ?? :
– Đứng hình hết 10 giây, tôi lấy hết can đảm vụt chạy vào nhà :
– ” chị hai , chị hai ơi ra đây mau lên ”
….
– ” chị hai ra mau lên chị hai”
– mãi lúc sau, 1 người cô của tôi – cô Bảy mới ra. tôi nắm tay, líu ríu dẫn ra ngoài sân, chỉ tay về cây gòn lớn phía bên kia bãi đất trống tíu tít:
– ” Bảy ơi có người trên cây gòn, mặc 1 bộ đồ trắng. Nó ngồi chồm hỗm trên cây gòn kìa ” ( không dám nhìn về phía đó )
– “Có ai đâu S ??” – Bảy trả lời gọn lỏn.
– tôi chưng hửng, cố mở mắt ra nhìn kỹ về phía đó. Cây gòn to, 3 tầng nhánh trơ trụi hoàn toàn bình thường dưới ánh trăng mờ. Không hế có bất kỳ thứ gì khác . WTF ???
– “thôi dọn dẹp đi kìa, nhang tàn lâu rồi mà không đốt giấy tiền. Nhờ có nhiêu đó cũng không xong. Đây dĩa bánh đây. mày hoa mắt rồi đó ” – CÔ Bảy quả quyết
– tôi ấm ức lắm, rõ ràng tôi thấy mồn một mà. nhưng giờ biết làm sao. Miệng nhai bánh ( sợ thì sợ mà ăn thì ăn chứ , Problem ?? mới 5 tuổi mà ). vừa đi vào nhà vừa chăm chăm nhìn vế phía cây gòn, vẫn bình thường, vẫn trơ trọi như mọi lần. Sau lưng chỉ còn tiếng dế kêu và chút hơi lạnh từ cái lưng trần lấm tấm mồ hôi