“Chẳng khác bao nhiêu so với ngày tôi còn ở đây, tôi có cảm giác như tối qua mình vẫn còn ngủ trong căn phòng này”- Góc Nhìn nói và theo Thanh bước vào phòng. “Hai căn phòng trống kia vẫn im lặng như ngày nào, ko có người ở đâm ra lại yên tĩnh.”.
Anh ta vừa nói vừa chỉ vào phòng Thu cùng căn phòng trống. Thanh ngắt lời Góc Nhìn: “Phòng này có người thuê rồi anh ạ, nhưng người ta về quê từ 1 tuần nay rồi.”
Những chuyện Thanh kể cuốn hút Góc Nhìn đến nỗi anh ta quyết định đến xóm trọ ngay chiều hôm ấy. Góc Nhìn bảo anh ta cảm thấy thú vị và tò mò trước câu chuyện của cậu và hứa sẽ giúp Thanh tìm ra sự thực.
“Ngày xưa tôi để bàn làm việc ở vị trí này và rất hay làm việc khuya, cửa sổ cũng hay mở, tuy nhiên chưa bao giờ tôi nhìn thấy bóng đen hay cô gái nào treo cổ cả.”- Góc Nhìn nói – “À, thế còn em “hàng” ở đầu xóm? Chẹp chẹp!… em ấy còn ở đây ko nhỉ?”. Thanh cho biết là vẫn còn. Góc Nhìn tiếp: “Mẹ, con bé mặt lạnh như đít bom, nhiều lúc nhìn chỉ muốt tát vào mặt!”. Thanh bật cười. Khác với hình ảnh nghiêm nghị lúc mới gặp, Góc Nhìn giờ đây thoải mái và vui vẻ hơn rất nhiều. Anh ta tiếp: “Nhưng thỉnh thoảng cũng có những lúc nó chủ động bắt chuyện với mình… à, gượm đã, à,…”.
Góc Nhìn bất chợt trở lại nét mặt nghiêm nghị, anh ta đưa tay mân mê bộ râu và suy nghĩ. Sau một lúc, anh hỏi Thanh: “Có phải cậu kể với tôi là cô ta rất hay hỏi cậu có nhìn thấy gì ko nhỉ?”
“Dạ, chỉ có 1 lần thôi, là lúc em nhìn thấy người treo cổ trong căn phòng, lúc đó nó có hỏi em và sau đó nó còn nói nếu nhìn thấy gì thì kể cho nó biết với. Ban đầu em nghĩ nó trêu đùa, nhưng nhìn mặt nó lại rất nghiêm túc, em cũng thấy hơi lạ.”-Thanh trả lời, cậu có cảm giác Góc Nhìn đã lần ra được một cái gì đấy.
“Chà, hay đấy, xem nào, cậu biết ko, ngày xưa, thỉnh thoảng cô ta lại hỏi tôi một câu như thế này: “Anh hay làm việc khuya, vậy anh có thấy gì khác thường ở 2 căn phòng này ko?”. Hai căn phòng mà cô ta nói, tức là 2 căn phòng trống này này”. Góc Nhìn nói và lại chỉ vào phòng Thu cùng căn phòng trống.
Thanh rùng mình. Bộ não cậu lập tức đưa ra vô số câu hỏi về mối quan hệ giữa cô gái vũ trường kia với căn phòng trống. Cậu trả lời Góc Nhìn: “Chỉ có 1 phòng trống thôi anh, phòng kia có người ở mà.”
“Thì tôi nói là nói lúc ấy, chứ giờ thì dĩ nhiên là chỉ có 1 phòng trống rồi. Theo như những gì chúng ta vừa bổ sung cho nhau, tôi nghĩ con bé này có liên quan gì đấy với căn phòng đó, hoặc có thể là cả những hình ảnh ma mãnh mà cậu thấy nữa, ý cậu thế nào?”- Góc Nhìn nói và nhìn Thanh đợi câu trả lời.
“Em cũng nghĩ vậy, nhưng em ko thể tìm ra điểm nào hợp lý để ghép một cô gái vũ trường với những bài hát, vòng hoa hồng, những cây nến… Nói thật với anh, dù những cái đó ở trong khung cảnh rùng rợn và bi đát thật, nhưng em vẫn thấy nó có 1 cái gì đó lãng mạn, cao quý. Thật khó tưởng tượng một cô cave lại hợp với chúng.”
“Thì đấy là những cái chúng ta đang cần khám phá mà.
Nhưng này, tôi ko đồng ý với quan điểm của cậu đâu nhé. Tại sao lại có chuyện một cô gái bình thường thì được phép lãng mạn, còn ả cave thì ko? Còn cao quý à? Tôi nghĩ cái rất đáng để cô ta được cao quý đó là ai cũng biết cô ta là cave, trong khi có biết bao cô gái tự xưng là gái nhà lành, ngoan hiền, nói chuyện lễ phép lại dùng thân xác và sắc đẹp của mình để kiếm tiền bằng nhiều thủ đoạn sau đó giấu nhẹm, ko cho ai biết.
Này cậu, theo tôi, cậu ko nên đánh giá người khác dựa vào địa vị xã hội của họ, mà hãy nhìn vào từng cá nhân, hãy tiếp xúc, trải nghiệm trước khi đánh giá. Từng có người bảo tôi khi viết bài nên giữ hình ảnh đẹp của người công an, bởi vì đó là những người giữ gìn trật tự xã hội, mang lại cuộc sống yên bình cho nhân dân, nhưng tôi lại thích giữ hình ảnh của người nông dân hơn. Tại sao à, vì đó là những người trực tiếp sản xuất ra của cải vật chất, hơn nữa lại là những cái thiết yếu nhất, những cái ko thể thiếu được. Họ làm việc với cường độ cao nhất, lam lũ vất vả nhất nhưng lại là tầng lớp nghèo khổ nhất, bị coi thường nhất. Những đồng tiền thuế của họ được nhà nước dùng để trả lương cho công an, giáo viên, để nghiên cứu khoa học, để duy trì quân đội, xây dựng cầu đường, các nhà máy, xí nghiệp… Vậy ai cao quý hơn ai nào? Ai phải cảm ơn ai nào? Tất cả chỉ là tương đối thôi cậu ạ, xã hội dựa vào nhau mà sống, cộng sinh với nhau để cùng sinh tồn, phát triển. Một xã hội tốt đẹp là một xã hội mà tất cả chúng ta đều biết ơn lẫn nhau và tôn trọng lẫn nhau.”
“Vâng, anh nói đúng”. Thanh trả lời và thầm nghĩ, bình thường ông này ít nói, nhưng có những lúc còn nói nhiều hơn cả Lai.
Góc Nhìn nói tiếp: “Ta chấm dứt triết lý ở đây. Xem nào, nhiệm vụ của chúng ta bây giờ, là phải tìm hiểu xem em “hàng” kia đang giấu chúng ta điều gì? Để khai thác được điều đó, cách tốt nhất là chúng ta gợi ý cho cô ta rằng chúng ta cũng đang có những thông tin mà cô ta quan tâm, và trao đổi với nhau sẽ có lợi cho cả 2″
Bức ảnh
Tiếng chuông điện thoại kêu vang, Góc Nhìn vừa chạy từ phòng tắm ra vừa lẩm bẩm: “Trời đánh cũng tránh lúc khỏa thân, ko biết ông trời con nào lại gọi vào lúc này?”.
Nhưng trên màn hình là một tin nhắn chứ ko phải cuộc gọi. Góc Nhìn chưa hết ngạc nhiên vì sự kiện chuông cuộc gọi reo khi có tin nhắn, anh lại ngạc nhiên với số điện thoại cực kỳ lạ đang hiển thị trên màn hình: -84000. 84 là mã vùng quốc gia của Việt Nam, nhưng là +84 chứ -84 thì Góc Nhìn chưa thấy bao giờ. Trong quy ước quốc tế về mã vùng các quốc gia, quy định đứng trước mã quốc gia là dấu “+”, còn dấu “-“ thì mới thấy lần đầu. Đây là một tin nhắn MMS(tin nhắn có âm thanh và hình ảnh), Góc Nhìn nhấn phím bật nó lên.
Anh giật thót mình suýt đánh rơi điện thoại!
Màn hình hiện lên một tấm ảnh mà thoạt nhìn, anh đã biết là bối cảnh ở đâu. Giữa bức hình là cảnh một cô gái đang treo cổ trên một sợi dây thòng lọng, bên phải có một sợi dây khác trống ko. Dưới chân cô gái, là 1 vòng hoa hồng khá lớn màu trắng, xung quanh vòng hoa thắp những cây nến trắng nhỏ đang cháy sáng. Chưa hết bàng hoàng, bỗng thấy biểu tượng âm thanh trong tin nhắn nhấp nháy, rồi một giọng nói thì thầm như được phát ra từ địa ngục: “Đừng xen vào những chuyện không phải của mình!!!”. Góc Nhìn toát mồ hôi hột, anh đưa mắt nhìn khuôn mặt từ bi của Phật tổ trên bức tượng mà bạn anh mới tặng, rồi nói một mình: “Con ma này cũng giỏi tìm nhà thật, đến tận đây cơ đấy, lại còn biết nhắn tin nữa. Đúng là ma thời @. Mày mà có chat được thì vô Yahoo messenger chat với tao luôn đi”
Điện thoại lại reo, lần này là số của Thanh.
Giọng Thanh căng thẳng: “Tối qua em ko ngủ được, sáng nay em ngủ quên đến tận chiều mới dậy, lúc ngủ dậy thì, anh biết ko, em sợ suýt ngất, ngay dưới nền nhà là 1 vòng hoa trắng giống hệt như hôm em thấy trong căn phòng kia, xung quanh cũng có những cây nến. Nhưng lần này là thật, vòng hoa thật chứ ko phải ảo giác, em vẫn còn giữ lại đây, nếu anh ko bận gì thì qua xem giúp em với.”
Góc Nhìn trả lời rất nhanh: “Cậu cứ để nguyên thế, tôi qua ngay bây giờ đây”. Anh mặc quần áo rồi phóng xe đến xóm X.
30 phút sau Góc Nhìn đã có mặt ở xóm X, anh xuống xe thì gặp Lai cũng vừa đi làm về, nhìn thấy anh, Lai hồ hởi: “A, thằng chó, hôm nay có việc gì mà tôm lại đến nhà rồng thế nhỉ? Lâu lắm mới gặp mày.”.
Góc Nhìn chào hỏi rồi cho Lai biết mình đến nhà Thanh có chút việc. Lai nói, giọng hơi ngạc nhiên: “Anh chàng phóng viên kỳ cục đấy hả, sao mày lại quen được nó? Trưa nay tao đi ăn với mấy ông bạn thì gặp cu em đang đứng mua hoa, hỏi nó ko thèm trả lời, mặt thằng bé nghệt ra nhìn y như con lười”. Rồi Lai phá lên cười.
Góc Nhìn giật mình, trong đầu anh lập tức phác họa ra một tình huống, nhưng anh gạt nó đi ngay vì cho rằng chưa đủ dữ kiện để phân tích.
Hai người dắc xe vào xóm trọ. Thanh đang đứng trước cửa phòng đợi Góc Nhìn, cậu ko ngạc nhiên khi thấy anh nói chuyện với Lai bởi cậu đã biết họ vốn là bạn. Thanh chào hỏi cả 2 người rồi cậu đưa mắt nhìn Góc Nhìn. Góc Nhìn bỗng thấy khó xử. Đã lâu ngày anh mới gặp lại Lai, anh ta đang rất hào hứng, vồn vã. Bây giờ chả lẽ anh lại xin phép Lai để vào phóng nói chuyện riêng với một cậu bạn mà anh giới thiệu là mới quen. Như thế thực ko lịch sự chút nào và chắc chắn Lai sẽ trách anh coi thường bạn. Sau một phút đắn đo, Góc Nhìn quyết định sẽ vào phòng Thanh mà có cả Lai, bởi anh nghĩ, Lai có biết thì cũng chẳng hại gì, không những thế, biết đâu anh ta lại có những sáng kiến hay giúp làm sáng tỏ thêm tình hình.
Hai người vừa đi vừa nói và bước vào phòng Thanh. Thanh đưa con mắt ái ngại tìm Góc Nhìn, cậu muốn hỏi: “Tại sao lại có cả ông Lai này?”. Tuy nhiên cậu ko nói ra điều ấy, và cả 3 bước vào phòng.
Góc Nhìn sững người, Lai sững người.
Trên nền gạch hoa, ngay bên phải của cửa ra vào, là một vòng hoa lớn được kết bằng những bông hồng trắng rất đẹp. Xung quanh là những cây nến đã cháy gần hết. Ánh nến lung linh phản chiếu trên những giọt nước dường như được cố ý vẩy lên vòng hoa tạo nên một cảnh tượng kỳ ảo hết sức đẹp. Góc nhìn nghĩ, nếu một chàng trai nào muốn tỏ tình với bạn gái bằng cách ra sức kết vòng hoa này trước khi mời cô gái bước vào phòng, hẳn cô nàng phải cảm động lắm. Anh lại nghĩ đến việc trưa nay Lai bắt gặp Thanh đang mua hoa. Điều này có nghĩa là gì? Thanh đã nói cậu ta ngủ từ sáng đến chiều mới dậy, mà thời điểm đi mua hoa lại là buổi trưa? Có lẽ Thanh chưa kể chi tiết này với Góc Nhìn, hoặc Lai nhìn lầm, rất có thể Lai đã nhận nhầm một người trông giống Thanh chẳng hạn, vì anh ta cũng nói rõ là “hỏi nó ko thèm trả lời”.
Trong lúc ko ngừng tự hỏi mình như vậy, Góc Nhìn nhìn Thanh, rồi nhìn Lai. Anh giật mình.
Khuôn mặt Lai tái xám lại, đôi môi anh ta mấp máy, run rẩy, đôi mắt thì đỏ hoe tựa hồ muốn khóc. Góc Nhìn vội đập vào vai Lai: “Này, này, cậu sao vậy?”. Lai nói anh ta cảm thấy hơi mệt, và xin phép về phòng trước. Anh dặn Góc Nhìn khi nào xong việc thì qua phòng anh chơi.
Rõ ràng là những hình ảnh trước mắt đã kích động Lai. Có lẽ nó gợi cho anh ta nhớ đến một kỷ niệm buồn nào đấy chăng? Hoặc anh ta cũng có liên quan đến những chuyện này?… Góc Nhìn bỏ dở dòng suy nghĩ đầy rắc rối đó, anh quay sang hỏi Thanh:
– Cậu bảo cậu ngủ từ sáng đến chiều phải ko nhỉ?
– Vâng!
– Cậu ko ra khỏi nhà lúc nào chứ? Buổi trưa chẳng hạn.
– Dạ ko, em ngủ say như chết và chỉ dậy trước lúc gọi điện cho anh khoảng vài phút.
Góc Nhìn lại vân vê những sợi râu, anh chưa biết phải ráp những dữ kiện này ra sao cho hợp lý. Việc Thanh đi mua hoa, và việc trong phòng cậu có một vòng hoa, nghe có vẻ rất logic. Thế nhưng Thanh lại phủ nhận việc này. Lẽ nào Thanh nói dối? Hoặc chính Thanh cũng ko biết mình đã đi mua hoa? Điều này rất vô lý, nhưng còn vô lý hơn nữa nếu cho rằng có 1 hồn ma đã xếp vòng hoa trong phòng Thanh. Hay là có 1 kẻ nào đấy đã bí mật xếp vòng hoa này trong lúc Thanh đang ngủ? Điều này nghe ra có vẻ hợp lý, thế nhưng để làm được việc này, thực ko dễ dàng chút nào. Góc Nhìn rối bời với những suy nghĩ, những phân tích, anh có cảm giác mọi chuyện hình như càng lúc càng rắc rối hơn.
Góc Nhìn lấy máy ảnh chụp lại chi tiết cảnh vòng hoa, anh quay sang nói với Thanh: “Cậu dọn dẹp đi được rồi đấy, nhớ nhẹ tay với những bông hồng thôi nhé. Tôi sẽ nhờ người tìm hiểu rõ hơn về lịch sử của căn phòng trống này, lý do bà chủ nhà giải thích ko thuyết phục được tôi nữa rồi, ko có lý do gì bà ta lãng phí một căn phòng lâu đến vậy chỉ với lý do chưa hoàn thiện.”.
Góc Nhìn chào Thanh và bước sang phòng Lai. Lai mở cửa mời anh vào nhà. Trông Lai mệt mỏi và suy sụp khủng khiếp. Đôi mắt anh đỏ hoe. Góc Nhìn rất ngạc nhiên vì từ khi quen Lai đến nay, anh chưa thấy Lai khóc bao giờ, Lai luôn tỏ ra là một người mạnh mẽ, cá tính.
“Cậu có chuyện gì sao? Trông cậu tệ lắm.”- Góc Nhìn hỏi Lai với ánh mắt lo ngại.
Lai quay mặt đi, anh ta trả lời: “Tớ hơi mệt tí thôi, nghỉ 1 lúc là khỏe ấy mà, đừng lo. À này, thằng Tú nó vừa gọi điện cho tớ, nó đang nằm viện đấy, nghe nói bị tai nạn, gẫy 1 chân 1 tay, cậu thu xếp tới thăm nó luôn đi, tớ đến sau, giờ tớ mệt quá ko thể đi được.”
“Nó bị từ khi nào vậy? Tớ đến đây 2 lần rồi chưa gặp nó, cậu cho tớ địa chỉ chỗ nó đang nằm, lát tớ qua thăm luôn. Mà này, cậu thực sự ổn đấy chứ?”.
“Từ hôm kia, 2 hôm nay tớ ko gặp nó, vì tớ ít ở nhà và nó cũng hay về muộn nên cứ nghĩ ko có chuyện gì, ai ngờ. Mà gặp nó, cậu cũng đừng ngạc nhiên nhé, nó giờ ko như ngày xưa nữa đâu, rượu chè be bét, thuốc lá đốt như điên. Tớ đã khuyên nhiều lần rồi nhưng nó có bao giờ nghe đâu. Cậu đến thăm nó đi, đừng lo cho tớ, tớ ko sao đâu.”
Cầm tờ giấy ghi địa chỉ của Tú, Góc Nhìn chào từ biệt Lai rồi bước ra khỏi xóm. Đi qua phòng đầu của dãy bên phải, bất chợt có người gọi anh: “Anh T.”
Góc Nhìn quay sang. Nhung, cô gái vũ trường đang đứng trước cửa. Cô ta mặc chiếc quần đùi ngắn gần đến bẹn và chiếc áo phông mỏng cổ rộng, cũng dài gần đến bẹn, làm cho thoạt nhìn, Góc Nhìn tưởng cô ta ko mặc quần. Nhung ra hiệu Góc Nhìn theo cô ta vào phòng, cô nàng đóng cửa lại khiến tim Góc Nhìn đập như trống làng. Những bản năng thường xuất hiện ở một người đàn ông khi ở trong một căn phòng đóng kín với 1 người phụ nữ ăn mặc hết sức sexy trỗi dậy bóp nghẹt suy nghĩ của Góc Nhìn. Anh lẩm bẩm: “Thế này bảo sao chả lắm vụ hiếp dâm”. Ko rõ Nhung có nghe thấy gì ko, nhưng cô ta chỉ đưa mắt quan sát Góc Nhìn và ko nói gì. Góc Nhìn thấy hơi xấu hổ, anh lên tiếng trước: “Có việc gì vậy cô? Cô đưa vào phòng thế này làm…”.
Nhung ngắt lời Góc Nhìn: “Anh ngồi tạm ở dường vậy, xin lỗi vì phòng tôi ko có ghế. Anh T., vừa nãy tôi có nhìn thấy những cái trong phòng anh Thanh rồi, lúc anh đang chụp ảnh ấy. Ban đầu tôi ko biết đó là anh. Hôm kia anh đến tôi cũng thấy. Anh T., trước anh cũng ở căn phòng ấy, chắc chắn là giờ đây 2 người gặp nhau cũng do những chuyện liên quan đến căn phòng ấy. Anh T., anh có thể nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra được ko?”
Góc Nhìn muốn chơi một ván bài ngửa với Nhung, anh định nhìn thẳng vào mắt Nhung và nói những câu mà anh chuẩn bị từ trước. Thế nhưng ko hiểu sao đôi mắt anh ko theo sự điều khiển của bộ não, nó cứ hướng về phía cổ áo cô nàng và nhìn như muốn nuốt lấy bộ ngực tròn đầy trắng nõn nà được ôm một cách lẳng lơ bởi chiếc coocxê mềm mại.
Như đọc được ý nghĩ của Góc Nhìn, Nhung đứng lên vớ vội một bộ đồ trên móc áo, bước vào nhà tắm và nói với anh: “Anh đợi tôi chút.”
Cửa nhà tắm làm bằng một loại kính đục, nên Góc Nhìn có thể thấy rõ ràng những động tác cởi quần áo và thay đồ của cô nàng. Người anh căng ra, đầu óc tối sầm lại như người say rượu. Anh chửi thề: “Mẹ nó, kích thích hơn phim sex”. Nhung bước ra với một bộ đồ kín đáo hơn nhiều, cô cười nhẹ nhàng: “Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện dễ dàng hơn rồi”.
Góc Nhìn như vừa tỉnh cơn mê, anh đưa tay vuốt những giọt mồ hôi đang lăn dài trên trán và thở ra một hơi dài. Giờ thì anh đã đủ tự tin để làm những gì anh dự định.
Góc Nhìn nhìn thẳng vào mắt Nhung, anh nói chậm rãi từng tiếng một: “Tôi thấy rất nhiều cũng như biết rất nhiều, nhưng tôi ko thể nói với cô nếu cô ko thực sự cởi mở với tôi. Ý tôi là, cô hãy kể cho tôi nghe về những gì cô biết”.
Nhung đan 2 bàn tay vào nhau, cô cúi xuống tránh ánh mắt của Góc Nhìn rồi trả lời: “Anh cứ nói thế, tôi ko biết những cái anh biết có giá trị gì ko hay anh chỉ nói vậy để khai thác thông tin của tôi”.
“Cô nàng này ko dễ đối phó”.-Góc Nhìn nghĩ. Anh quyết định nói liều: “Cô có quan hệ gì với cô gái đã treo cổ trong căn phòng trống kia?”
Nhung giật nẩy người, 2 bàn tay cô run rẩy, giọng cô lạc đi: “Anh!… Anh!… Tại sao anh biết?”
Góc Nhìn thở phào, vậy là anh đã đi đúng hướng. Anh tự tin nói tiếp: “Tôi nói chúng ta nên thẳng thắn với nhau thì hơn, như thế dễ nói chuyện hơn. Tôi cung cấp cho cô những điều tôi biết và cô cũng vậy, sau đó chúng ta sẽ hợp tác với nhau để cùng giải quyết vấn đề.” Góc Nhìn dùng cụm từ “giải quyết vấn đề” thay cho “tìm ra sự thực” vì anh ko rõ Nhung biết những gì và cô ta có vị trí nào trong câu chuyện.
Nhung bất ngờ ôm mặt khóc. Cô nói trong tiếng nấc: “Tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào. Mấy năm qua tôi đã cố gắng tìm hiểu nhưng mọi việc chẳng đi đến đâu. Tôi có cảm giác trên đời này chẳng ai giúp được mình.”
Một lúc sau nín khóc, Nhung mở ngăn kéo lấy ra 1 quyển vở, cô ta giở vài trang và rút ra 1 bức ảnh. Nhung đưa bức ảnh cho Góc Nhìn: “Anh xem bức ảnh này đi”. Góc Nhìn đón lấy và quan sát.
Anh sửng sốt.
Chính là bức ảnh mà anh nhận được từ tin nhắn MMS kỳ lạ. Góc Nhìn vội rút điện thoại, anh bật tin nhắn đó và đưa cho Nhung xem. Cô nàng giật thót mình: “Anh, sao anh có được bức ảnh này? Tôi đã phải rất vất vả mới có được nó…”.
“Tôi đã nói rồi, chúng ta sẽ dễ nói chuyện hơn nếu hiểu nhau hơn”. Góc Nhìn tự tin khẳng định.
Ko để Góc Nhìn nói thêm, Nhung chỉ tay vào hình cô gái trong ảnh: “Đây là chị gái tôi.”
Cô ta nuốt nước bọt rồi tiếp: “Cha mẹ tôi mất sớm để lại 2 chị em. Chúng tôi đùm bọc nhau mà sống dưới sự giúp đỡ rất nhiều về vật chất của họ hàng nội ngoại và bà con cô bác xóm giềng. Chị tôi ngoan hiền và học rất giỏi trong khi tôi thì ngược lại. Tôi nghịch ngợm, mất dạy và học kém. Chị hơn tôi 3 tuổi, khi chị ra HN học đại học, tôi mới lên lớp 10. Chị trọ tại xóm này và ở tại căn phòng trống như anh đã biết.
Sau 1 năm học, chị tôi yêu một anh chàng, anh ta người Thái Bình, đó là tất cả những gì tôi biết về anh ta. Tôi cũng ko biết vì lý do gì mà gia đình anh ta lại điên cuồng phản đối chuyện tình cảm của chị gái tôi với con trai họ. Họ quyết tâm ko cho anh ta yêu chị tôi. Để ngăn cản, họ dùng đủ mọi thủ đoạn, cả thuyết phục lần dọa dẫm. Nhưng, theo lời chị tôi kể, thì bất chấp rào cản đó, hai anh chị vẫn yêu nhau đắm đuối. Cho đến 1 năm sau, tôi bỗng nghe tin chị mình treo cổ tự vẫn. Công an vào cuộc điều tra và họ kết luận chị tôi tự sát. Năm đó tôi đang học lớp 12. Tin đó với tôi, như 1 tiếng sét đánh ngang tai. Tôi rất choáng váng và đau khổ nhưng tôi ko tin chị mình tự tử. Tôi khẳng định là chị gái tôi bị giết bởi những người trong gia đình tên kia. Công an ko thể tìm ra 1 chứng cứ nào, họ kiên quyết kết luận đây là 1 vụ tự tử.
Học xong lớp 12, tôi ra HN. Ko phải ra để học đại học, anh thấy đấy, loại như tôi thì đại học cái nỗi gì? Tôi đến thuê phòng ở xóm trọ này với mong muốn tìm ra được 1 cái gì đấy. Thân cô thế cô bơ vơ giữa lòng HN, tôi đành làm cái nghề như anh và mọi người đều đã biết. Thật may, trong thời gian làm nghề này, tôi tình cờ quen được 1 người công an và tìm cách quyến rũ anh ta.Tôi cặp với anh ta 1 thời gian để tìm cách tiếp cận với vụ án của chị tôi. Anh chàng công an này, mặc dù đã lập gia đình nhưng anh ta yêu tôi điên cuồng. Anh ta đã nhiệt tình giúp đỡ, và cuối cùng, qua anh ta, tôi làm quen được với một người trước kia đã từng ở trong tổ điều tra vụ án của chị tôi. Tôi bỏ anh chàng công an cũ và cặp với người mới. Suốt 3 tháng cặp với anh ta, tôi chẳng moi được thông tin gì đáng kể ngoài tấm ảnh này.”
Cô ta dùng lại và chỉ vào tấm ảnh. Đoạn cô nói tiếp: “Bức ảnh này càng làm tôi tin tưởng chị mình bị giết hơn. Anh nhìn xem, trong ảnh có đến 2 sợi dây thòng lọng, rồi còn hoa hồng, nến… tôi liên tưởng đến một cái bẫy được dàn dựng để giết chị tôi mà ko để lại dấu vết.
Trong suốt thời gian đầu ở đây, tôi đã chứng kiến rất nhiều người đến thuê 2 căn phòng trống đó, nhưng ko có ai ở được quá 1 tuần. Ai cũng nói họ liên tục bị bóng đè, có người còn nói họ thấy người treo cổ trong phòng. Trước khi tôi đến, cũng đã liên tục có chuyện như vậy rồi. Ban đầu nghe kể tôi cũng sợ, nhưng sau đó tôi quyết định xin bà chủ nhà chuyển vào ở trong căn phòng trống đó, tức là căn phòng trong cùng, phòng mà chị tôi đã từng ở. Bởi vì tôi nghĩ, có lẽ chị muốn nói một cái gì đó với tôi. Tôi hi vọng khi chuyển vào đó, tôi sẽ được gặp chị và chị sẽ cho tôi biết nguyên nhân cái chết của chị. Tuy nhiên, suốt 1 tháng ở đó, ngoài việc đêm nào cũng bị bóng đè, tôi ko gặp thêm gì lạ cả. Tôi lại chuyển qua phòng bên cạnh, nhưng cũng vậy, suốt 1 tháng, ngoài việc ko ngủ được do bị bóng đè liên tiếp, tôi chẳng thể khám phá ra được điều gì. Trong 2 tháng, thân hình tôi tiều tụy và khuôn mặt hốc hác vì mất ngủ. Nghĩ rằng ở tiếp cũng vô ích, tôi lại chuyển sang phòng khác, tức là căn phòng mà tôi ở đến tận bây giờ. Sau đó, mỗi khi có người chuyển đến một trong 2 căn phòng kia tôi đều hỏi kỹ những gì họ thấy.
Hình ảnh mà mọi người thường thấy nhất là cảnh 1 cô gái treo cổ bên trên 1 vòng hoa hồng trắng kết hình trái tim, như trong bức ảnh anh thấy đấy. Thời gian sau đó, chủ nhà quyết định đóng cửa 2 căn phòng đó lại, ko cho ai thuê nữa.
Đó là chuyện của 2 năm trước. Từ đó, thỉnh thoảng những người ở 2 căn phòng đối diện lại thấy những gì mà trước đây người ở trong 2 căn phòng trống thấy. Tuy nhiên, rất hiếm người được thấy và những cái họ thấy cũng ko rõ ràng như người ở trong căn phòng trống. Khi anh ở đây, thấy anh hay làm việc khuya, tôi nghĩ có thể anh cũng sẽ thấy gì đó, nhưng tiếc là anh lại chẳng thấy gì.”
Nhung dừng lại trầm ngâm một lúc rồi cô hỏi Góc Nhìn: “Từ đâu mà anh có bức ảnh kia vậy?”
Góc Nhìn kể chuyện nhận được tin nhắn và cho cô ta xem số điện thoại kỳ lạ. Nhung tái xanh mặt, cô hỏi: “Đừng xen vào những chuyện ko phải là của mình, có nghĩa là thế nào nhỉ?”
“Muốn hiểu, cô phải nghe từ đầu câu chuyện, ko phải là chuyện của tôi mà là chuyện của cậu Thanh. Tôi sẽ kể cho cô nghe trên đường đến bệnh viện thăm cậu Tú, nếu cô muốn. Giờ tôi có cảm giác cậu ta cũng liên quan đến vụ này. À, mà chị cô tên gì nhỉ?”
“Chị tôi tên Thu!”