Bà Tư bất giác giật mình quay đầu lại , bóng bà Hạnh đội nón lá sùm sụp vẫn còng rạp ở hàng ghế đầu, rồi khuất hẳn giữa đám người đang chen chúc lên xe . Bà Tư nghe nhói ở lồng ngực rồi đành thở dài nổ máy chiếc Honda ra về .
Người tài xế biết chuyện nên thương tình đưa bà lên tận địa chỉ của Kha , là một căn chung cư ở quận Hoàng Mai . Rồi đưa bà lên tận cửa chung cư của vợ chồng đứa con trai thứ . Lại dặn bà ngồi im ở phòng bảo vệ chờ chúng nó về , tuyệt không được đi đâu mà lạc lại nguy ra .
Mấy tiếng đồng hồ sau thì hai vợ chồng gã đánh chiếc xe hơi mới cóng về , hai vợ chồng bị tiếng gọi của ông bảo vệ gọi giật lại lúc đang chuẩn bị vào tiền sảnh :
– Cô cậu có người thân lên tìm … là một bà cụ !
Nói rồi dắt tay bà Hạnh ra , bà Hạnh còng rạp dò dẫm bước từng bước ra ngoài rồi ngểnh cổ nhìn . Kha giật mình la lên :
– Mẹ ! Sao mẹ lại ra đây ?
Thanh là vợ Kha cũng thốt lên vẻ quan tâm :
– Mẹ ! Sao mẹ ra mà không điện cho chúng con ? Nhanh .. nhanh đỡ mẹ lên nhà !
Căn phòng sáng choang và cực kì hiện đại với nội thất toàn là hàng nhập ngoại cực kì sang trọng và bắt mắt . Hai vợ chồng dìu bà Hạnh vào ngồi trên chiếc ghế trên bàn ăn , rót cho bà ly nước rồi Kha dồn dập hỏi :
– Mẹ ! Mẹ lên lúc nào ? Mà sao mẹ lên được đây ?
Thanh nhìn chồng :
– Năm trước về anh ghi rõ địa chỉ cho mẹ quên rồi sao ? Rồi sao ? có chuyện gì mà mẹ phải lặn lội lên đây ? Mẹ cứ gọi một cuộc là chúng con về , mẹ già rồi đường xá xa xôi, rủi nhỡ có chuyện gì thì chúng con biết ăn nói làm sao ?
Bà Hạnh nhấp ngụm nước rồi ngẩng đầu bảo :
– Bão … bão to … mẹ sợ lắm ! Nên … nên muốn lên ở với các con . Mẹ xin ở độ một tháng thôi …. hết bão … mẹ … mẹ lại về !
Kha gật đầu :
– Mẹ cứ ở lại đây ! Bao giờ chán thì con đưa mẹ về nhà !
Thanh quắc mắt nhìn chồng rồi tiếp :
– Thực ra thì chúng con rất muốn được chăm sóc cho mẹ . Nhưng mẹ xem con bầu bì thế này , lại khó tính khó nết sợ không phụng dưỡng được mẹ chu toàn . Với lại khẩu vị con dạo này cũng lạ lắm , sợ là không hợp với mẹ .
Kha ngắt lời :
– Em không nấu được thì ăn cơm tiệm … lo lắng chi mấy vấn đề đó … đúng không mẹ ?
Thanh lườm chồng rồi tiếp :
– Mẹ già cả thế này anh nỡ lòng nào để mẹ ăn cơm đường, cơm chợ ? Anh làm gì cũng phải nghĩ cho mẹ chút chứ !
Bà Hạnh cúi gằm đầu không nói
Thanh tiếp lời :
– Bác Tâm kia kìa , bác ấy có quán cafe lớn nhất nhì cái quận Ba Đình . Nhân viên lại vô số kể , bảo mẹ qua đó là hợp lí nhất . Lúc nào bác ấy cũng ở nhà thì tiện chăm sóc mẹ hơn .
Kha nhìn vợ rồi quay qua bảo mẹ :
– Hay mẹ cứ ở với con một tuần trước đã , rồi sau đó con có sắp xếp !
Thanh thốt lên :
– Một tuần ? Một tuần thì bảo mẹ ở luôn một tháng cho rồi ? Rồi sau một tháng thì mẹ ở đâu ? Thôi ! Cứ cho mẹ qua nhà bác Tâm là hợp lí hơn cả ! Bác ấy mới li dị, dư thừa thời gian mà phụng dưỡng mẹ !
Bà Hạnh run run đặt ly nước lên bàn rồi ngước nhìn Kha hỏi :
– Tâm …Tâm nó ở gần đây hả con ? Thế … thế cho mẹ qua ở với nó … vài hôm cũng được !
Kha bất lực nhìn vợ rồi cũng đành bắt xe ôm cho mẹ qua địa chỉ nhà lão Tâm – là con trai lớn của bà Hạnh hiện ở bên quận Ba Đình . Sau khi hỏi thăm thì nhân viên quán bảo ông chủ đã trở về nhà và đưa vội cho anh xe ôm một mảnh giấy có ghi rõ địa chỉ , tên tuổi và cả số điện thoại .
Anh xe ôm thương tình nên chở bà Hạnh ngược về căn biệt thự của Tâm ở tận quận Ba Đình . Lại thấy bà có vẻ mệt nhọc lắm nên mới ghé vô quán phở ven đường nghỉ ngơi một lát , đoạn gọi ra hai tô phở bò nghi ngút khói :
– Bác ! Bác ăn đi bác ! Bữa nay con mời !
Bà Hạnh lắp bắp :
– Tôi … tôi xin cậu !
Bà Hạnh run run gắp mấy miếng thịt bò còn nóng hôi hổi đưa lên miệng nhai nhồm nhoàm , có lẽ bà đói lắm . Anh xe ôm thương tình nhìn bà ăn rồi bắt chuyện :
– Bác lên đây tìm ai ? Người nhà đâu? sao bác lại một thân một mình thế này ?
Anh xe ôm hỏi ba bốn lần bà Hạnh mới đáp :
– Tôi … tôi lên tìm con cậu ạ ! Con tôi ba đứa đều ở trên này !
Anh xe ôm ngạc nhiên :
– Thế con cụ có gia đình trên này chưa ? Có nhà cửa hay lên ở trọ làm thuê như cháu ?
– có … có đầy đủ !
Anh xe ôm nuốt nhanh bánh phở rồi tiếp :
– Ủa ! Vậy người lúc nãy có phải con bác không ? Ảnh ấy trả cháu tận mấy trăm ngàn để chở bác đấy ! Mà sao gặp con rồi không ở lại với chúng nó ? Đêm hôm thế này bác còn đi đâu ?
Bà Hạnh hướng đôi mắt trầm đục nhìn về xa xăm mà đáp trong vô thức :
– Vợ.. vợ nó bầu bì … ở không tiện … qua nhà con lớn …. !
Anh xe ôm hiểu ra phần nào câu chuyện bèn ” à ” lên một tiếng , đoạn giọng nói có chiều phẫn uất lắm :
– Bác ở quê lên đây , một thân một mình lại già cả thế này , sao nó không cho bác ở lại rồi sáng mai đưa bác qua đó nhỉ ? Con với chả cái …
Nói rồi châm điếu thuốc ra rít lấy, rít để mấy hơi . Bà Hạnh không nói gì cúi gằm mặt ăn xong tô phở .
Anh xe ôm chở bà Hạnh tới địa chỉ được nhân viên ghi trên tờ giấy thì thấy một căn biệt thự khá lớn, bên trong hình như đang tổ chức một bữa tiệc với đèn đóm sáng choang .
Cầm tờ giấy nhàu nhĩ trong tay bà Hạnh , rồi bấm số gọi . Vọng lại là tiếng nhạc piano nhẹ nhàng và giọng một người đàn ông trầm trầm :
– Alo ! Tôi Ngọc Tâm đây !
– Chào anh ! Anh có phải anh Tâm con bác Hạnh không ạ ?
– Vâng ! Tôi đây ! Xin hỏi ai vậy ?
– À anh ơi ! Em là xe ôm , có một anh nhờ em chở bác Hạnh tới . Bác đang ngoài cửa nè anh !
Đầu dây bên kia ngắt rụp một tiếng , mấy phút sau chiếc cổng sơn trắng mở ra . Một thân ảnh trong bộ vest còn nguyên nếp bước ra và tiến về nơi anh xe ôm đang đứng
– Mẹ … mẹ lên sao không báo con ?
Bà Hạnh run rẩy giơ bàn tay nhăn nheo lên nắm lấy tay Tâm mà rằng :
– Bão … ở quê có bão to lắm ! Mẹ .. mẹ lên xin ở với con …. độ một tháng mẹ về !
Anh xe ôm thấy hai mẹ con gặp nhau rồi thì chuẩn bị nổ máy chiếc honda mà đi . Thì giọng tên Tâm làm anh giật mình , dừng lại quan sát
– Trời ơi… không được đâu mẹ ơi ! Con đang thết đãi rất nhiều quan chức trong nhà . Mẹ ăn mặc thế này thì con giấu mặt vào đâu ? Rồi công việc của con bận rộn lắm thời gian đâu mà lo cho mẹ ?
Anh xe ôm lúc này mới để ý , bà Hạnh gầy gò đang còng rạp , rúm ró trong bộ quần áo nâu sồng, trên đầu sùm sụp cái nón mê .
Tâm nói rồi rút ra một tập năm trăm ngàn dúi vội vào cái làn cói tre của bà Hạnh mà rằng :
– Mẹ cầm số tiền này qua ở nhà con Út mấy bữa rồi từ từ con tính . Xe ôm !!!!!
Tâm nói rồi không để cho bà Hạnh trả lời mà bế thốc bà lên xe , rồi ghi nhanh địa chỉ lên lòng bàn tay anh và dúi thêm cho anh tờ giấy bạc năm trăm ngàn và bảo đi ngay không trễ .
Lúc này tại nhà Sang , tiếng chuông điện thoại reo vang :
– Alo ! Em sang đây !
Đầu dây bên kia là Thanh vọng lại :
– Cô Sang à ! Mẹ lên Hà Nội đã ghé nhà cô chưa ?
Sang giãy nảy :
– Ghé em á ? Sao lại ghé em ? Em lấy chồng thì phụ thuộc bên chồng làm gì lo được cho mẹ ? Anh cả … anh cả đâu ?
– Thì đấy ! Chị cũng nói mãi anh cô mới nghe . Chị bảo là chị bầu bì không tiện lo cho mẹ , lại bảo cô làm dâu thì phải lo cho bên chồng , sức nào mẹ chăm mẹ . Chỉ có anh cả , anh ấy giàu có thế nhà lại có osin để mẹ qua đó là hợp tình , hợp lí nhất !
Sang gấp gáp
– Phải ! Phải lắm ! Chị tính phải lắm !
Sang vừa nói xong thì bên ngoài có tiếng chuông cửa . Chồng Sang đã đi công tác nước ngoài hai tuần, nhanh thì phải hai tháng nữa mới về . Trong căn nhà bốn tầng chỉ còn Sang và hai đứa nhỏ .
Sang nhìn vào camera thì thấy bà Hạnh đang ôm chiếc làn trên tay , đứng cạnh một gã xe ôm . Sang lủi nhanh vào nhà , áp điện thoại lên tai và thì thầm :
– Mẹ ! Mẹ qua nhà em !!!
Đầu dây bên kia giọng Thanh gằn lên :
– Chị ghi địa chỉ nhà lão Tâm cho mẹ mà ! Chắc lão đẩy qua cho em đó ! Đừng mở cửa , mẹ thấy lâu tự khắc quay về tìm lão . Dù sao lão cũng là con trưởng mà !
– Đúng ! Chị nói đúng lắm ….!
Quả nhiên bấm chuông một hồi mà không thấy ai ra mở cửa dù đèn đóm trong nhà sáng choang . Đợi một lúc anh xe ôm mới quay ra bảo :
– Lạ thật ! Đèn đóm sáng choang lại không khoá ngoài , sao không thấy có ai ra mở cửa ? Hay là con gái bác nó không có nhà ? Bác có số điện thoại nó không? Đưa đây cháu gọi xem thế nào !
( inbox mình để đọc full truyện nhé )