Tư Huyền quay sang nhìn Trung tài nói lớn:
“Mày bỏ mẹ nó cái sở thích biến thái đó đi”
Tôi ói muốn xanh mặt, lúc này nhìn Trung tài cầm miếng da người lên nhai nhóp nhép coi bộ ngon lắm. Trung tài nói:
“Ông cũng bỏ cây súng xuống đi, đi 6 người, một chết một bất tỉnh. Ông còn muốn nội bộ lục đục hay sao ? Đừng quên là những đám mả khác chắc bây giờ cũng đã đánh hơi tới đây cả rồi. Ông muốn chuyến này có đi mà không có về hay sao?”
Nhìn Trung tài nói ra một tràn đầy sự hợp lý, nhưng thấy thằng chả vừa nói vừa ăn … thịt người. Tôi thật sự không thể không kinh sợ.
Tư huyền lúc này mới buôn súng xuống, ổng lúc này trên nét mặt cũng thấy bình tĩnh lại được phần nào. Tư huyền thở dài rồi nói:
“Xin lỗi anh em, con nhỏ này nó làm tôi tức quá”
Nói xong là thấy Tư Huyền nhìn chằm chằm vào cô Mai đang ngồi bệt dưới đất. Tôi thấy tình trạng này tiếp tục là không ổn, đành chen ngang vào nói :
“Cô Mai, bình tĩnh nào. Tụi này không làm gì cô đâu”
Cô Mai nhìn tôi chòng chọc rồi mới nói:
“Tôi xin lỗi, thật sự tôi sợ quá nên…”
Tư Huyền cắt ngang:
“Nên con mẹ nó chứ nên, mày giải thích cho tao rõ vì sao mày giấu súng trong người, có phải là tính khi tìm được đồng đen sẽ giết hết bọn này không?”
Tôi nghe Tư Huyền nói vậy thì cũng thấy có lý, biết đâu khi tìm được đồng đen thì cả bọn cũng bị một viên đồng vào đầu. Đồng đen đem về cho ông Xường, ông Xường không phải tốn tiền trả cho bọn Tư huyền, lại biết đâu đem bán đồng đen cho một ai đó ở nước ngoài. Cách làm ăn này quả thật rất thâm hiểm.
Trung tài lúc này lên tiếng, tôi quay nhìn thì thấy ổng chùi chùi hai tay vào quần, chắc là ăn xong rồi:
“Tư, bình tĩnh coi ông, lúc này mà nội bộ lục đục thì mệt lắm”
Tôi thấy Trung tài nói đúng, cũng đệm vào:
“Anh Tư, ngồi xuống đi, bình tĩnh mà nói”
Tư huyền không nói gì, chỉ chau mày rồi ngồi xuống. Tôi và Trung tài cũng ngồi xuống luôn. Ba thằng đều nhìn về cô Mai chờ câu trả lời.
Cô Mai đảo mắt nhìn cả ba, rồi hít một hơi sâu nói, giọng nói vẫn còn run run:
“Thật sự không phải như mọi người nghĩ đâu, tôi chỉ… chỉ là mang súng theo để hộ thân. Khi nãy thấy con Hổ quần ba… à bốn người… a ba…”
Thấy cô Mai vẫn còn hoảng loạn quá, tôi trấn an:
“Từ từ, bình tĩnh. Thở đi rồi nói”
Cô Mai lại hít một hơi nói:
“Thấy con Hổ quần mọi người, tôi lại không biết làm gì. Ban đầu hoảng sợ cũng không nhớ là mình có mang theo súng, mãi lúc sau thì mới nhớ, liền móc súng ra bắn. Thật sự lúc đó tôi hoảng loạn quá mà quên mất mình đang ở trong chổ chật hẹp… Tôi rất xin lỗi”
Nói xong, cô Mai cúi gầm mặt. Tư Huyền lúc này im lặng, cứ gừm gừm như muốn nhai thịt cô Mai vậy.
Tạm thời súng cũng đã được Tư Huyền giữ rồi, tuy là cũng chẳng an toàn hơn cô Mai giữ là bao nhiêu, nhưng tôi vẫn thấy an tâm hơn. Tôi quay sang Trung tài, thấy thằng cha này cũng chẳng nói gì. Tôi nghĩ lại cảnh ổng ăn thịt a Lý hồi này, cũng buột miệng hỏi:
“Khi nãy… anh ăn thịt của a Lý đó hả?”
Trung tài mặt thản nhiên gật đầu một cái. Tôi lợm giọng, nhợn lên nhưng ói không được, vì còn cái gì trong bụng đâu mà ói. Tư Huyền tự nhiên lấy lại cái vẻ mặt bình thường, ổng cười cười rồi nói:
“Hồi đầu thấy nó như vậy, anh cũng ói muốn xanh mặt như chú”
Tôi ngửa đầu nhìn Tư Huyền, thằng cha này khó đoán thật, vừa nãy mặt như hung thần bây giờ lại cười như chưa có chuyện gì. Nghe thằng chả nói vậy, tôi hỏi:
“Là sao anh?”
Tư Huyền cười lớn nhìn Trung tài, sau đó lại nhìn tôi mà nói:
“Trung tài trước khi vào cái nghề “mả” thì cũng có làm cái nghề cũng dính tới người chết, đó là nghề thiêu xác. Nó kể anh chuyện hồi đó, có lần nó thấy cái xác cháy khô, nhưng còn mấy miếng xương xường còn thịt dính lại, nghe mùi thơm phức, nó cầm lên ăn thử. Nó bảo nó thấy ngon lắm, rồi dần dần sau mấy vụ thiêu xác là nó cứ đem về một vài bộ phận như gan, tim người chết chưa cháy hết đem về làm mồi nhắm. Cứ vậy mà nó đâm … ghiền thịt người lúc nào không biết”
Tôi trừng mắt nhìn Trung tài, không tin vào tai mình nghe nữa. Đúng là trên đời có những thứ quái gở và kinh khủng đến vậy. Nhìn bề ngoài Trung tài rất bình thường, đâu có ngờ là thằng cha này… quái dị đến thế.
Thấy mặt Trung tài cứ như là chuyện bình thường, tôi lạnh gáy cũng không dám nói gì thêm.
Tự nhiên nghe phía sau có tiếng rục rịch. Giật mình quay lại thì thấy thằng Bảy đang lồm cồm ngồi dậy. Nó làm tôi sợ hết hồn. Nó ngửa đầu lên thấy tôi, tự nhiên giật bắn mình. Nó nói:
“Anh Nghĩa đó hả?”
Chắc nó thấy nữa bên mặt của tôi bị dấu hổ tát, nát hết nữa bên mặt nên nó sợ. Tôi từ tốn nói:
“Ờ, tao đây, mày khỏe chưa em?”
Thằng Bảy chau mày không nói gì, chỉ nhìn tôi chầm chầm:
“Có vụ gì vậy ?”
Tôi kêu nó ra gần đống lửa đang cháy, rồi từ từ kể lại chi tiết cả câu chuyện diễn ra trong lúc nó bất tỉnh. Thằng Bảy trợn mắt, nó lấp bấp:
“Ghê vậy cha”
Tôi cười với nó cũng chẳng nói gì. Tôi đưa tay cái ghi-đông nước để ở balo. Tôi ngồi rữa cái vết thương trên mặt. Nữa bên mặt đau rát chịu không nổi.
Cả bầu không khí cứ im lặng như vậy, ngoài trời thì vẫn mịt mù mưa bão. Tư huyền đứng lên lấy đồ ăn để trong balo của cô Mai, chia cho mọi người ăn đỡ đói.
Ăn uống xong, cả đám cũng đã mệt. Liền chia ca canh chừng, sợ con hổ sẽ quay lại.
Tôi ngủ được một giấc, rồi tới phiên phải thức canh. Lúc tôi thức thì trời đã tạnh mưa rồi. Tôi ngồi giữ cho đám lửa cháy đều, rồi chợt nhìn sang cô Mai. Thấy cổ nằm quay mặt vào trong vách hang, tôi cũng chẳng để ý nữa. Nghĩ chuyến đi này, chưa gì đã thấy biến cố, không biết còn gặp chuyện gì nữa đây.
Cái chốn rừng thiên nước độc này nguy hiểm rập rình mọi lúc. Tôi thở dài lại nghĩ đến đứa con gái, thì lòng lại thêm chút quyết tâm. Chợt nghe có tiếng thút thít phát ra từ phía cô Mai. Tôi châu mày nghĩ bụng chắc vẫn còn đang sợ. Mà nghĩ cũng lạ, cái ấn tượng đầu tiên của tôi là cô Mai rất cứng rắn, tự tin lắm, nhưng tới lúc này mới thấy rõ. Tôi cười khổ một cái.
Một lúc lâu sau thì trời cũng đã gần sáng, tôi đứng lên thu dọn đồ đạc rồi cũng gọi cả đám dậy.
Mọi người dậy hết, cũng phải tiếp tục lên đường sớm. Cả đám lục tục ra khỏi hang, vừa ra khỏi hang thì thấy một người đội nón lá, ngồi xếp bằng ngay bên phải cửa hang. Vừa thấy người này ngồi lù lù ở đó, tôi giật bắn mình.
Người này lúc này đầu khẽ động, gỡ nón lá ra nhìn. Tôi bất ngờ lùi lại, đây chính lã lão già đi trên đường vắng mà tôi thấy lúc trước… Tôi nghĩ thầm ông già này là ai nữa đây ?
(Còn tiếp)