Cuối cùng cả đoàn xe cũng đã đến được đất Đà Lạt, sau khi đã thả mọi người tại khách sạn như đã hẹn trước, người lái xe vội vã lái xe tới một tiệm rửa xe âu cũng là để lau cho nó sạch đi cái vết máu chó vát ở thành xe. Mọi người từ từ chuyển dần va li và đồ đạc vào trọng phòng lễ tân của khách sạn. Long là người đặt phòng trước, nên cậu ta tiến thẳng tới bàn lễ tân để làm nhiệm vụ nhận phòng. Nói về Trà, từ khi cô ta bước vào cái khách sạn này, cô đã có một cái cảm giác gì đó rờn rợn tóc gáy đến lạ thường, một cái cảm giác tựa như mình đang bước vào một cái thế giới khác vậy.
Sau khi đã hoàn tất nhiệm vụ, Long đưa chìa khóa phòng cho mọi người. Để tiện cho việc sinh hoạt, Long đã đăng kí đủ 2 phòng, một phòng lớn ba giường cho Long, Hải, và bác Lý, một phòng khác ngay trên đầu hai giường cho Trà và Hương. Sở dĩ hai phòng mỗi phòng một tầng như vậy là vì thời điểm này khách sạn kẹt cứng nên không kiếm được hai phòng nào ở ngay cạnh nhau. Bác Lý cũng đã chủ động hỏi Long là tại sao không đi thuê khách sạn khác. Long chỉ lắc đầu mỉm cười với bác Lý và nói rằng cậu cho đoàn ở cái khách sạn này cũng là có mục đích cả mà thôi. Bác Lý sau nhiều lần hỏi mà thấy Long cứ úp úp mở mở như vậy thì ông cũng chán chẳng buồn hỏi nữa. Cả nhóm sau khi phòng ốc bàn giao xong thì đứng trơ ra đó nhìn vào mấy thùng dụng cụ quay phim, có lẽ họ đang đợi ai đó phân công cho ai bê cái gì, để vào phòng nào, và cũng rất có thể, họ đang đợi cho mọi người tự nguyện ai bê cái gì thì bê. Còn đang đứng đó phân vân và nhìn nhau, bỗng một người đàn bà trung niên không biết từ đâu tiến tới nói:
– Nhà mình là đoàn làm phim tư liệu đó hả?
Long lúc này quay ra nhìn thì nhận ra đó là bà chủ khách sạn, Long tươi cười nói:
– Dạ, con chào bác Lê.
Bà Lê lúc này tươi cười tiến tới chào mọi người, thế rồi bà đứng đó nhìn mấy thùng linh kiện lắc đầu nói:
– Các cô các cậu mang nhiều quá, thế này mà bê lên bê xuống thì chết.
Long nghe xong câu đó cũng chỉ biết gãi đầu mà cười. Thế rồi bà Lê vỗ vai Long, bà ta nói:
– Hay là đoàn nhà mình để tạm linh kiện máy quay vô phòng nghỉ của tôi ở tầng một nhé?
Mọi người trong đoàn nghe thấy câu đó thì mừng thầm trong lòng, cuối cùng họ cũng thoát được cái gánh nặng là phải bê hết chỗ linh kiện máy quay này lên phòng. Long nghe xong câu đó nhìn mặt bà Lê hỏi:
– Như vậy có tiện không ạ?
Bà Lê tươi cười nói:
– Ui dào ơi, yên tâm, cái buồng đó chỉ để cho tôi nghỉ ngơi thôi à, cứ quăng đồ vô đó, tôi sẽ cho cậu một cái chìa khóa.
Lúc này Trà mới thêm vào:
– Nhưng như thế có tiện cho bác không ạ? Con chỉ sợ lúc bác nghỉ ngơi buổi đêm thì bọn con vô lấy đồ làm phiền bác thui ạ.
Bà Lê tươi cười:
– Mọi người cứ yên tâm, tôi đi ngủ muộn lắm, khỏi lo đi ha.
Sau một hồi bàn luận, cuối cùng Long, Hải, và bác Lý nghe theo lời bà Lê, họ bê hết mấy thùng linh kiện máy quay để vào trong phòng nghỉ của bà Lê dưới tầng một, còn Trà và Hương được đặc cách lên thẳng trên phòng trước để nghỉ ngơi.
Sau khi mọi thứ đã đâu vào đó, mọi người được phép đi chơi tự do nguyên ngày, và hẹn sẽ có mặt ở khách sạn đúng chín giờ tối để bàn kế hoạch làm phim tư liệu. cơm tối xong xuôi, ông Lý, Hương, Trà, và Hải dủ nhau đi cà phê vỉa hè để cho tiêu cơm, còn Long là trưởng nhóm, cậu ở lại kiểm tra máy móc và đồng thời để sẵn ra một vài thứ để tối nay cả đoàn có thể đi do thám trước. Long đang ở trong phòng nghỉ của bà Lê kiểm tra máy móc, bà Lê từ đâu tiến tới, bà nói:
– Đoàn nhà mình ra quân sớm thế sao?
Long quay đầu đáp:
– Dạ, vâng ạ.
Thế rồi Long tiếp tục kiểm tra máy móc, bà Lê tiến tới cái bàn uống nước trong phòng, rót nước ngồi đó uống. Sau khi đã kiểm tra xong, nhìn đồng hồ mới có tám giờ rưỡi. Long đứng lên tiến tới bàn nước ngồi nói chuyện với bà Lê một lúc. Bà Lê rót cho Long một chén nước trà, Long đón lấy ly trà, thế rồi cậu ta vào chủ để ngay:
– Thưa bác, như đã giới thiệu, đoàn của con chuyến đi lần này với múc đích là làm phim tài liệu về tâm linh, nói vậy chắc hẳn bác cũng biết lý do tại sao bọn con lại nghỉ lại ở khách sạn nhà mình rồi đúng không ạ?
Bà Lê nâng ly trà lên làm môt ngụm, thế rồi bà ta nhìn Long mỉm cười. Bà Lê Nói:
– Thì nghe cậu giới thiệu về công việc của đoàn xong, tôi đã biết các cậu đến đây không chỉ với mục đích là nghỉ ngơi mà còn muốn làm phóng sư tai cái khách sạn này nữa đúng không?
Long cười đáp:
– Dạ, nếu bác không ngại thì chúng cháu xin phép đươc làm phóng sự tại cái khách sạn này ạ. Chúng cháu hứa là sẽ không làm phiền khách đến nghỉ hay như gây sự chú ý gì đâu ạ. Chúng cháu chỉ làm phim tư liệu vào ban đêm mà thôi ạ…
Long chưa kịp nói hết câu thì bà Lê đã xua tay lắc đầu:
– Các cậu làm gì thì cứ làm, nhưng nếu quả thực các cậu muốn giao tiếp với cái thế giới bên kia … hãy nghe lời khuyên của tôi … cứ đi làm phóng sự tai đia điểm mà các cậu đã định sẵn đi đã… còn muốn làm phóng sự tại cái khách sạn này thì đơn gian lắm, chỉ cần các cô các cậu có duyên thực sự thì không cần phải làm phóng sự mà người âm cũng tự khắc đến tìm các cô các cậu à …
Long nghe bà Lê nói rằng các vong sẽ tự đến tìm mình thì cũng có hơi rùng mình. Thế rồi Long hỏi bà Lê về cái căn nhà mà cả đoàn tính làm phim phóng sự:
– Thế bà cho con hỏi, bà có biết cái tòa biệt thự của Pháp nằm cạch dốc X không ạ?
Bà Lê nghe Long nhắc tới cái tòa biệt thự đó thì đặt cái ly trà đang nâng lên, bà ta nhìn Long một hồi lâu. Long thì có vẻ như rất là sợ hãi cái nhìn đó của bà Lê, trong lòng cậu càng phân vân hơn nữa. Thế rồi bà Lê mở lời:
– Tại sao các cô các cậu lại chọn ngôi nhà đó?
Long nghe câu này thì cậu đáp thẳng:
– Thật ra thì … căn nhà đó là do một bác trưởng phòng chọn ạ …
Bà Lê cắt ngang:
– Theo như ý tôi thì các cậu không nên làm phóng sự ở căn nhà đấy vội … vì tôi coi bộ các cô các cậu không đủ sức đâu ….
Long nghe tháy lời bà Lê can ngăn như vậy thì cũng có hơi băn khoăn, cậu run rẩy hỏi:
– Tại … tại sao thế ạ…?
Bà Lê vẫn cái ánh mắt đó nhìn Long chằm chằm, thế rồi bà ta nói cái giọng rờn rợn:
– Tôi tin rằng trước khi các cô các cậu trọn địa điểm để làm phóng sự, cả đoàn chắc chắn đã phải thu thập thông tin về căn nhà đó trước rồi đúng không? Tôi sẽ cho cậu biết một chi tiết mà ít người biết tới…
Long ngồi đó lắng nghe bà Lương mà da gà bắt đầu dựng lên, bà Lê tiếp lời:
– Nói rằng căn biệt thự đó là của Pháp, nhưng trong nhà lại thờ Địa Tạng Hoàng… câu chắc hẳn biết Địa Tạng Hoàng là ai chứ?
Long ngồi đó nuốt nước bọt, “Địa Tạng Hoàng chẳng phải là vị bồ tát đã hy sinh cơ hội thành phật để đi vào địa ngục phổ độ oan hồn đó hay sao?”, cậu ta nghĩ thầm trọng đầu. Thế rồi Long khẽ đáp:
– Dạ … com có biết …
Bà Lê lúc này mới rướn người về phía Long mà nói:
– Ta nói cho con biết … một khi mà đã thờ Địa Tạng Hoàng … điều đó có nghĩa căn nhà đó lành ít mà dữ nhiều … oan hồn chuyên vất vưởng và làm loạn … cho dù đã thờ Địa Tạng Hoàng rất lâu … nhưng xem ra những vong hồn ở đó vẫn chưa được ngài hóa giải … họ vẫn mãi mãi lầm đường lạc lối mà kẹt lại ở cõi sống này mà thôi.
Long nghe bà Lê nói xong câu đó thì cậu dường như có thể cảm nhận được từng dọt mồ hôi hột đang chảy xuống dọc gáy. Bất thình lình một bàn tay vỗ lên vai Long, câu ta giật thót mình quay lại nhìn, hóa ra là Trà. Trà nhìn Long cười tủm tỉm hỏi:
– Anh bị làm sao thế?
Long phải mất mấy giây mới chấn tĩnh lại được, cậu ta lấy tay quệt mồ hôi ở gáy. Lúc này những người khác cũng tiến vô trong buồng. Bà Lê thấy vậy mới đứng lên nhường chỗ cho mọi người ngồi trong này bàn chuyện.
Đợi khi bà Lê đã ra khỏi phòng, ông Lý mới bắt đầu nói sơ bộ về kế hoạch ngày hôm nay là sẽ thuê xe máy tìm đường tới căn nhà đó dò la tình hình ở bên ngoài trước, để tối hôm sau biết đường tới đó nhanh hơn. Đợi cho ông Lý đã bàn bạc hết kế hoạch, Long lúc này mới khẽ nói:
– Bác ạ … cháu có ý kiến … cháu nghĩ có lẽ chúng ta nên tìm địa điểm khác…
Nghe xong câu đó tất thẩy mọi người quay đầu lại nhìn Long ngạc nhiên, ông Lý nheo mắt hỏi lại:
– Cậu nói cái gì cơ…
Long không hiểu sao lúc đó cậu không nói lên lời, chỉ nuốt nước bọt rồi lặng lẽ lắc đầu. Thấy Long không còn gì để nói, ông Lý lại nói lại kế hoạch cho mọi người một lần nữa, sau đó tất cả xuất quân, cầm theo các thứ cần thiết và thuê xe tiến thẳng tới căn nhà đó.
Tất cả là hai chiếc xe máy bon bon trên đường đêm, xe dẫn đầu gồm ông Lý đèo Long với chiếc điện thoại có định vị, nối đuôi sau là một xe kẹp ba do Hải cầm lái đèo Hương và Trà. Sau khi đã vào đến đoạn đường chỉ còn đi thẳng nữa là tới được con dốc X, Long lúc này mới an tâm cất điện thoại và lôi máy ảnh chụp đêm ra chụp hai bên cảnh vật để coi có gì khác lạ có thể lọt vào máy ảnh của cậu hay không. Theo sau vẫn là xe của Hải, nhưng chỉ có điều lạ là lúc này Trà ngồi giữa Hải và Hương, chợt một cơn buồn ngủ ập đến khiến cho cô díu hết cả mắt lại. Nhưng có điều là lạ là tại sao Trà không chìm hẳn vào giấc ngủ, mà cô cứ nửa tỉnh nửa mê. Thế rồi Hải đang vít ga lao theo cái xe của ông Lý phía trước, bất chợt cậu ta cảm nhận thấy hai tay của Trà đặt lên vai mình, nhưng tại sao hai bàn tay đó lại lạnh lẽo như vậy? Hải còn chưa kịp quay lại hỏi thì cậu cảm nhận được những cái móng tay sắc nhọn nhỏ nhắn của Trà đột nhiên bấu lấy vai cậu, cảm giác như những móng tay đó đâm sâu vào cơ vai. Hải hét lên đâu đớn, sau đó cậu phanh gấp làm cho cái xe tí nữa thì lật. Hương lúc này ngồi sau hốt hoảng hét loạn lên:
– Cái gì thế?!
Hai sau khi xe đã đứng vững mới nhẩy xuống xe mà gào lên:
– Bà làm cái trò quái quỉ gì thế?!
Vừa lúc ông Lý với Long cũng đã quay đầu xe lại. Hương còn đang đứng đó ngỡ ngàng không biết chuyện gì xảy ra, ông Lý nhìn ba người hằn giọng:
– Lại làm sao thế?
Hải lúc này quay qua nói giọng giận dữ chỉ tay về phía Trà:
– Cháu đang đi tự nhiên cái Trà dùng tay cấu vào vai đau điếng à!
Lúc này mọi người mới tập chung nhìn về phía Trà, lạ quá, cô ta vẫn ngồi đó, lưng thẳng, hai mắt hơi lim dim, người thì thỉnh thoảng đung đưa như thể đang say thuốc vậy. Hương lay gọi mãi mà Trà vẫn thế, thế rồi Long cũng xuống xe tiến tới phía Trà, câu lay gọi thử người yêu mình nhưng coi bộ không thấy Trà tỉnh lại. Như nghi hoặc có điều gì đó không phải, Long vội vàng móc củ tỏi trong túi, cậu gỡ ra một tép tỏi, bọc vỏ thật nhanh. Sau đó Long đưa tép tỏi vô mồm, nhai nát rồi hà hơi thẳng vào mặt của Trà. Chỉ sau độ ba lần hà hơi, Trà mới bắt đầu tỉnh dậy. Trà lúc này hai mắt đã mở to, cô nhìn quanh ngơ ngác:
– Chuyện gì … chuyện gì đang xảy ra vậy…?
Mọi người đứng nhìn Trà chằm chằm như không tin vào tai mình, chỉ có riêng Long là hỏi ngay:
– Có chuyện gì xảy ra với em vậy?
Trà ngồi trên xe mặt đờ ra như thể cô đang ngồi ngẫm nghĩ lại, thế rồi Trà kể rằng cô nhớ là cả đoàn đã đến được căn nhà đó. Mọi người đi vào trong lo chụp ảnh và đi coi sơ qua căn nhà trước. Chỉ có một mình cô là đứng ở vườn trước, thế rồi có một cô bé xinh xắn cột tóc hai bên cầm hoa tới rủ Trà đi hái hoa cùng mình. Không hiểu sao mà Trà nghe theo lời cô gái đó ngay, thế là cả hai đi tới một cái khu vườn hoa không xa căn nhà đó là mấy. Trà nhớ như in rằng cái vườn hoa đó rất là đẹp, nó mang lại cho cô một cái cảm giác yên bình lắm. Nhưng duy chỉ có một điều lạ duy nhất đó là cả cái vườn hoa đó chỉ có độc một mầu tím chết, nhưng lại có vô số loài hoa rất lạ. Còn đang mải hái hoa thì cô thấy cô nhóc kia biến mất, thế rồi chỉ sau cái chớp mắt, cô đã thấy mình ngồi trên xe và mọi người đứng xung quanh. Lúc này cả Hương và Hải nghe thấy thế thì sởn cả tóc gáy. Riêng có ông Lý và Long là vẫn đanh mặt như thể không tin vào tai mình. Ông Lý nhìn đồng hồ thế rồi ông ta nói giọng giục giã:
– Thôi đi nhanh đi, căn nhà đó không còn xa nữa… với cả cũng muộn rồi …
Long lúc này nhìn Trà e nghại, thế rồi cậu ta quay qua nói nhỏ với ông Lý:
– Bác ạ … chau nghĩ có lẽ ta nên dừng tại đây …
Ông Lý mới nghe đến đó thì đã cắt ngang lời, ông ta quát lên giận dữ:
– Cậu nói cái gì?! Tại làm đ*o sao phải ngừng?!
Chính tiếng quát mắng đó đã khiến cho bốn người còn lại phải rùng mình ngạc nhiên, ông Lý vốn là người điềm đạm cơ mà? Tại sao hôm nay lại như vậy? Long lúc này giọng run rẩy nói:
– Dạ … tại … tại vì cháu thấy đoàn ta từ lúc đến đây toàn gặp điềm xui … sợ rằng lành ít giữ nhiều bác ạ…
Ông Lý nghe đến đây thì nổ máy xe, ông nói lớn:
– Này nhé! Các cô các cậu thích thì cứ về! Một mình tôi đến cái nhà đó! Các cô các cậu về lo viết đơn xin nghỉ là vừa đi nhé!
Nghe xong cái câu đó thì cả bốn người còn lại lại càng ngạc nhiên hơn nữa. Thế rồi Ông Lý rồ ga tính lao đi thì Hải đã vội giữ lại. Chỉ trong cái chớp mắt, Long đã biết ngay là có cái gì đó không phải, nhưng trong tình thế bây giờ thì không còn cách nào khác. Long nói:
– Hải đi với bác Lý trước đi, bọn tớ sẽ đuổi theo sau ngay nhé…
Hải thở dài, thế rồi cậu ta trèo lên xe ông Lý lên trước. Lúc này chỉ còn lại ba người, Long nhìn Trà hỏi:
– Em có mang mấy cái đồ yểm thân mà anh đưa trên ô tô không?
Trà lắc đầu buồn bã nói:
– Em cất vô cái túi đeo ở khách sạn rồi.
Long thở dài thất vọng, thế rồi cậu ta móc cái đồng bạc trong ví ra nhét vô túi quần bò của Trà. Sau đó Long đèo Trà và Hương tức tốc đuổi theo xe của ông Lý và Hải.
Khi đã dần đến cái dốc X, Long nhìn thấy ánh đèn đỏ của xe ông Lý ở phía trước, Long lao xe lên bên cạnh. Nhưng điều khiến cậu hoảng hốt đó là chỉ thấy Hải còn không thấy ông Lý đâu. Long vội hỏi:
– Bác Lý đâu rồi?
Hải nhăn mặt lắc đầu:
– Bác ta không đợi được nên đã tự đi vào thẳng ngôi nhà cổ rồi.
Nói rồi Hải chỉ tay qua bên đường, lúc này ba người quay đầu ra nhìn. Một căn nhà lừng lững đứng đó dưới ánh trăng vằng vặc, lúc này tất thẩy bốn người đều có một cái cảm giác lạnh sống lưng vô cùng. Nhưng vì lo ông Lý ở trong nhà đó một mình không may có gì xảy ra, cả bốn người phi xe vòng qua bên đó và lao vào trong tìm ông lý.
Mọi người đầu tiên tính chia nhau ra đi tìm vì căn nhà khá là rộng, thế nhưng Trà hét lớn khi cô nhìn thấy có một thứ ánh sáng gì đó mở ảo phát ra từ căn buồng phía vườn sau. Nhưng có điều là chỉ có Trà nhìn thấy, còn ba người kia thì tất cả chỉ là một mầu tối đen như mực. Trà dẫn mọi người tiến từ từ về phía căn buồng ở sau vườn có thứ ánh sáng đó. Đây là một căn buồng rộng chống không có tất cả là ba cái cái cửa sổ kính đã mở rộng, ánh trăng chiếu vào soi sáng cả căn buồng. Mọi người vừa ló mặt vào thì họ kinh hãi khi thấy ông Lý cứ đứng im trong phòng bất động, mắt ông ta hướng về một bức tượng. Trà ngước nhìn lên bức tượng thì cô thấy đây là tượng Địa Tạng Hoàng với ánh hào quang tỏa ra thật là lộng lẫy. Long khi nhìn lên thấy đúng là tượng Địa Tạng Hoàng thì có thoáng giật mình. Những lời nói của bà Lê lại hiện về, Long chỉ còn biết đứng đó nuốt nước bọt, trong lòng cậu còn bất an hơn bao giờ hết. Đứng đó tầm hai phút, Hải tiến tới bên cạnh bác Lý kéo áo bác ta nói:
– Bác ơi mình về đi, mai ta tới.
Chợt ông Lý đẩy mạnh hải quát:
– Tránh ra!
Mọi người thấy điệu bộ ông Lý kì quặc như vậy thì ai ai cũng lo lắng, không lẽ ông ta bị vong nhập. Ông Lý cứ đứng đó tầm năm phút nữa, thế rồi ông ta quay đầu bảo mọi người:
– Về thôi.
Mọi người nghe vậy thì càng thấy kì quặc, nhưng cũng chỉ biết làm theo. Hai chiếc xe lại chạy bon bon trên đường, đèn pha rọi sáng cả một vùng. Ông Lý đèo Hải, Long đèo hai người kia đi sau. Bất thình lình đang đi thì xe của ông Lý lật đổ, Long và hai người hốt hoảng dừng xe chạy lại. Thật may là cả hai người chỉ xây xước nhẹ, Long hốt hoảng nói:
– Làm sao thế?
Hải đứng lên ngơ ngác:
– Đang đi tự nhiên ngã.
Riêng có ông Lý đứng lên thì nổi sung, ông ta nhìn sang hai bên đường mà chửi:
– Mả mẹ cái con chó chết tiệt!
Lúc này cả bốn người kia còn rùng mình hơn nữa, đền pha soi sáng cả một đoạn đường, làm gì có thú hoang nào chạy qua, mà quanh đây lại không có nhà dân thì đào đâu ra chó. Ông Lý cứ đứng đó chửi như người điên, bốn người thì bắt đầu cầm đèn rọi quanh như để tìm kiếm cái con vật mà ông Lý đang chửi. Chợt Trà run rẩy bám chặt lấy tay Long, cô nói giọng sợ hãi:
– Anh ơi … bên đường …
Lúc này cả Long, Hải, và Hương nhìn theo hướng đó và soi đèn thì họ không thấy gì. Trà thì đã quay mặt đi, Long soi đèn và hỏi:
– Có gì đâu em?
Trà từ từ quay đầu liếc mắt nhìn, chợt cô rùng mình quay ngay mặt đi nói:
– Con … con chó … nó … nó vẫn đứng đó kìa …
Long như hiểu ra điều gì đó, cậu nói Hải:
– Hải tắt đèn đi.
Hải liền tắt cái đèn pin, thế rồi Long lôi cái máy ảnh bán cơ ra chĩa về chỗ đó chụp. Xong rồi cậu coi lại ảnh cùng mọi người. Cả bọn tím tái mặt mày thất kinh, khi mà cái bụi cây ven đường cách họ có mấy bước chân trong ảnh là một bóng đen to lớn vơi hai mắt đỏ ửng, vậy tại sao ở ngoài họ không thấy ngoại trừ Trà? Bên cạnh vẫn là ông Lý cứ đứng đó chửi đổng như bị vong nhập.