Nàng thì thầm ngâm thơ theo cách riêng của mình. Giọng nàng cực kỳ biểu cảm khiến cho đôi lúc Tú có cảm giác mình hoàn toàn tan ra trong những vần thơ nàng đọc. Khi Tú hỏi ai là tác giả của những bài thơ, nàng chỉ trả lời bâng quơ: “Một người bạn”.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang. Một ngày mưa dầm, bỗng nhiên Thu ko về xóm trọ. Tú liên tục gọi điện nhưng ko rõ vì lý do gì mà máy nàng luôn ở trong tình trạng busy(bận). Tối hôm ấy, Tú như đang ngồi trên đống lửa. Cậu đọc đi đọc lại bài thơ “Một cơn mưa buồn” và thầm cầu khấn cho ko có việc gì xảy ra với Thu. Đến lúc này cậu mới hiểu hết được tâm trạng của chàng trai trong bài thơ ấy. Nhiều ngày sau đó, Thu vẫn bặt tăm. Tú như điên cuồng trong nỗi nhớ và sự hoang mang lo sợ. Đại khái, bạn đọc chỉ cần đặt mình vào địa vị của Tú sẽ hiểu, bất tất phải dài dòng ở đây.
Một đêm, khi nỗi nhớ Thu đã lên đến cực điểm khiến Tú ko thể nào ngủ được. Cậu nằm mở mắt nhìn thao láo lên trần nhà, nước mắt lưng tròng. Bỗng một tiếng động nhỏ khiến Tú giật mình chú ý. Tiếp theo, là những tiếng động thì thào nối tiếp nhau tuôn thành dòng.
Tiếng ngâm thơ của Thu.
Tú sung sướng phát cuồng, cậu bật dậy mở tung cánh cửa.
Thu đang đứng trước cửa phòng căn phòng trống trong cùng, nàng mặc một bộ đồ trắng muốt mà Tú chưa thấy bao giờ. Nhìn nàng như một thiên thần đứng giữa màn đêm, trong sáng và thánh thiện. Nàng nhoẻn miệng cười với Tú.
Tú định lao đến ôm chầm lấy nàng, nhưng Thu giơ tay ra hiệu dừng lại, nàng nói với Tú.
“Từ từ đã anh, nếu anh tiến lại gần em bây giờ, thì anh sẽ phải xa em mãi mãi đấy. Hãy kiên nhẫn, im lặng và nghe em nói đây, anh yêu.”
Tú rất ngạc nhiên, nhưng cậu ko nói gì.
“Anh yêu, anh yêu em có nhiều ko?”
“Anh yêu em vô cùng, anh ko thể sống thiếu em được, xin em, xin em đừng bao giờ rời xa anh một lần nữa, em có biết anh đã đau khổ thế nào trong thời gian qua ko?”.
“Tốt lắm, anh yêu, vậy anh có dám hy sinh mạng sống của mình vì em ko?”
“Em đừng nói vậy, anh yêu em và anh sẵn sàng làm tất cả vì em, dù là nhảy vào dầu sôi lửa bỏng anh cũng chịu.”
“Chỉ 1 câu thôi anh yêu. Anh có dám chết vì em ko?”
“Có, anh dám.”
“Anh yêu, anh làm em vui lắm. Vậy bây giờ, nếu em chẳng may em chết, anh có dám chết theo em ko?”
“Em nói gì lạ vậy Thu? Em đừng như vậy nữa, em làm anh sợ đấy.”
“Trả lời đi, anh yêu!”
“Có, tất nhiên là có, anh sẽ chết theo em, vì sống ko có em, cuộc đời anh chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
“Anh đúng là người mà em chờ đợi, anh yêu, anh hãy nhìn đây.”
Thu đẩy nhẹ vào cửa căn phòng trống. Cánh cửa mở toang.
Tú cứng người. Đôi mắt cậu dại đi, lạc thần. Trong căn phòng trống là cảnh 1 cô gái treo cổ trên 1 sợi dây thòng lọng, bên cạnh cô có 1 sợi dây nữa trống không. Bên dưới là 1 vòng hoa hồng trắng và những cây nến đang cháy sáng xung quanh. Cô gái treo trên sợi dây mặc bộ quần áo trắng muốt và ko phải ai xa lạ, chính là Thu. Một Thu đang đứng bên cánh cửa và một Thu treo trên sợi dây, cả 2 đều mặc đồ trắng. Miệng Thu treo trên sợi dây lắp bắp và thì thào phát ra những vần thơ mà cô hay đọc cho Tú nghe.
Tú muốn bỏ chạy, muốn hét lên thật to nhưng chân cậu ko cử động được, mồm cậu ko thốt lên được. Cậu ước gì mình ngất đi, nhưng trái lại cậu lại rất tỉnh táo.
“Anh yêu, sợi dây còn lại là dành cho anh đấy. Hãy đến bên em đi, hãy ôm lấy em đi, chúng ta sẽ ko bao giờ rời xa nhau nữa, ko bao giờ. Em sẽ mãi mãi hát cho anh nghe, đọc thơ cho anh nghe…”
Tú muốn nhắm mắt lại, muốn bịt tai lại, nhưng cậu ko thể nào cử động được.
“Cái chết ko đáng sợ như anh nghĩ đâu, anh yêu. Chỉ 1 giây thôi. Anh yêu, con người rồi ai cũng phải chết mà, đừng sợ. Anh sợ chết, nhưng một ngày rồi anh cũng phải chết, và lúc đấy người đời cũng nhìn anh kinh khủng mà thôi. Anh còn sống là thì hiện tại và thì quá khứ, nhưng tương lai anh vẫn phải chết. Anh của quá khứ hay anh của tương lai thì vẫn là anh, vậy thì sống hay chết có gì khác nhau nào? Nếu anh sợ chết, tức là anh đang sợ chính mình ở tương lai đấy. Em cũng vậy, anh yêu, dù sống hay chết thì em vẫn là em, vẫn là Thu của anh. Đến bên em đi, anh yêu, hãy ôm lấy em và hứa che chở cho em đi.”
Tú bỗng nhiên thấy những lời nói của nàng có lý. Đời người, ai chẳng phải 1 lần chết. Nếu được chết ở bên người mình yêu, được mãi mãi ở bên người mình yêu, thì chết có gì là đau khổ, có gì là đáng sợ nào?
“Anh yêu, em thú thật với anh, trước đây em đã yêu một người, chúng em ko thể sống ở bên nhau được nên đã quyết định cùng chết để được bên nhau mãi mãi. Nhưng đến phút cuối, hẵn đã hèn nhát bỏ mặc em chết 1 mình. Anh yêu, anh ko giống hắn phải ko? Nào, đến với em đi, anh yêu, đừng làm em mất niềm tin vào tình yêu, nào, anh!”
Tú như người bị thôi miên, trong tích tắc, cậu bất chợt bước theo Thu. Thu đi nhẹ nhàng về phía sợi dây thòng lọng như muốn dẫn đường cậu. Tú bước chầm chậm, 2 tay cậu huơ lên quờ quạng như 1người già mắt kém. Cậu từ từ bước về phía sợi dây còn trống. Tú cầm một chiếc ghế nhỏ gần đấy, đặt ngay xuống dưới sợi dây, trèo lên và đút đầu vào thòng lọng. Thu dưới đất bỗng biến mất, chỉ còn Thu trên sợi dây thòng lọng quay sang, nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến chan chứa yêu thương.
Trong ranh giới giữa sự sống và cái chết, một tiếng nói thiêng liêng lao từ đáy lòng Tú, lên đến cổ, lên yết hầu, rồi đến lưỡi và cuối cùng đẩy 2 hàm răng và đôi môi của cậu, thoát ra ngoài:
“Mẹ!”
Đấy là tiếng đầu tiên mà cậu nói được, và có thể, là tiếng nói cuối cùng cậu được nói.
Những hình ảnh của người mẹ tần tảo bỗng hiện về tràn ngập tâm hồn Tú, những kỷ niệm thưở ấu thơ, bàn tay mẹ đã chăm sóc cho cậu tất cả và nuôi cậu khôn lớn đến bây giờ, nụ cười nhân hậu và ấm áp của mẹ, cả những trận đòn mẹ phạt cậu lúc cậu ko vâng lời… tất cả như một khối cầu lửa quay cuồng và nổ tung trong đầu cậu. Tú đẩy sợi dây ra, cậu lao xuống đất.
Tú ngồi bệt xuống sàn nhà, khóc tu tu như một đứa trẻ. Ở trên sợi dây, Thu nhìn Tú với đôi mắt đẫm lệ, rồi tiếng nói của cô lại phát ra: “Anh, như vậy là em đã hiểu. Trên đời này ko có ai yêu em thật lòng cả, em sẽ mãi mãi phải bơ vơ một cõi, em sẽ ko bao giờ tin vào tình yêu nữa. Anh đừng khóc nữa, anh ko thể chết cùng em, vậy thì anh có thể giúp em một việc được ko?”
Tú ngừng khóc, nhưng cậu ko nói gì.
“Anh hãy giúp em giết hắn”.
Ánh sáng.
Tú trầm ngâm một lúc, cậu hút một hơi thuốc dài rồi nói: “Một thời gian sau đó, em thường xuyên bị mộng du, thậm chí mộng du trong lúc thức. Nhiều khi đang làm việc, em bỗng như mê đi và bỗng cảm thấy mơ hồ một cảm giác cực kỳ căm ghét một ai đó, căm ghét đến mức em chỉ muốn giết ngay hắn. Tuy nhiên, may mắn là thời gian mộng du của em rất ngắn nên em kịp tỉnh lại trước khi nhận thức được mình muốn giết ai. Rất nhiều lần khi thức giấc, em thấy mình cẩm trong tay, hoặc gậy, hoặc côn, đang nằm trước cửa phòng Lai.”
Góc Nhìn giật thót mình. Anh hỏi cả 2 người: “Này, tôi hỏi, có phải xóm X hiện chỉ có 1 phòng trống ko nhỉ?”
“Không, vẫn là 2 căn phòng trống. Ngoài bóng ma của Thu, chẳng có ai thuê 2 căn phòng đấy cả, mà bà chủ nhà cũng chẳng có ý định cho ai thuê.”
Góc Nhìn toát mồ hôi lạnh, anh có một linh cảm cực kỳ bất an. Anh rút vội điện thoại và gọi cho Thanh.
Ko có tín hiệu trả lời. Chuông đổ rất nhiều lần nhưng Thanh tuyệt nhiên ko nghe máy.
**********************************
Lai dụi điếu thuốc, anh run run đưa bàn tay mân mê trên những bức ảnh trong một quyển Album cũ. Quyển Album này là một kỷ vật vô giá đối với Lai, hầu như ngày nào anh cũng xem lại nó. Lai nhắm mắt hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp của một thời, những kỷ niệm mà anh đã tự hứa với mình, là cả cuộc đời này anh chỉ sống vì nó, sống để nghĩ về nó.
Có tiếng chuông điện thoại reo. Là số của Góc Nhìn.
Góc Nhìn rất ít khi nói to, nhưng lần này hắn nói như hét lên với anh: “Khóa chặt cửa lại và ko được mở cho ai cả, đợi đấy, tớ về ngay đây. Nhớ, ko hỏi gì, khóa chặt cửa và đợi tớ về. Nhớ là ko được mở cho bất cứ ai cả, dù là ai cũng thế!!!”
Lai ko hiểu nổi thái độ của Góc Nhìn, hắn loạn trí rồi chăng? Lai đặt điện thoại xuống, thở dài rồi châm một điếu thuốc mới. Bất chợt có tiếng gõ cửa.
“Ai đấy?”
“Em, Thanh đây mà.”
“Anh chàng phóng viên kỳ cục.”- Lai lẩm bẩm. Anh ra mở cửa cho Thanh.
Thanh bước vào phòng, Lai hỏi cậu ta: “Có chuyện gì thế em.”
Ko nhìn Lai, Thanh trả lời: “Em có chút chuyện muốn hỏi anh.”
“Có chuyện gì vậy em?”
Thanh bất ngờ quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt Lai và cười. Lai bàng hoàng. Chẳng phải, chẳng phải đó là anh mắt của…
Một cái gì đó đập mạnh vào đầu khiến Lai gục xuống, đầu óc anh tối tăm, Lai chìm vào cơn mê và ko còn biết gì nữa.
*************************************
“Lên xe đi, nhanh lên!”
Nhung trèo lên xe ngồi sau Góc Nhìn. Anh rồ ga phóng thẳng ra cửa bệnh viện, nhanh đến nỗi mà khi chiếc xe đi khỏi, người soát vé hỏi người bảo vệ: “Tôi có cảm giác là vừa có 1 chiếc xe chạy qua đây?”.
Góc Nhìn phóng xe một cách liều lĩnh, anh vượt hầu hết những đèn đỏ mà anh có thể vượt được. Đến ngã tư Trường Chinh, bất chợt một người mặc sắc phục công an phường nhảy ra, chặn xe Góc Nhìn lại. Hắn đưa tay rút vội chùm chìa khóa xe của Góc Nhìn và nhanh chóng đút vào túi áo.
“Công an tăng cường à? Mẹ kiếp!”- Góc Nhìn lẩm bẩm chửi thể. Tiếp theo, anh năn nỉ: “Em đang có việc gấp lắm, em xin anh đấy, ko phải em cố ý vượt đèn đâu, thực sự là em có việc quan trọng.”
“Đồng chí cứ dắc xe vào vỉa hè đã, chúng ta sẽ giải quyết sau”.
“Em xin anh đấy, em đang vội lắm.”
Người công an nhắc lại như một cái máy: “Đề nghị đồng chí dắc xe vào vỉa hè”.
Góc Nhìn cảm thấy cực kỳ ức chế với thái độ của hắn, nhưng không còn cách nào khác, anh đành tuân lệnh, dắc xe vào sát vỉa hè. Đến nơi, người công an giơ tay chào anh theo nghi thức của quân nhân, sau đó hắn nói như một đứa bé đang đọc bài học thuộc lòng: “Đồng chí đã vi phạm luật giao thông, vượt đèn đỏ trái phép. Đề nghị đồng chí cho xem giấy tờ.”
Góc Nhìn kêu trời, anh tiếp tục năn nỉ: “Em đang có việc quan trọng liên quan đến mạng người, anh làm ơn cho em đi đi, em hứa sáng mai sẽ quay lại đây nhận mọi khuyết điểm”.
“Đề nghị đồng chí cho xem giấy tờ. Hự!…”
Một cú đá mạnh như trời giáng của Góc Nhìn phóng thẳng vào giữa bụng làm chàng công an bất ngờ, hắn ngồi ôm bụng, khuôn mặt tái xanh. Góc Nhìn thò vội tay vào túi hắn, rút ra chùm chìa khóa. Anh tra vào ổ, quay lại nói rất nhanh với Nhung: “Nhanh lên!”. Nhung lao lên xe và Góc Nhìn lại rồ ga phóng như điên.
Gió ù ù bên tai, phía sau, bộ ngực của Nhung thỉnh thoảng lại áp mạnh vào lưng Góc Nhìn mỗi khi anh phanh gấp, nhưng Góc Nhìn chẳng cảm thấy gì. Anh tiếp tục vặn ga và chiếc xe lao như một hung thần trên xa lộ.
Nhung quay lại phía sau, cô hốt hoảng nhận thấy có rất nhiều công an, gồm cả công an giao thông lẫn cơ động đang rồng rắn đuổi theo xe họ. Họ đã thực sự bị xem là tội phạm. Nhung nói to át tiếng gió: “Bọn Hugo đang đuổi theo, đông lắm anh ơi!”. Góc Nhìn ko nói gì, anh tiếp tục tăng ga. Có tiếng còi xe công an hụ phía trước, biết là đã bị đón đầu, Góc Nhìn rẽ vào đường Láng Hạ, anh lao theo nhiều con đường nhỏ khác và cuối cùng cũng đến được phố Nguyễn Chí Thanh. Góc Nhìn cho xe quẹo vào phố Chùa Láng, anh chạy qua trường đại học Ngoại Thương và rẽ phải. Đến đây thì mất dấu công an.
Hai phút sau, xe dừng trước xóm X, Góc Nhìn để xe ngoài đường, anh lao ngay vào xóm. Nhung theo sau bén gót.
Ko một tiếng động. Những người lao động tự do chưa về, Tú ở bệnh viện. Chỉ có Lai và Thanh ở nhà.
Từ xa, Góc Nhìn đã thấy ánh nến lập lòe phát ra từ cánh cửa khép hờ của căn phòng kín. Anh lại gần và đạp mạnh cánh cửa.
Khung cảnh bên trong khiến anh rụng rời.
Giữa căn phòng bụi đóng dày đặc là 1 vòng hoa hồng và những cây nến. Sau vòng hoa là 2 chiếc ghế, ngay trên 2 chiếc ghế có 2 sợi dây thòng lọng. Trên sợi dây bên trái có treo một tấm di ảnh. Chẳng cần nhìn, Góc Nhìn cũng biết chắc chắn đấy là ảnh của Thu.
Một người đàn ông quỳ trước vòng hoa, 2 bàn tay anh ta đang vuốt ve một cách nâng niu những bông hồng trắng. Đó là Thanh. Cạnh Thanh là Lai, bị trói cứng và hình như đã ngất xỉu. Nhung hét lên, Thanh quay đầu lại.
“Anh Thanh, sao lại…”. Nhung tiến lên 1 bước nói trong sự hoảng sợ tột cùng.
“Lui ra, Nhung, đấy ko phải là Thanh.”