Đúng như lời bà Lương đã nói, sau khi ăn được một cái bào thai từ năm đến bẩy tháng tuổi, Linh sẽ không còn bị oan hồn theo đuổi trọc ghẹo nữa. Thêm vào đó, cô quả thật đã trở thành một tuyệt sắc giai nhân. Bây giờ đây, lão già đã thực sự bị Linh mê hoặc, hắn sẵn sàng làm mọi thứ cho Linh. Cô muốn mua cái gì, ăn gì, hay như làm gì thằng già đều nghe theo. Không chỉ dừng lại ở đó, mỗi lần Linh đi theo thằng già đến những chỗ sang trọng, hay như những tụ điểm ăn chơi chác táng, Linh nhân ra một điều rằng mỗi khi cô xuất hiện, mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía cô. Linh đã trở thành một ngôi sao sáng, tất cả những thằng đàn ông, từ già đến trẻ, tất cả đều nhìn cô với một ánh mắt thèm khát, tựa như một bầy sói đói đang nhìn một chú nai con vậy.
Nếu dùng câu “thời thế sinh anh hùng” ở đây cũng không hẳn là đúng, nhưng nó cũng phần nào miêu tả rõ được nội tâm trong Linh. Tuy là làm bồ của lão già thì Linh muốn cái gì cũng được, tuy nhiên, cô cũng đã khá là mỏi mệt với những cái nhìn khinh bỉ, những lời bàn tán sau lưng khi mà người già lại đi cặp với một người trẻ. Linh thiết nghĩ, bây giờ cô đã có được một cái sắc đẹp “quỷ cho”, thì tội gì lại phải cứ bám lấy thằng già này cơ chứ? Còn chưa kể đến “ngoài biển thiếu gì cá”, cho nên, Linh đang âm mưu kiếm được một tên tình nhân trẻ hơn lão già này, nhưng đồng thời phải là người có quyền lực, có quyển lực để mà giúp Linh thoát khỏi thằng già hiện nay.
… Trong khoảng thời gian đó tại nhà bà Lương …
– Cô Lương có nhà không ý nhỉ?
Bà Lương đứng lên tất tả chạy từ trong bếp ra, bà ta mở cái cửa sắt ra, chợt bà Lương hốt hoảng thốt lên:
– Trời ơi! Thầy Mười … mời thầy vào đây.
Bà Lương mở rộng cánh cổng mời người đàn ông tầm năm mươi tuổi vào, cái người mà bà ta gọi là “thầy”. Bà Lương mời người thầy ngồi xuống cái bàn nước, rồi bà ta chạy vô bếp làm ấm trà nóng và mang ra mời ông thầy. Ông này làm ngụm trà, bà Lương ngồi xuống đối diện ông ta và bắt đầu hỏi:
– Thầy có việc gì mà lại ra ngoài này thế ạ?
Ông kia đặt cốc nước trà xuống mà nói:
– Có công việc ý mà, có thằng nhờ xăm nên tôi mới ra.
Bà Lương nghe thấy vậy bền mỉm cười và hỏi:
– Coi bộ cái đất Hà Nội này lại sắp bị náo loạn rồi, thế thằng đó nó tính thành quỷ hả thầy?
Ông thầy nhìn bà Lương cười mà nói:
– Không chỉ có mình nó, mà còn mấy thằng đàn em của nó nữa.
Bà Lương nghe xong câu đó mà hết sức ngỡ ngàng, còn đang định hỏi ông ta thêm mấy câu thì ông này đã cắt ngang:
– Thế công việc của cô dạo này thế nào? Cái món há cảo bào thai của cô vẫn bán chạy chứ?
Bà Luương trả lời:
– Cũng được thầy ạ. À, con có cái này cho thầy coi.
Nói rồi, bà Lương lại lấy cái hộp sắt ở trên kệ tủ ra, bà từ từ nhấc quyển sách và chìa nó ra về phía ông Mười. Ông Mười như người mất hồn, ông cầm vội lấy quyển sách lên coi, Họa Bì Kinh. Như không tin vào mắt mình, ông Mười hết nhìn quyển sách rồi lại nhìn bà Lương, ông ta hỏi giọng nghi hoặc:
– Có đúng đây là “Họa Bì Kinh” mà tôi đang tìm kiếm hay không?
Bà Lương nhìn ông Mười mỉm cười, thế rồi ông Mười lật qua mấy trang, ông ta hỏi:
– Làm sao mà cô có được nó?
Bà Lương trả lời rằng cái năm đó đội giải phóng quân của bà có nghỉ tại một ngôi chùa cổ. Bà ta đi thăm quan thì nhìn thấy ở một bức tường cũ có một cái khe, khi gỡ mấy viên gạch ra thì tìm được quyển kinh này. Ông Mười vừa nghe, vừa lật nhanh để đọc sơ qua. Bà Lương cũng không lấy gì làm lạ, vì tiếng hán cổ của ông Mười phải được gọi là loại giỏi, ông ta có thể đọc tiếng hán như đọc chữ quốc ngữ vậy. Ông Mười cừ ngồi đó miệt mài đọc, quên cả việc uống trà. Chợt đọc được đến nửa quyển, ông mười quăng quyển sách xuống đất cười sặc sụa. Bà Lương như không hiểu điều gì, vội cúi xuống nâng niu quyển kinh quý lên, nhìn ông Mười với ánh mắt giận dữ và hỏi:
– Sao thầy lại làm thể? Thầy cười cái gì vậy?
Ông Mười nhìn thẳng vào mắt bà Lương mà nói:
– Cô đang trêu tôi hay là cô ngu thực sự thế?
Bà lương nghe xong câu đó thì giận tím mặt lại, còn chưa kịp nói gì thì ông Mười giằng quyển kinh sách khỏi tay bà Lương và nói:
– Đây là quyển kinh sách giả mà?
Nghe đến đây, bà Lương hết hồn, vội giật lại quyển kinh sách từ tay ông Mười, lật qua từng trang như để coi kĩ lại. Bà Lương quay ra nhìn ông Mười với vẻ mặt không tin và hỏi:
– Làm sao lại có chuyện đó được? sao thầy lại nói đây là quyển kinh giả được chứ?
Ông Mười nhìn bà Lương nói:
– Nếu cô đọc kĩ có thể thấy, tất cả các cách làm trong cuốn Họa Bì Kinh này đều dẫn tới một cái mục đích cuối cùng, đó là làm cho con người ta trở nên điên dại, và thành quỷ. Mục đích chính của kinh sách là gì? Là làm cho con người thừa hưởng được sức mạnh của Hắc Đế, chứ không phải biến người ta thành quỷ dữ. Chả lẽ những gì tôi đã dạy cô bây lâu nay, cô đều quên hết rồi sao?
Bà Lương lúc này mới như người mê man, bây giờ mới chợt tỉnh lại. Bà ta bây giờ mới hiểu được, thì ra ngay từ cái lúc áp dụng việc ăn thịt thai nhi từ năm đến bẩy tháng tuổi là bà Lương đã thấy khó hiểu rồi? Lý do là vì sao ư? Theo như trong giới tà ma yêu đạo, thai nhi từ năm tháng tuổi trở lên rất tốt cho việc luyện thiên linh cái, ma só, chứ còn cái việc ăn thịt thai nhi thì quả thật là hết sức lạ lẫm. Nhưng rồi bà Lương vẫn cứ làm theo vì bà tin rằng Họa Bì Kinh đã nói là chỉ có đúng mà thôi. Điều mà bà Lương không thể ngờ được rằng, việc tìm thấy Họa Bì Kinh và cái sự ham muốn thừa hưởng được sức mạnh của nó đã làm cho bà Lương bị mù đường lạc lối mà tin nhầm vào cái quyển kinh giả này. Bà Lương đánh rơi quyển kinh, ngồi đó đờ mặt ra mà nghĩ ngợi về cái sự sai lầm tai hại của mình. Ông Mười nhìn bà ta và hỏi:
– Thế cô đã áp dụng tà thuật của sách này cho bất kì một ai chưa?
Bà Lương nhìn ông Mươi và nói:
– Mới có một khách ăn một cái thai nhi tầm năm tháng tuổi mấy hôm trước…
Ông Mười phá lên cười:
– Coi như là kẻ đó gặp hạn rồi, thôi đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. cô đóng cửa đi theo tôi mấy ngày, có khách hàng đòi xăm hàng loạt, một mình tôi xăm không xuể, cô giúp tôi.
Nói đến đây, ông Mười đứng lên. Bà Lương nghe vậy cùng vào nhà chuẩn bị ít đồ rồi khóa cửa để đi theo thầy mình giúp ông ta việc xăm trổ.
… Quay trở lại với Linh, không lâu sau…
Sao mà khó chịu thế này, Linh nằm trên giường vật vã. Đã mấy ngày hôm nay rồi, cô ăn không có còn ngon miệng như ngày xưa nữa. Linh bây giờ cứ có cái cảm giác nôn nao, bồn chồn rất khó chịu, y như việc cô bị nghiện hút vậy. Linh cứ quằn quại mãi không ngủ vô được. Cuối cùng cô phải ngồi dậy, lấy ra hai viên thuốc ngủ để mong có thể qua được đêm nay. Sáng ngày hôm sau, cô phải dậy sớm để đi mua đầm cùng với lão già cho cái buổi tiệc dạ hội tối nay. Đi chọn quần áo với lão già được một lúc, thử ra thử vào mười mấy cái, chợt Linh có cảm giác mệt mỏi vô cùng. Cô xin phép lão tình nhân già chạy sang quán cà phê đối diện đó để nghỉ ngơi một chút. Ngồi xuống quán cà phê, Linh gần như là kiệt quệ hết sức lực. Cả người cô run lẩy bẩy. Chợt Linh có cảm giác nóng ran khắp người, rồi thì chợt cô ngứa kinh khủng. Linh bắt đầu gãi, cô gãi khắp người. Đang gãi, chợt Linh cảm thấy đau nhói, cô đưa tay lên nhìn. Trời ơi, mười đầu móng tay cô bây giờ bỗng chở nên sắc bén vô cùng, trên đầu mười ngón tay là vô vàn mảnh gia trắng và một ít máu đó. Linh giờ đây mồ hôi vã ra tắm, cô cảm thấy sợ hãi vô cùng, sợ hãi khi mà nhìn lên mười đầu ngón tay của mình. Còn chưa biết phải làm sao, chợt một cô nhóc đi đến trước mặt linh, cô nhóc này mặc một cái đầm hồng thật đáng yêu, cô nhóc đó hỏi Linh:
– Cô ơi, cô có làm sao không ạ?
Linh nhìn thấy cô bé này thì như người mất hồn, cô ta đưa hai tay ra bám lấy vai cô bé mỉm cười. Cô bế thấy Linh cười, nhỏ cũng cười theo. Chợt mặt Linh biến sắc, hai mắt cô ta long lên song sọc. Mặt của cô bé kia cũng biến sắc, chợt cô ta hét lớn lên trong đau đớn. Linh vôi buông tay khiến cô bé ngã xuống đất, lúc này đây bố mẹ của cô bé chạy tới, đỡ cô bé dậy, mẹ cô bé nhìn về phía Linh mà quát:
– Cô làm cái gì con tôi thế.
Linh dường như không còn để ý đến việc gì khác, cô đưa mười đầu ngón tay lên nhìn lại, thì ra từ lúc nãy, Linh đã cấu cô bé đó đến chảy máu, giờ đây mười đầu ngón tay cô đã thấm đầy máu của cô bé đó. Như một phản xạ, Linh đứng bật dậy, chạy vội ra khỏi quán cà phê, bổ mặc cô bé đang khóc ầm lên, và bố mẹ cô bé đang chửi vọng theo. Rẽ vào một cái ngõ nhỏ vắng người, Linh đứng dựa vào tường như để cho tim mình đập chậm lại. Cái cơn ngứa lại nổi lên khắp người, chợt Linh lại đưa mười đầu ngón tay lên trước mặt mình. Như mà xui quỷ khiến, cô liếm sạch máu của cô bé kia trên mười đầu ngón tay. Vừa liếm xong, cũng là lúc mà cái cơn ngứa đó tan biến hẳn. Giờ đây Linh đã nhận ra một điều, chỉ cần uống được máu người là cô sẽ hết ngứa, nhưng cái cảm giác nôn nao mệt mỏi vẫn không hết, và cô quyết tâm tìm cho được bà Lương mà hỏi cho ra lẽ.
Đứng trước cửa nhà bà Lương, Linh đập cửa ầm ầm và gọi to:
– Bà Lương! Bà Lương Đâu rồi?
Không một ai trả lời cả, Linh cứ đứng đó mà đập cửa hơn năm phút. Một ông già ở cách nhà bà Lương mấy căn thò mặt ra mà nói:
– Bà Lương bà ý đi rồi, còn có ở nhà nữa đâu mà cô gọi.
Linh nghe xong câu đó thì vô cùng sửng sốt, vội quay ra hỏi:
– Vậy ông cho cháu hỏi, bà ý đi đâu rồi ạ?
Ông già nói:
– Làm sao mà tôi biết được, chỉ thấy bà ta đi với một người đàn ông lớn tuổi từ mấy hôm trước rồi.
Nói đến đây, chưa đợi Linh hỏi thêm, ông già đã kéo cái cửa sắt đóng cái rầm. Linh đứng đó với vẻ mặt thất thểu, cô bây giờ chỉ còn một ý nghĩ trong đầu, đó là bà Lương đã lừa cô và bỏ bùa cô.
Tuy nói là bây giờ Linh đã không còn gặp bà Lương được nữa nhưng có lẽ cô ta cũng đã tự tìm ra được một cách để thỏa mãn cái con quỷ trong mình. Thay vì phải giả mười triệu cho một bát há cảo của bà Lương. Linh chỉ phải bỏ có mấy triệu cho mấy cô y tá làm trong khoa sản, để họ gom nhặt tất cả những cái thai nhi bị bỏ đi mang về cho Linh. Cái ngày đầu tiên, Linh mở bọc chứa những thai nhi còn đỏ ỏn và lẫn với nhớt. Cô lấy tay cầm một cái thai nhi lên, Linh nhìn vô đó không chớp mắt, rồi cô nhanh tay bỏ cái thi đó vào mồm. Ôi, cái vị tanh tưởi mới ngon làm sao, thịt thì giai giai, cộng với nước nhờn còn nguyên. Giờ thì Linh đã ngộ ra một điều, thai nhi nếu ăn tươi ngay thì còn ngon hơn cả lúc đã nấu rồi, quả thực là ngon hơn cái món súp của bà Lương rất là nhiều.
… mấy năm sau…
Một chiếc xe biển đỏ phi nhanh trong màn đêm mưa rơi rả rich. Trên xe là một chàng thanh niên trẻ, bên cạnh anh ta là một cô gái tuyệt sắc. Cô gái này cứ ngồi như vậy lặng lẽ nhìn ra cửa kính nơi những hạt mưa đang bay. Chàng trai đặt tay mình lên đùi cô gái và nói:
– Em đã nghĩ kĩ chưa? Anh thực sự muốn đứa con này.
Cô gái nâng tay chàng trai lên, hôn vào đôi bàn tay rắn chắc đó và nói:
– Anh à, chúng mình còn trẻ, mới có ngoài hai mươi, có con sớm mà làm gì? Em muốn dành thời gian chăm sóc anh cho tốt đã, đợi khi chúng mình sẵn sàng hơn thì lúc nào có con chả được.
Chàng trai nghe câu đó thì mủi lòng lắm, bền đưa tay lên xoa cái má mịn màng của cô gái. Còn cô gái lại quay đầu nhìn ra cửa kính, cô thẻ lưỡi liếm môi liên tục khi nghĩ về cái thai nhi sắp bị mang đi phá.