Nhìn gần thì da dẻ lão đen nhẻm, hàm răng nhe ra vàng khè. Cả đám bất giác đề phòng, không rõ ông già này là ai. Tư Huyền nói khẽ:
“Đi đi, đừng nói tiếng nào hết”
Nói xong ổng dẫn đầu, cả đám đi vòng về suối Thanh Long lấy ít nước rồi sau đó sẽ trở lại hang, mang xác A Lý đi chôn cất, chứ đâu thể để cái xác gã Tàu đó chơ vơ giữa cái chốn này được.
Cả đám quay đi, lão già kia vẫn ngồi im chẳng nói tiếng nào. Tôi đi lên trước hỏi Tư huyền :
“Có biết ai không ?”
Tư Huyền nhăn trán bảo:
“Làm sao tao biết, mà nhìn lão già đó cứ thấy ghê ghê”
Tôi đồng ý với Tư huyền điểm này, khi nãy nhìn lão già cứ thấy lạnh xương sống, có cái gì rất là tà dị. Đi đoạn thì tôi quay lại nhìn, vẫn thấy lão già đó ngồi im ru như cục đá.
Cả đám đi đến suối Thanh Long. Dòng nước đổ xuống sủi bọt trắng dưới chân thác, đã nhìn thôi thì cũng đủ thấy mát rồi. Ở suối thanh long, mấy hòn đá lớn chồng chất lên nhau, tạo ra mấy cái hồ nhỏ nhỏ. Chúng tôi dậy sớm, nên sương mờ mờ vẫn còn lẫn quẫn dưới đất, như thể là đan dệt một tấm màng mờ mờ ảo ảo vậy. Tôi bất giác cũng trầm trồ trước cảnh sắc đầy sự thơ mộng. Nó khác hẳn việc trãi qua đêm vừa rồi, làm cho người tôi cứ như lưng lửng chín tầng mây. Tiếng suối chảy vang vọng trong chốn rừng thâm u làm con người có cảm giác khó tả vô cùng.
Mưa một đêm xong, là cua núi từ trong hang bò lên bờ kiếm ăn. Cua núi thịt rất ngọt và ngon, chỉ tiếc rằng bây giờ tôi phải đi tìm đồng đen thật gấp, chớ nếu không thì cũng bắt cua rồi nấu nồi canh là ăn hết sảy. Cua núi cấm là giống đặc biệt chỉ có ở đây, tìm chổ khác không có được.
Chúng tôi đi đến thác thì đám cua thấy động là rút tọt vào hang, nhìn đám cua mà thèm. Tôi thở dài cười cười rồi đi đến bờ suối vọc lấy một miếng nước để rữa mặt. Cái vết thương trên mặt lại đau rát kinh khủng.
Ở đây cả đám lấy đầy nước, rửa mặt cho tỉnh táo rồi quay lại. Lúc quay lại thì lão già vẫn ngồi đó, thằng Bảy hiếu kỳ liền hỏi tôi:
“Ông già đó, sao cứ ngồi im ở chổ đó vậy”
Tôi bảo:
“Làm sao anh biết được”
Lúc quay cửa hang, Trung Tài và Tư Huyền vào trước để mang xác A Lý ra. Tôi, Bảy bại và Cô Mai đứng ngoài. Tôi nhìn lão già nhưng không nói gì, chợt nghe lão già nói lên:
“Chú em, nhìn chú coi bộ sức khỏe không ổn phải không?”
Tôi giật mình nhìn lại, trong bụng nghĩ thầm làm sao lão già này biết tôi không ổn. Lúc nhìn lại thì mới thấy, ổng đang nhìn chằm chằm vào thằng Bảy. Thằng Bảy khù khù khờ khờ, nó gãi đầu nhìn tôi cầu cứu, tôi nghĩ bụng không biết lão già này là người thế nào, nhưng cũng trả lời luôn:
“Nó không bị sao đâu”
Rồi tôi quay đi, cố gắng không phải nhìn mặt lão. Nhưng lão già lại nói:
“Hai mắt thâm quần, đầu móng tay thâm tím, giữa trán hiện sắc đen, môi nhợt… chú em này chắc chắn là có bệnh, mà bệnh này gọi là bệnh thây nhập, lão nói có đúng không?”
Tôi giật mình, trừng hai mắt nhìn lão già. Nghĩ thầm trong bụng, không biết lão già này là thần thánh phương nào đây? Sao lại biết thằng bảy đang bị xác khí quấy rối trong người. Tôi nhìn sang thằng bảy, thì nó cũng đang trừng mắt nhìn tôi, trán nó lấm tấm mồ hôi.
Cô Mai thì chẳng hiểu gì, cứ tròn mắt nhìn hai thằng. Bảy bại lên tiếng:
“Sao ông biết?”
Lão già cười, lão nhe cái hàm răng vàng khè, đã rụng mấy cái nói:
“Làm sao mà không biết, lão còn biết mấy vị tới đây làm cái gì nữa cơ”
Vừa nói đoạn, Tư Huyền bước ra. Ổng chắc lưỡi, lắc lắc đầu, phủi hai tay nói:
“Mẹ nó, mới có một đêm mà cái xác đã cứng ngắc”
Đi sau Tư Huyền là Trung Tài, tôi thấy thằng chả tỉnh bơ vác cái xác xanh lè của A Lý trên lưng mà rợn. Hai cánh tay lặc lè xanh dờn cứ đung đưa qua lại mỗi lúc Trung tài di chuyển, còn chưa kể cái đầu a Lý nữa, cái miệng há hốc, hai con mắt lươn nữa nhắm nữa mở, cứ làm cho người ta cảm giác a Lý có thể bật dậy mà bóp cổ Trung Tài bất cứ lúc nào vậy. Tôi cũng chẳng có can đảm đâu mà nhìn lâu hơn.
Lại quay qua lão già hỏi:
“Ông nói thử, tụi này đến đây vì cái gì xem?”
Tư huyền thấy tôi nói chuyện với lão gì, ổng chau mày hích tôi một cái nói nhỏ:
“Mày nói chuyện với ổng chi vậy?”
Tôi suỵt Tư Huyền một cái cũng nói lại:
“Nghe ổng nói đi đã”
Tư Huyền chẳng nói gì, hừ một tiếng cũng im luôn.
Ông già từ từ nói thật chậm:
“Có phải là… đi tìm đồng đen?”
Nghe lão già nói xong, tôi đứng cứng đờ. Nhưng chẳng lâu sau, tôi nghĩ lại biết đâu cũng có nhiều người đến đây tìm kiếm đồng đen trước chúng tôi, ông già thấy hoài như vậy, bây giờ lại gặp đám của tụi tôi đi thì đoán bừa mà trúng. Tư Huyền lúc tự nhiên cười cười bảo:
“Chú hai, chú biết đồng đen ở đâu à ?”
Tôi lại nghĩ thầm, thằng cha này mê tiền quá rồi, nghe có mùi là dính vào liền.
Lão già buôn một chữ rồi im:
“Không”
Tôi lại quay qua Tư huyền, cái mặt ổng ngay lặp tức nghiêm lại, ổng nói :
“Vậy chào chú hai… Đi Thôi”
Vừa cất bước đi thì ông lão lại nói:
“Lão khuyên thật các vị, xin đi về đi. Còn tiếp tục thì chỉ có bỏ mạng mà thôi, chỉ mong các vị đừng phí mạng mà xâm phạm chốn linh thiêng.”
Nghe câu nói ý rõ mồn một, tôi quay lại hỏi:
“Ý lão là sao ?”
Lão già nói:
“Là như vậy đó, lão đến đây là để cảnh báo các vị, nếu còn cứ ở trên núi này nữa thì chắc chắn sẽ chẳng còn mạng mà về”
Nói xong, lão già đứng lên, nhắm thẳng vào rừng mà đi. Tôi cứ gọi kéo lại, nhưng lại bị Tư Huyền la:
“Mày kệ ổng đi, mình tìm đồng đen xong là xuống núi ngay, có làm cái gì đâu mà sợ”
Thế rồi cả đám đi một lúc, trong lúc đi tôi cứ thắc mắc lão già đó là ai? Sao lại biết Bảy bại đang bị xác khí nhập vào người, biết đâu lão già đó có cách chữa trị mà không cần dùng đến đồng đen. Tôi cứ thế, vừa đi vừa đặt ra những giả thuyết và câu hỏi.
Đi đến một đoạn, thì cả đám dừng lại. Tư huyền nói:
“Để chôn cái xác cái đã”
Chổ này đất mềm, có vách núi, lại nhìn ra đồng bằng, cảnh quang rất đẹp. A Lý được chôn ở một nơi… phong cảnh hữu tình thế này chắc cũng không đáng tiếc.
Cũng may trong ba lô cô Mai có một cái xẻng quân dụng. cô Mai móc ra đưa cây xẻng cho tôi. Tôi đón lấy rồi đào một cái huyệt, đang đào giữa chừng thì gặp phải một tảng đá. Tôi dùng xẻng định cậy hòn đá đó lên thì nghe soạt một cái. Nền đất dưới chân đã đứng không vực, tôi lọt luôn xuống hố.
Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng la hoảng của thằng Bảy
Cũng may cái hố không sâu, nhưng do toàn thân một đêm quần nhau với con hổ lớn, tôi ê ẩm cả mình mảy. Nghe ở trên có tiếng gọi í ới của đám Tư Huyền, mãi một lúc sau tôi mới đứng lên được. Ngữa đầu lên ho to:
“Không sao”
Cái hố tối om, tôi đoán chừng có thể đây là một cái hốc hình thành tự nhiên ở trong núi. Nhìn xung quanh chẳng thấy gì cả. Tôi ngửa đầu thấy mấy bóng đen lố nhố của đám Tư Huyền đang nhìn xuống, lại thêm ánh sáng ở trên làm chói mắt, tôi chịu chẳng được.
Tư Huyền vọng xuống:
“Mày có sao không em ? đợi chút để anh quăng dây xuống”
Tôi “ừ” một tiếng. Lúc này nhìn dưới nền đất mình đang đứng, có thấy một số hoa văn cầu kỳ. Tôi tò mò lại ngửa đầu lên hô:
“Tư ơi, khoan, đốt cho em một cây đuốc, quăng xuống đây”
Giọng Tư Huyền đáp lại:
“Làm cái gì?”
Tôi nói:
“Thì cứ quăng xuống đây, dưới đây có cái gì lạ lắm”
Tư Huyền không đáp, một lúc sau thì có ngọn đuốc lớn từ trên quăng xuống, rớt bịch xuống đất. Tôi cầm ngọn đuốc lên, thì ngay trước mặt đã xuất hiện một gương mặt người vàng vọt, không có cảm xúc đang nhìn chằm chằm. Tôi bất ngờ “A” một tiếng, lùi lại mấy bước.