Thành gật đầu rồi khoác vội chiếc áo mưa , khoá cửa lại rồi lao vụt chiếc Honda mà xuyên mưa gió hướng ra ngoài lộ . Liên cũng tất tả nhắm hướng trong hẻm mà rảo bước . Chốc chốc lại cất lên những tiếng thảm não :
” mẹ ơi …. mẹ ơi !!!!! ”
Sáng hôm sau, lúc hai vợ chồng đang ngồi trong nhà bàn bạc mà lòng rối như tơ vò . Thành dự định sẽ chạy ra chỗ mấy lão xe ôm hay đứng mà hỏi thăm tình hình , còn Liên thì bỏ hẳn buổi chợ cũng chuẩn bị đi tìm thì chợt điện thoại của Thành đổ chuông dồn dập
” rengggg … renggggg …. rengggg ”
– Alo ! Tôi Thành xin nghe ạ !
Đầu dây bên kia vọng lên tiếng xì xao nghe chừng râm ran lắm . Rồi một giọng nam trầm trầm cất lên :
– Chào anh ! Tôi là thượng tá Nguyễn Hoài Nam , công an quận Hoàng Mai . Sáng nay người dân có vớt được xác một cụ bà tầm bẩy mươi tuổi bị đuối nước . Cụ không mang giấy tờ tuỳ thân theo người , trong cái làn cói chúng tôi kiểm tra, có số điện thoại này của anh . Mong anh tới gấp địa chỉ sau để hợp tác !
Tai Thành như ù đi , tay run run đánh rơi cái điện thoại . Mảnh giấy mà thiếu tá Nam vừa nói, chính là mảnh giấy mà mới hôm qua thôi , Thành cẩn thận ghi lại rồi buộc bên ngoài bằng mấy bịch nilon nhỏ , phòng khi bà Hạnh có lỡ đi lạc thì người ta còn biết mà gọi cho Thành .
Thấy chồng đánh rơi điện thoại , sắc mặt lại tái mét . Liên hoảng sợ run giọng :
– Mình … mình ơi …. có chuyện … chuyện gì thế mình ?
Thành nhìn Liên rồi trùng giọng :
– Công an vừa gọi báo có một xác cụ bà bị đuối nước . Đi ! Chúng ta ra luôn đó xem sao !
Hai vợ chồng gấp gáp quên cả khoá cửa mà đèo nhau phóng vội ra chân cầu . Đến nơi thấy người ta tụ tập đông lắm , những tiếng bàn tán râm ran cả lên . Thành tách đám đông rồi lao vào chỗ mấy người công an . Sau khi trò chuyện mấy câu, thì một đồng chí đưa vợ chồng Thành vào để nhận diện tử thi .
Tấm vải trắng kéo xuống , hai vợ chồng rụng rời chân tay quỳ xuống mà gào thét vật vã :
– Mẹ …. mẹ ơi …..!!!
-Mẹ ơi … sao nỡ bỏ chúng con mà đi … ôi mẹ ơi …..!
Xác bà Hạnh nằm đó với làn da trắng bệch và cái bụng trương phình vì no nước . Hai con mắt mở trừng trừng nhìn chòng chọc lên trời đầy ai oán. Mấy cái răng nhô ra ngoài , kẽ răng còn dính vài cọng rác và ít bùn lầy đen đặc .
Lúc hai vợ chồng đang gào khóc bên cạnh xác bà , thì hai hốc mắt của bà Hạnh chảy ra hai dòng máu đen ngòm , bốc mùi tanh tưởi . Thành run rẩy nắm tay bà , nước mắt lưng tròng mà rằng :
– Ôi mẹ ơi …. Chúng con có lỗi không chăm lo được cho mẹ … con có tội … mẹ ơi ….!!
Thành giơ tay vuốt cặp mắt của bà Hạnh thì cả ba lần đều không nhắm . Mãi đến lần thứ tư bà Hạnh mới yên lòng mà nhắm mắt .
Thượng tá Nam tiến lại an ủi hai vợ chồng rồi hướng dẫn hai người làm thủ tục, tiến hành khám nghiệm tử thi . Thành xua tay lắc đầu và kể hoàn cảnh của mình , sau đó sực nhớ ra và bảo :
– Hôm qua tôi có số của con ruột mẹ tôi , đồng chí chờ tôi gọi họ đến . Tôi thương lắm nhưng chỉ là phận con nuôi , việc hệ trọng này chỉ có họ mới quyết định được !
Nói đoạn Thành móc điện thoại ra , ba cuộc gọi lão Tâm mới nhấc máy :
– Alo ! Tôi Ngọc Tâm xin nghe !
– Anh Tâm ! Anh ra ngay địa chỉ tôi sắp đọc đây , mẹ anh …. mẹ đuối nước chết rồi . Người ta mới vớt xác mẹ sáng nay thôi !
Nói rồi Thành đọc địa chỉ cho lão . Lão Tâm thu xếp, nhanh chóng thông báo cho hai đứa em rồi phóng xe ra địa chỉ mà Thành đã đọc . Ba đứa nghiệt súc quỳ xuống mà than khóc vật vã bên cái xác vô hồn đang trương lên của bà Hạnh .
Lão Tâm gầm lên :
– Kha ! Tại sao mày không cho mẹ ở lại mà không báo cho tao ?
– Anh im mồm đi ! Chính anh là người đuổi mẹ ra khỏi nhà …. mẹ … tôi bụng mang dạ chửa thế này làm sao mà nuôi mẹ cho nổi !
Thanh gào lên cãi
– Đúng vậy ! Chính anh ! Anh là anh cả sao không nuôi mẹ ? Mẹ đến tìm anh sao anh đuổi mẹ đi để mẹ chết bờ , chết bụi thế này ?
– Chúng mày có câm ngay không …!
Tiếng cãi vã cất lên không ngớt làm đám người đứng đó lắc đầu chán nản . Thành vẫn quỳ bên xác bà Hạnh, chứng kiến cảnh này không thể chịu được mới tiến lại đấm cho hai gã đàn ông mỗi người một đấm .
Công an phải kéo mãi mới đẩy được Thành ra . Thành khóc ướt đẫm khuôn mặt mà nói :
– Chúng mày có còn là con người không ? Hả lũ chó má ! Mẹ chúng mày khổ cực cả đời nuôi chúng mày bằng người , lấy vợ gả chồng cho chúng mày . Mẹ chúng mày lên thì chúng mày xua đuổi , khinh thường . Đến cả miếng cơm cũng không cho bà ăn . Tao thương tao mới đón mẹ chúng mày về mà thay chúng mày phụng dưỡng , giờ mẹ nằm kia ! Xác mẹ còn chưa lạnh mà chúng mày làm cái gì kia ? Chúng mày có bằng loài cầm thú không ????
Thành gào lên rồi gục xuống xác bà Hạnh , đám đông ái ngại nhìn nhau rồi nhìn ba đứa con của bà Hạnh đang cúi gằm mặt . Bất thần giữa tiếng gào khóc khản cổ của vợ chồng Thành , thất khiếu trên mặt bà Hạnh ộc ra bảy dòng màu đen ngòm , và cặp mắt đã trợn ngược lên từ lúc nào không ai hay .
Thượng tá Nam tiến lại phía lão Tâm rồi cất giọng trầm trầm :
– Anh chị có phải là thân nhân của cụ ? Mời anh chị qua bên này làm thủ tục !
Sau khi đồng ý không mổ pháp y , cả đám mới xúm lại rồi hò nhau thuê chiếc xe chở xác bà Hạnh về quê an táng . Nghĩa tử là nghĩa tận nên Thành và vợ cũng đi theo dù lão Tâm tỏ ra khó chịu lắm .
Lúc này , chỗ bãi sông nơi bà Hạnh vừa nằm đó xuất hiện một con quạ đen từ lúc nào , con Quạ im lìm theo dõi tất cả mọi thứ, từ lúc vợ chồng Thành rồi tới ba đứa con ruột đến , cả tiếng cãi nhau , tiếng gào khóc nó đều chăm chú nhìn . Đến khi cái xác bà Hạnh được bọc vào tấm vải cho vào chiếc quan tài rồi đưa lên xe chở về quê , nó mới gào lên ba tiếng thảm thiết :
– Quạaaaaa … Quạaaaaa …. Quạaaaaa !!!
Rồi tung mình lên nền trời xám xịt
12h trưa hôm ấy , bà Tư đang nằm trên chiếc võng bên hông nhà của cậu con trai cả ở Nam Định . Tiết trời âm u lắm , có lẽ bão sắp về . Bà Tư đang thiu thiu ngủ thì bất chợt rùng mình ớn lạnh , nổi hết da gà .
Con cháu bà đã đi học, đi làm hết , chỉ còn
mình bà trong căn nhà ống rộng thênh thang . Làn gió lạnh buốt làm bà bất giác giật mình mở mắt , trước mặt bà là con Quạ đen đang đứng nhìn bà chằm chằm . Con Quạ cất lên ba tiếng gào ai oán rồi tung cánh vụt đi . Bà Tư hoảng hồn giơ tay lên làm dấu thánh giá mồm lẩm bẩm :
– Giusema ! Lạy chúa tôi !
Bà Tư mất một lúc mới hoàn hồn thì một lần nữa á khẩu , vì ngay ngoài cổng thấp thoáng một bóng người còng rạp , đầu đội nón mê , tay khoác cái làn cói cũ kĩ . Nheo mắt nhìn kĩ thì người đó giống hệt bà Hạnh cạnh nhà .
Bà Tư định thần rồi bước nhanh ra cửa miệng gọi to :
– Cụ Hạnh !!! Cụ Hạnh đúng không ? Cụ lên Hà Nội rồi mà ! Mà sao lại biết chỗ tôi ở mà tìm đến vậy ? Vào … vào nhà đi chứ !!!