Năm Béo bước đến đẩy cửa đi, cánh cửa vừa chạm đã nghe răn rắc. Năm béo dùng lực đẩy mạnh một cái, cánh cửa mở ra, bụi bặm bay mù mịt. Cả đám nhắm mắt, ho sặc sụa mấy hồi.
Mùi xú khí bên trong ẩm mốc lập tức bốc ra.
Tư Huyền móc ra quả tập đánh lửa cùng đuốc, soi vào minh đạo. Bên trong là một cầu thang dẫn xuống lòng đất. Tư Huyền lườm nhìn cả đám rồi ổng cầm đuốc dẫn đầu vào, anh em Năm béo đi theo sau đó, Trung tài cũng thắp đuốc đi vào, tôi bảo thằng Bảy đi trước, tôi đi sau cùng.
Cầu thang dẫn xuống bên dưới sâu hun hút, đen kịt, chỉ thấy phía trước ánh lửa chập chờn của Tư Huyền. Đi được tầm chục bậc thang thì bổng từ bên ngoài nghe soạt một tiếng. Tôi bất thần quay người lại, thấy phía trên cửa hầm một bóng nhảy hụp xuống. Động tác mau lẹ, cái bóng người đó đã đóng kín cửa hầm minh đạo.
Cả đám cùng vội nói lớn:
“Chạy lên”
Nói thì chậm, sự tình lúc đó diễn ra không kịp trở tay, trước sau đều tối đen như mực. Tôi phóng người lên cửa hầm, cố đập thập mạnh nhưng không mở được. Chẳng mấy chốc đã nghe ầm một cái từ phía bên ngoài.
Tư Huyền lúc này nói:
“Đừng phí sức nữa, một trong hai cái tượng hộ pháp đã chặn cửa rồi”
Lúc này không cần nói thì tôi cũng hiểu là do con Mai làm… Nhưng dường như chưa chịu bỏ cuộc, tôi dùng hết sức đập ầm ầm vào cửa, vừa la lớn:
“Mở ra”
Một chốc thì tận lực, tôi đổ mồ hôi nhễ nhại, hai bàn tay đau buốt vì đập vào cửa. Tư Huyền gào lên:
“Mẹ mày, tao nói đừng có làm ầm lên nữa, giữ sức đi, tìm cách ra rồi xử lý con đĩ đấy sau”
Tôi thở dài, quay nhìn sang đám người còn lại, hỏi :
“Giờ tính sao ?”
Trung Tài lúc này nói, gương mặt y dưới ánh đuốc lập lè, có phần ma mị khó tả.
“Phật Mộ này xây ở nơi địa thế rất tốt, Thất Sơn bao bộc, lại trong rừng rậm, hướng nhìn ra sông. Vừa đủ Sơn Lâm Phong Thủy, đây chính là một cái Long huyệt cực tốt. Mà xây mộ, minh đạo đi vào, chắc chắn sẽ có lối hậu đi ra, vì khi xây mộ xong người ta kỵ không được đi ngược trở ra minh đạo, nên thể nào trong cái Phật Mộ này chắc chắn phải có một đường khác để cho người sống đi ra. Quan trọng là tìm ra cái đường đó”
Tư Huyền lên tiếng:
“Vậy thì tiếp tục đi xuống dưới”
Nói đoạn, ổng quay người đi thẳng xuống luôn. Cứ thể cả đám đi càng lúc càng sâu xuống dưới hầm mộ. Hai bên vách Minh Đạo, vẽ những hình tả cảnh địa ngục a tỳ, đủ cách hành hạ để chuộc lại tội lỗi.
Càng đi sâu xuống, trần hầm minh đạo càng thấp. Lúc bước vào thì trần hầm còn cách đầu khoảng hơn một cái đầu, dần dần cả đám phải khom người thật thấp mới đến nơi được.
Đi được chống thì bổng cả đám dừng lại, Tư Huyền nói vọng ra sau:
“Có một cái hào, cả đám phía sau đi cẩn thận”
Ổng vừa nói xong, thì ngay lập tức tầm hai giây sau nghe thằng chả la lớn một cái. Cả đám kinh hồn không biết chuyện gì xảy ra thì Tư Huyền chửi thề:
“Mẹ bà, thành hào có rêu bám, trơn trượt lắm”
Tôi lúc này thở phào, cả đám im lặng chẳng nói tiếng nào. Không gian xung quanh tối đen, le lói ánh lửa từ đuốc, từ bề nặng nề âm khí.
Năm người còn lại bước tiếp. Ra đây có một đường chảy ngầm, bề ngang tầm 3 mét. Sâu độ 2 mét rưỡi. Dưới ánh đuốc, tôi dò dẫm từng bước một, chợt hụt chân một cái, trượt người xuống dưới hào. Ê ẩm hết toàn thân, tôi phủi phủi người mấy cái rồi gật đầu với Tư Huyền tỏ ý mình không sao cả.
Tư Huyền lại đi trước, đi qua tới thành hào bên kia. Tư Huyền cũng soi đuốc lại gần, rêu phong bám kín thành hào, khó mà lên được. Tư Huyền nói:
“Thành hào bị rêu bám kín, leo lên e là khó lắm bây à”
Năm béo lúc này lục đục nói:
“Không sao”
Nói rồi hắn hạ tấn, để hai tay vào đan điền rồi nhìn sang Năm em. Năm em lập tức lấy đà đạp chân vào hai tay Năm Béo, phóng người một cái, nhảy lên thành hào. Năm em chân vừa chạm đất, cảm thấy mất đã, suýt nữa té ngửa ra sau.
Tư Huyền lúc này gật gù cười cười nói:
“Hèn gì tụi bay đến giờ còn sống, võ công giỏi nhỉ !?”
Giọng nói có phần mỉa mai, Năm Béo không nói gì, lại nhìn sang phía tôi. Tôi lắc đầu. Năm Béo bảo:
“Chú em lính tráng kiểu gì vậy ?”
Hắn đâu có biết rằng trong chiến tranh, tôi chỉ là thằng lính kiểng, đi cho có, ở trận tuyến đánh giết đâu phải là chổ của tôi. Tôi cũng đâu có được đào tạo bài bản hay bất cứ cái gì đâu. Bất quá cũng chỉ là có vài kĩ năm bắn súng và.. bỏ chạy.
Tôi thở dài, chẳng biết nói thế nào cho thằng mập này hiểu, nhưng nghĩ lại thôi thì mình thử một lần.
Tôi nói:
“Từ từ”
Sau rồi đi ra một đoạn, lấy đà. Năm béo hạ tấn, tư thế y như nãy. Tôi cố nhắm phải đạp trúng tay Năm béo rồi phóng người giống như Năm em làm khi nãy. Nhưng sự tình khó nói, trong bóng tối, tôi lấy đà chạy, bổng dưới chân nghe rốp một tiếng,
Chỉ kịp kêu “ối” rồi sau đó thì bị cơ thể mất thằng bằng, trẹo chân một cái. Tôi té người nằm dưới nền hào. Cố đứng lên nhưng chân trái đau buốt, chắc là đã bị bông gân. Bảy bại lúc này chạy đến nói:
“Sao không anh ?”
Nó nắm tay cố giúp tôi đứng lên. Tôi đi cà nhắc đến chổ Tư Huyền và Trung Tài. Hai thằng chả lắc đầu, thấy khá là thất vọng. Tôi cũng không nói gì.
Năm béo bảo:
“Chú em vô dụng quá, nội có cái chạy thôi cũng bị trượt chân là sao? Bây giờ cả đám phải vác theo một thằng què thì làm ăn kiểu gì nữa”
Tôi nghe giọng Năm béo tỏ ý coi thường, bảo:
“Tôi tự đi được, ông khỏi lo”
Tôi buông vai thằng Bảy, đứng cà nhắc trên một chân. Nhảy nhảy mấy cái, bổng lại nghe dưới chân một tiếng rốp… dưới chân trơn trượt, tôi mất đà ôm vào thằng Bảy.
Dường như cả đám lúc này cũng để ý. Năm em đứng từ phía trên nói xuống:
“Thôi rồi, thôi rồi. Bọ Máu ”
Tư Huyền và Trung Tài cùng ngồi xuống nền hào, lấy đuốc soi xuống nền. Rãi rác xung quanh là những ụ đỏ đen nhỏ nhỏ to bằng gói thuốc lá. Ánh lửa soi vào có sọc đỏ chạy trên lưng từng con bọ.
Phóng nhìn ra xa thì số lượng chúng cực kỳ đông. Cái võ cứng đạp lên như đá vậy, nhưng dùng lực mạnh thì sẽ đạp vỡ được chúng. Tôi nói Tư Huyền soi đuốc vào chổ con bọ khi nãy tôi đạp.
Thấy cái vỏ nát, bên trong là thứ dịch màu xanh lá chảy ra nhớt nhợt.
Năm em đứng trên vọng xuống:
“Tìm cách lên đây lẹ, đừng ở dưới đó”
Trung tài lúc này chợt hốt hoảng tột độ, nói lớn:
“Im Lặng”
Âm vang trùng trùng một lúc mới yên tĩnh. Không gian lúc này tĩnh mịch lạ lùng, chỉ còn nghe tiếng tim đập của từng người. Trung Tài nhìn sang Tư Huyền, thằng chả dưới ánh nến tỏ rõ sự kinh sợ. Trong sự im lặng này, tôi nghe từ xa xa vọng lại tiếng nước róc rách chảy rất nhẹ.
Trung Tài gào lên nói:
“Bỏ mẹ rồi, con nước lên”
Năm Em hét lại:
“Đù Má, nãy giờ ông mới biết à, tôi nói tìm cách lên đây lẹ, nước lên là cả đám chết hết ở dưới đó”
Tôi quay sang nhìn Bảy Bại, xem nó thế nào, nó bảo tôi:
“Cỡi dây nịt, áo ra”
Tư Huyền nghe thấy nó, mặt sáng rỡ cười lớn
“Thằng nhỏ này giỏi”
Cả đám tức tốc cởi bỏ dây nịt, áo để cuộc lại thành dây thừng quăng cho Năm Em kéo lên.
Nói thêm một chút, con hào này xây dựng một cách đặc biệt, khi nước lên, nước chảy vào hào. Trong hào có nuôi Bọ Máu, giống bọ này chuyên hút máu động vật dưới nước, một con hút thì không sao, nhưng nếu cả bày bu vào thì dù có là một con bò cũng bị chúng hút cạn máu trong vòng chưa tới mười phút. Kỳ lạ ở chổ, giống bọ này có một kiểu như là ngủ đông vậy, sông hồ của chúng nếu đến khi cạn nước, chúng sẽ tự thu mình lại giống như một cục đá nhỏ, ngủ đông chờ đến khi có nước, chúng sẽ tự sống lại và đi hút máu các động vật gần nhất.
Hai bên hào rêu tảo bám đầy, xuống dễ nhưng khó lên. Người xưa xây hầm mộ này có lẽ đã tính toán hết cả rồi