Hà từ từ đi quanh và quan sạt thật kĩ 2 cái cây gạo đồ sộ này. Dưới cái ánh đèn lồng đỏ sáng rực, Hà như nhận ra cả 2 cây gạo to này đã chết khô từ lâu, và dưới cái ánh sáng đỏ bao chum thì cậu như nhìn ra cả 2 cây này đang bốc cháy ngùn ngụt. Hà đưa tay đặt lên một thân cây gạo, nhưng vừa chạm tay vào là cậu ta rụt tay ngay lại, thân cây gạo cứng rắn và khô cằn tựa như đã hóa đá từ lâu. Còn đang đứng đó ngẩn tò te ngắm nhìn Chung Giới Môn ngoài đời thật thì Hà như rùng mình khi nghe tiếng Ngưu Đầu thở phì phò mạnh dần, Ngưu Đầu rít lên mấy tiếng như thể thúc giục Hà. Mã Diện cầm đèn lồng đỏ cũng như nhận ra có gì đó không hay sắp xảy đến, ông ta hí lên mấy tiếng rồi lấy cán đao dài khều khều vào người Hà như để thúc giục. Hà tiến tới đứng trước hai cái cây nhìn và nghĩ thầm, “biết đây là nơi ẩn náu của âm hầu rồi, nhưng mà trôn viên đá ở đâu bây giờ?”. Nhưng có lẽ không cần phải hỏi, Mã Diện đã đặt cái lồng đèn qua một bên, ông ta dùng lưỡi đao dài đánh một giấu x vào giữa 2 thân cây và bắt đầu đào. Đào được cái hố sâu tầm 2 gang tay thì Mã Diện chỉ tay vào hố như để ra hiệu cho Hà. Hà tiến tới móc cục đá và thả vào trong hố, sau đó chính cậu ta cúi xuống lấy tay vun đất để lấp chỗ chôn viên đá.
Còn đang ngồi hí hoáy vun đất, bất ngờ một cái cảm giác rờn rợn lại xuất hiện. Thế nhưng mà ngay khi Hà kịp ngửng đầu lên thì Ngưu Đầu đã lao tới kéo cổ áo Hà giật mạnh về phía sau khiến cậu ngã ngửa rơi cả mũ mão. Trước mắt Hà là một cái bóng đen nhẩy phốc từ trên cây xuống. cái bóng đen này dáng người hơi khom lưng, thân to tựa Ngưu Đầu và Mã Diện. Hai tay thì dài quá cả đầu gối. Cái bóng đen này đứng ngay trên chỗ Hà vừa chôn viên đá, nó từ từ ngẩng đầu lên nhìn Hà qua đôi mắt đỏ rực. Con âm hầu này với hai bàn tay dài ra như thể túm lấy Hà, thế nhưng mà Mã Diện đứng gần đó đã vung đao chém mạnh vào hai cánh tay dài của âm hầu. Hai cánh tay của âm hầu lại mọc ra, nó quay người đẩy ngã Mã Diện qua một bên và lao thẳng về phía Hà. Ngưu đầu như hiểu ý vội lao lên trước Hà, ông ta dùng đầu húc mạnh khiến âm hầu văng ra xa. Không đợi cho âm hầu đứng lại lên, Ngưu Đầu túm cổ áo Hà lôi đi thẳng, mặc cho cậu con đang cố với lấy cái mũ quan rơi trên mặt đất. Con âm hầu này đứng dậy vừa tính đuổi theo thì nó bị ăn một nhát chém ngay giữa mặt. Con âm hầu trừng mắt nhìn Mã Diện thân hình to lớn đứng chắn trước mặt, trên tay là cây đao dài múa máy như thể khiêu khích con âm hầu này.
Ngưu Đầu lôi Hà chạy đi như bay về phía chùa Hương Lâm. Thế nhưng khi nhìn thấy bóng dáng ngôi chùa thấp thoáng phía xa xa sau hàng tre vầu thì một tiếng hí thất thanh vang vọng. Hà bị Ngưu Đầu lôi đi khi nghe thấy cái tiếng hí vang vọng thì cậu hiểu ra rằng Mã Diện đã thất thủ. Ngưu Đầu vẫn kéo áo Hà lôi đi như bay, bất ngờ cái tiếng “xào xạc” và tiếng tre vầu cong kêu “cót két” bắt đầu phát ra ngày một gần. Một bóng đen phi lên trước trên đầu Hà và Ngưu Đầu. Thế rồi Ngưu Đầu như ăn một cú đánh mạnh vào mặt mà ngã ngửa ra sau, Hà thì vẫn theo quán tính mà lao đầu ngã sấp mặt về phía trước. Âm hầu từ trên ngọn tre vầu nhẩy bổ xuống, nó với cái cánh tay dài với nhứng móng vuốt sắc nhọn ra túm lấy bắp chân Hà. Móng vuốt sắc nhọn của âm hầu găm vào bắp bụng chân Hà khiến cậu ré lên trong đau đớn, thế nhưng mà ngay khi âm hầu vừa tính kéo Hà lại về phía mình thì tiếng xích kêu “leng keng” từ phía sau bắt đầu vang lên. Ngưu Đầu đứng thẳng người dậy cới xích trên người ra và quất mạnh về phía âm hầu nhằm trói chặt nó lại. Ngưu Đầu kéo mạnh giật âm hầu lại phía sau kéo theo cả Hà đang la hét trong đau đớn. Ngưu Đầu một tay cầm chắc dây xích, một tay cầm cây côn răng chó đập mạnh vào cái cánh tay của âm hầu đang túm chân Hà như thể bắt nó phải buông tay. Ngay khi mà âm hâu tuột tay khỏi bắp bụng chân Hà, thì Ngưu Đầu nhấc Hà một tay ném mạnh về phía trước gầm rú lên rung chuyển núi rừng. Hà như hiểu ý nên ngay khi cậu vừa tiếp đất đã có nén cơn đau mà chân tập tễnh chạy ngay về phía ngôi chùa Hương Lâm đã hiện ra ngay trước mặt kia rồi.
Ngưu Đầu sức mạnh vô địch có thể nâng được cả ngọn núi, tay ông ta cầm cây côn răng chó cứ thế nện ầm ầm vào đầu và mặt âm hầu. Nhưng dù cho có nện đến long trời lở núi thì âm hầu cũng không hè hấn gì. Bất ngờ âm hầu hóa thành làn khói đen vòng ra sau lưng Ngưu Đầu, nó với hay tay túm chặt vào sừng của Ngưu Đầu mà bẻ ngược ra, thuận đà âm hầu nện mạnh người Ngưu Đầu xuống nền đất cái “rầm”. Nhanh như cắt, nó dùng bàn tay với bộ móng vuốt dài thọc thẳng dưới hàm Ngưu Đầu mà móc lên, tay kia móng vuốt sắt nhọn găm vào lồng ngực. Mặc cho Ngưu Đầu nằm trên mặt đật cố giẫy giụa và gầm rú lên vang đất trời, thế nhưng chỉ một tiếng “roạt” phát ra, âm hầu đã xé toạc đầu của Ngưu Đầu lìa khỏi thân. Hà tập tễnh như phế nhân vẫn đang cố lao mình về phía chùa Hương Lâm, thầy Trà đứng trong sân chùa thấy Hà tập tễnh lao về thì hiểu ngay ra vấn đề. Thầy Trà tiến vội ra trước cái bàn lễ đã chuẩn bị sẵn, ông bắt đầu lẩm râm thần chú và thỉ triển pháp trận. Thầy Trà đứng múa máy, miệng lẩm rẩm đọc thần chú. Mỗi lần bác ta vung tay về phía trước là một chữ vạn của phật mầu vàng sáng chói lòa lại văng ra, họa chăng thầy Trà đang cố tìm cách để đẩy lui con âm hầu đang lao tới từ phía sau lưng Hà. Nhưng mà có lẽ tất cả chỉ là vô ích, những chữ vạn kia vừa chạm vào người âm hầu là lập tức biến mất, họa chăng sức mạnh phật pháp là không thể nào trấn yểm nổi thế lực tà linh sao?
Âm hầu ngày một sát với phế nhân Hà, và ngay khi mà nó vươn cái cánh tay dài vuốt sắc nhọn ra tính túm lấy cổ cậu thì bất chợt một cơn gió lớn không biết từ đâu thổi mạnh từ phía sau lưng. Điều lạ nhất là cái cơn gió thất thường này như không có tác dụng với âm hầu mà chỉ thổi bay Hà, khiến cậu ta lăn mấy vòng vào sân chùa chút nữa là đập mặt vào cái bàn lễ của thầy Trà. Thầy Trà thì đứng im như phỗng khi mà cơn gió đó thổi Hà bay thẳng vào sân chùa. Hà lồm cồm đứng dậy vòng ra cạnh thầy mình hỏi giọng hết hơi:
– Thầy … thầy dùng phép gì mà hay thế…
Thế nhưng thầy Trà không trả lời, vẫn đứng đó đực mặt ra nhìn lên trên cao kia, Hà thấy thầy mình cứ đứng đực ra vậy thì cũng nhìn theo hướng đó, không biết trăng sao đã hiện ra từ lúc nào, mà trên bầu trời trong vắt không gợn mây kia là một người đàn ông đang bay lơ lửng, sau lưng là cắm đủ 6 lá cờ to đuổi nhọn. Thầy Trà vẫn đứng hình, miệng lắp bắp:
– Không … không thể nào…
Hà hỏi:
– Ai đấy hả thầy?
Thầy Trà đáp:
– Không lẽ lại là … Lục Kỳ Quan Nhân sao?
Con âm hầu bị LKQN cản việc bắt Hà thì nó tức sôi máu, nó đu từ ngọn tre vầu này qua ngọn khác, thi thoảng lại nhẩy lên cao để vồ LKQN. Thế nhưng mà LKQN đã rút một lá cờ đuôi nhọn sau lưng ra múa, âm hầu cứ nhẩy lên là bị LKQN cầm cờ vụt mạnh, mỗi một phát đánh từ cờ giáng vào âm hầu là một tia sét nổ cái “đoàng” giữa cảnh trời quang mây tạnh. Con âm hầu cứ nhẩy lên là bị đánh văng xuống, tức mình vì không làm gì được LKQN, âm hầu đổi hướng chuyền cây lao thẳng tới phía chùa Hương Lâm. Nhìn ra được âm mưu của nó, ngay lập tức LKQN phi mạnh lá cờ đang cầm trên tay. Khi mà âm hầu tới được trước cửa vườn chùa Hương Lâm cũng chính là lúc lá cờ cắm thẳng xuống trước cửa, thầy Trà và Hà đứng lùi lại kinh hãi nhìn, trên lá cờ đuôi nhọn mầu trắng đó có ghi chữ “kim”. Âm hầu cố tình thử lao vào trong sân chùa thì ngay lập tức trên trời sét đánh xuống liên hồi như không cho âm hầu xâm phạm. Âm hầu tìm mọi cách để vào chùa nhưng sét đánh liên hồi khiến nó phải lùi ra, thầy Trà và Hà sau cái phát sét đánh đầu tiên đã ù té ngay vào trong chính điện đóng cửa lại chỉ dám dòm qua cửa sổ. Thế nhưng mà khi 2 thầy trò hé mặt qua song cửa sổ nhìn thì LKQN đã biến mất, nhưng mà lá cờ Kim thì vẫn cắm trước cửa sân chùa, và thi thoảng vẫn là tiếng sét giật từ trên trời. Nghĩ rằng 2 thầy trò đã an toàn, thầy Trà lúc này mới đắp thuốc và băng bó vết thương cho Hà, vừa băng bó thầy vừa hỏi:
– Con chôn viên đá đó rồi chứ?
Hà đáp:
– Rồi thầy ạ, dưới Chung Giới Môn sâu trong rừng.
Thầy Trà nhìn Hà ngạc nhiên hỏi:
– Cái gì? Chung Giới Môn?
Hà lúc này mới kể lại chi tiết 2 cây gạo với cả một mảnh đất nứt nẻ ra sao. Thầy Trà băng bó xong thì cũng ngồi tựa lưng vào tường nói:
– Cũng chẳng có gì là lạ cả, còn nhiều thứ mà bản thân ta chưa được tận mắt nhìn thấy, đến như hôm nay còn có LKQN hiển linh thì đúng là không đơn giản một tí nào.
Hà quay qua hỏi:
– Thầy, cái người đó là ai vậy?
Thầy Trà móc thuốc ra châm cho Hà và mình mỗi người 1 điêu, thầy Trà nhả khói nói:
– Một trong những vị quan thần linh ít được biết đến nhất Việt Nam nhưng quyền lực lại vô biên.
Theo như truyền thuyết kể lại rằng để tiện cho việc quản lý trần gian, Thiên Phụ sau khi tạo ra loài người còn cắt cử người xuống canh gác thế giới nhằm chống lại thể lực bóng tối. Vạn vật trên đời tuân thủ theo ngũ hành, do ngũ hành tạo ra bao gồm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Có cả thẩy là 4 vị thánh mang mệnh kim, mộc, hỏa và thổ sẽ trực tiếp giám sát tại dương gian, còn thủy thì theo quan niệm là từ trên trời xuống nên sẽ có một vị thần được cắt cửa xuống cùng với tứ thánh để đảm nhiệm việc giám sát. Thế nhưng ngoài tứ thánh giám sát còn có 1 vị quan nhân nữa đứng đầu, nguồn gốc xuất sứ của vị quan nhân này thì không ai nắm rõ. Chỉ biết ông ta nắm trong tay ngũ hành và điều khiển ngũ thánh, tính luôn cả sử giả mang mệnh thủy từ tiên giới phái xuống. Quan nhân này có đặc điểm là trang phục và khuôn mặt được vẽ khá đẹp tựa như các diễn viên tuồng. Bên cạnh đó, sau lưng quan nhân là 6 lá cờ đuôi nhọn, tượng trưng cho ngũ hành kim mộc thủy thổ hòa. Vậy chỉ có ngũ hành mà có tới 6 lá cờ lận? Nghe đâu lá cờ thứ 6 là lá cờ quan trọng nhất mà Thiên Phụ và Địa Mẫu ban cho vị quan nhân này. Nghe đâu khi kết hợp cả 6 lá cờ lại với nhau, quan nhân này sẽ cầm trong tay lá cờ có tên Nhật Nguyệt Tinh Hoa, khi cờ phất lên thì có thể hô mưa gọi gió, thậm chí là thay đổi ngày đêm. Một vị quan nhân thần thông như vậy mà lại ít người được nghe nhắc tới? đơn giản là vì LKQN không bao giờ trực tiếp ra mặt, họa chăng ông chỉ điều khiển tứ thánh ngũ hành để cứu độ chũng sinh, và đồng thời giám sát bảo trần gian mà thôi. Cũng có lẽ bởi vậy, mà hiếm khi nào thấy LKQN được nhắc tới trong sử sách và thậm chí là cả sự biết đến của người đời.
Đêm đầu tiên trôi qua tại chùa Hương Lâm, mặc dù cả đêm thi thoảng lại có một vài tiếng sét đánh xuống, thế nhưng mà hai thầy trò Hà cũng chợp mắt được một lúc. Khi ánh nắng đã rải khắp lên cả khu rừng câm thì hai thầy trò mới có thể yên tâm mở cửa chính điện. Sau khi mỗi thầy trò làm một bát mì úp, hai người lại ra sân đứng nhìn lá cờ đuôi nhọn của LKQN vẫn đang cắm chính giữa cửa sân chùa kia. Hà tay cầm cốc cà phê làm mấy ngụm hỏi:
– Thế hôm nay bạn thầy bao giờ đến ạ?
Thầy Trà đáp:
– Sắp rồi.
Hà hỏi giọng lo ngại:
– Thầy ơi liệu tà linh mạnh thế này chúng ta có đủ sức không? Đến như Ngưu Đầu Mã Diên mà còn tan xác thì…
Thầy Trà lắc đầu:
– Mày yên tâm đi, hôm qua chỉ là phân thân của Ngưu Đầu Mã Diện thôi, chứ còn để đối đầu với hai ông đó thật thì không dễ dàng đâu.
Nói rồi thầy Trà chỉ tay vào lá cờ:
– Hôm qua chính mày cũng thấy, tà linh vốn là có trước cả phật pháp vậy mà vẫn có thể bị LKQN đẩy lui, chính tỏ nó vẫn có điểm yếu và không hề bất bại, chúng ta chắc chắn có cơ hội tiêu diệt được nó.
Nói rồi hai thầy trò bắt tay vào thu dọn cái bàn cúng ngoài sân từ đêm hôm qua, thay vào đó, Hà được thầy Trà phái nhiệm vụ kéo hai cái thau đồng đen được đặt lên hai bệ khung sắt cố lách ra ngoài cổng chùa và để hai bên, Hà tò mò hỏi để làm gì thế nhưng mà thầy Trà không nói bảo cứ làm thôi. Ngoài hai cái thau đồng đen to đó, trước cửa chùa còn có một thau đồng nữa được để giữa sân khá to. Sau khi đã đặt các thau xong, thầy Trà bảo Hà bỏ than vào sẵn.
Đến gần trưa hôm đó, hai thầy trò đang ngồi uống trà nói chuyện với nhau thì có tiếng xe máy ở ngoài. Cả hai thầy trò bước ra, một nữ phượt thủ xuất hiện. Khi người con gái này bỏ mũ ra thì Hà còn sững sờ hơn nữa, con nhỏ này còn ít tuổi hơn cả cậu, không lẽ nào nó là “bạn” thầy mình? Người con gái này thầy thầy Trà và Hà bước ra thì nói:
– Con chào bác, em chào anh.
Hà đứng đó ngẩn tò te, thầy Trà tiến ra nói:
– Vất vả cho con quá, đi đường mệt không?
Người con gái này lách qua lá cờ vào sân, thế rồi cô ta quay qua nhìn lá cờ đuôi nhọn to vẫn cắm ngược ở cửa sân từ đêm qua. Cô gái này đưa tay cầm đuôi cờ lên xem rồi hỏi:
– Bác… quan nhân hiển linh ở đây rồi ạ?
Thầy Trà khẽ gật đầu, thế rồi bác ta đưa người con gái này vào trong. Hà lúc này mới bẽn lẽn đi theo hỏi:
– Em gái, em tên mô nhỉ? Anh là Hà?
Người con gái mỉm cười đáp:
– Cứ gọi em là hỏa thánh.
Hà lúc đầu nghe cũng cười rồi đùa cô gái, thế nhưng mặt hỏa thánh không có vẻ gì như đùa giỡn thì cậu đã nghĩ ngay trong đầu “Sao con ranh kênh kiệu này lại quen được thầy mình nhỉ?”. Cả ba người ngồi tại bàn nước, hỏa thánh sau khi thắp hương vái lậy xong thì hỏi thầy Trà:
– Sao trấn yểm đất bác không nói chú Thạch tạc cho mấy bức tượng?
Thầy Trà xua tay:
– Con à, đến chùa còn không trấn yểm nổi thì ta e là tượng của chú ý cũng không ăn thua.
Hỏa thánh tiến lại bàn nước làm ngụm trà, thế rồi cô nói:
– Thế còn tượng lính nhà Trần thì sao ạ? Để ngoài cổng cũng được mà?
Thầy Trà khẽ đáp:
– Ta muốn tự giải quyết trước xem sao đã, hạ sách cuối cùng mới là xin lệnh và xin lính của ngài.
Hỏa thánh ngẫm nghĩ một lúc, thế rồi cô nói:
– Vậy bác nghĩ rằng thiên hỏa của con có thể trấn áp được tà linh?
Thầy trà gật đầu đáp:
– Đúng vậy, đêm qua LKQN đã ra tay cản chân nó, thì ta tin con là một trong tứ thánh sẽ trấn áp được nó.
Hà cứ ngồi ở bàn nước như một con phỗng, trong đầu cậu thầm nghĩ, “hỏa thánh, tứ thánh nghe quen quen nhỉ… mà con ranh này là ai mà tự kêu là có thiên hỏa cơ chứ?”.