Buổi lễ vẫn diễn ra trong xuôn sẻ, khói từ lư hương để trên bàn cúng tỏa khỏi nghi ngút tạo thành một lớp sương mù dày đặc như bảm lấy mặt đất và trôi cả vào nhà tạo nên hình ảnh bông lai dị cảnh giữa trần thế. Thầy Trà vẫn đứng đó lẩm rẩm đứng đó cầm tờ sớ mà đọc đi đọc lại, họa chăng thầy Trà đang hy vọng rằng nếu như mọi chuyện diễn ra êm đẹp, và quả thật nếu như Diêm Vương Gia thực sự bỏ qua cho Hà thì cho đến lúc Âm Tào Địa Phủ đóng cửa sẽ không có biến. Thế nhưng mà thầy Trà hay như là hai đại để tử không hề biết được rằng đang có biến sảy ra và chỉ có Hà là nhận ra mọi việc. Hà vẫn ngồi đó hai mắt mở tháo láo không chớp, bốn bóng người mặc bộ đồ quan cao cực phẩm 4 mầu ngày xưa vẫn ngồi đó tại cái bàn chỉ cách Hà có mấy gang tay. Cả bốn vị quan lớn này cùng một lúc đưa cánh tay phải ra, họ đồng loạt vốc tay vào cái bát trước mặt. Thế rồi cả 4 người họ mỗi người cầm một vốc tro, gạo, muối, và nước cùng đập xuống chính giữa bàn, chính giữa tam phong ấn. Bốn người họ đặt tay lên tay nhau, đầu tiên là tay cầm tro, sau đó tay cầm gạo, tay vốc nước, và trên cùng là tay cầm muối. Bốn vị quan lớn vẫn ngồi đó tay đặt lên nhau, miệng họ bắt đầu mấp máy, một thứ ngôn ngữ gì đó mà Hà không thể đọc được miệng. Bốn vị quan đó miệng vẫn lẩm rẩm, Hà hết nhìn vào mặt từng vị quan một, thế rồi Hà nhìn vào phía bốn bàn tay đang để chồng lên nhau ngay chính giữa bàn. Ngay đến khi mà Hà vừa hướng mắt nhìn về phía bốn bán tay đó, cậu như dần dần há hốc mồm ra khi mà không biết do gì mà máu từ bốn bàn tay bắt đầu tứa ra. Máu của 4 vị quan này bắt đầu quện vào nhau và chảy ra theo các đường nét điêu khắc. Chỉ trong có chưa đầy một phút mà toàn bộ hình điêu khắc tam phong ấn đã nhuộm máu đỏ lòm. Họa chăng đến cái giờ phút này đây thì ngay cả thầy Trà và hai sư huynh của Hà vẫn không hề biết được rằng Diêm Vương đang đến đón người. Hình điêu khắc tam phong ấn trên mặt bàn bắt đầu sáng rực lên cái thứ mầu đỏ ma quái.
Chợt Hà bỗng cảm thấy trên mặt mình có nước chảy ra ướt át, cậu lấy tay dụi mắt, quệt mũi, và hai bên lỗ tai. Thế nhưng quệt mãi, dụi mãi mà không hết, Hà run rẩy đưa hai tay lên nhìn, cậu ta thất kinh khi mà mắt, mũi, và tai mình đang rỉ máu, hai tay của cậu là bê bết máu. Chưa dừng lại ở đó, Hà bắt đầu có cái cảm giác, hay đúng hơn là nếm được cái mùi vị tanh nồng ở miệng, Hà như chết lặng người đi hơn nữa khi cậu nhận ra đó chính là mùi tanh tưởi của máu. Hà như quên mất lời căn dặn của thầy Trà, cậu ta đứng bật lại hét lớn:
– Thầy ơi!
Chính cái tiếng hét vang tựa như tiếng sấm nổ ngang tai thầy Trà khiến thầy ta bất chợt rùng mình lạnh gáy. Hai sư huynh của Hà nghe thấy tiếng hét vội quay lại, họ thất kinh hét lớn khi thấy trên mặt cậu là đầm đìa máu chảy ra từ mắt, mũi, tai và miệng. Thầy Trà quay đầu mắt trợn lên trong sợ hãi hét:
– Thằng ngu kia!!! Mau ngồi …
Còn chưa kịp dứt câu thì cái tờ sớ a4 trong tay thầy Trà khi không bùng lửa cháy rực lên khiến thầy Trà phải quăng nó đi. Mọi việc càng trở nên tồi tệ hơn khi mà tiếng nhạc đám ma ngày một rõ dần và cả 4 thầy trò đều nghe thấy. Hương trầm trong lu khi không thì ngày một bốc khói dữ tợn hơn nữa tạo thành một lớp sương mù dày đặc, lửa ở bát hóa mã khi không cháy phừng lên dữ tợn. Thầy Trà còn đàng tự cố chấn tĩnh bản thân và nghĩ cách khắc phục tình hình thì thầy như chết điếng người, toàn thân cứng đờ, ngay trước mặt thầy Trà, phía bên kia bàn thờ, chính là Diêm Vương Gia, ngài đã hiển linh. Đây có lẽ là cái dấu hiệu xấu nhất, không, đúng hơn là trường hợp xấu nhất có thể xảy ra đối với Hà. Không phải là phán quan, không phải là quỷ sai, mà là Diêm Vương Gia lên bắt người. Chỉ trong phút chốc, thầy Trà như nhận ra rằng tất cả đồ lẽ, tất cả lời khấn cầu, tất cả đều vô dụng, Diêm Vương Gia đã đứng ngay đây rồi.
Diêm Vương Gia đứng đó giáng nghiêm nghị, hai con mắt ngài nhìn chằm chằm vào thầy Trà với đốm lửa đỏ lóe sáng trên chán. Như nhận ra điều chẳng lành sắp tới, Thầy Trà quay phắt người lại hét lớn:
– Mau vào cứu thằng Hà!!!
Thế nhưng mà máu từ hai hốc mắt của đầu trâu và đầu ngựa cạnh bàn tế đã ứa ra, cái thứ máu mầu đen. Hai vị sư huynh nhanh như cắt tính lao vào nhà cứu Hà thì bất ngờ hai người họ đều bị đầu trâu mặt ngựa dùng xích quấn cổ kéo lại ngã ngửa ra nền sân. Chưa dừng lại ở đó, đầu trâu mặt ngựa còn dùng cây côn răng chó ghè cổ họ và kéo xích đè hai sư huynh của Hà trên nền sân. Nhìn thấy đồ đệ của mình dãy dụa trong đau đớn thầy Trà vội quay lại quỳ xuống mà nói:
– Xin Diêm Vương Gia soi xét! Xin Diêm Vương Gia! Tất cả là do tôi, đồ đệ tôi không có tội!
Nhưng có lẽ nhừng lời khấn đó là quá muộn khi mà bên tai thầy Trà ngoài tiếng nhạc đám ma mà còn có tiếng gầm rú của một con thú dữ, đó chính là tiếng gầm của cọp. Thầy Trà khẽ ngửng đầu lên nhìn, chỉ thấy Diêm Vương Gia đưa tay ra hiệu, tức thì một con vật to lớn toàn thân đen xì nhẩy qua khỏi cả bàn cúng mà lao thẳng vào nhà. Ngay khi mà con vật này vừa nhẩy bổ vào trong nhà tức thì cả 2 cánh cửa gỗ như bị ai đó đóng mạnh lại cái “rầm”. Thầy Trà lúc này toàn thân run lên bần bật vì sợ hãi, thầy Trá vái rập đầu lia lịa hét lớn trong nước mắt:
– Xin Diêm Vương Gia soi xét! Xin Địa Tạng Hoàng thương sót!
Hai cánh cửa nhà đóng “rầm” lại, Hà còn đang chưa định thần được là chuyện gì, hay như nên làm gì thì trước mặt cậu kia là một con vật to lớn với mầu long đen tuyền, con vật này hai mắt đỏ rực sáng quắc như hai đốm lửa, hàm răng nanh trắng nhe ra gầm gừ, đó chính là hắc hổ, con hổ canh gác phương Bắc, một trong ngũ dần. Có lẽ ngay lúc này đây, trong cái giây phút sống chết chỉ còn ngàn cân cheo sợi tóc, Hà như quên mất rằng đây là hắc hổ chứ không phải con cọp bình thường. Hà cố gắng đứng im bất động, mặc cho tay chân cứ run lên từng hồi, và quả tim thì đang đập loạn xạ trong lồng ngực. Cậu cố hít vào thở ra thật nhẹ, trong đầu liên tục suy nghĩ “Phải đứng im … đứng im không hổ vồ”. Thế nhưng chỉ đến khi mà hắc hổ bước từng bước chậm rãi lại về phía mình thì Hà mới như nhận ra trong đầu “Đ*o ổn rồi”. Cứ ngỡ rằng bản thân mình là con của thần gió, hay nghĩ rằng mình là flash trong phim anh hùng mẽo. Hà quay người tính tốc biến thẳng lên cầu thang tầng 2. Nào ngờ cậu vừa mới xoay người thì hắc hổ đã chồm thẳng lên chiếc bàn có yểm tam phong ấn. Hà quay người còn chưa kịp nhấc chân thì hắc hổ rướn người vờn chi trước vả mạnh vào lưng khiến Hà mất đà mà ngã đập vào tường. Tiếp đó, hắc hổ lấy đà nhún người nhẩy thẳng lên cao, móng ở 2 chi sau găm vào mặt bàn gỗ và đẩy ra phía cửa. Hắc hổ tiếp đất, nó chồm tới cắn vào chân Hà lôi cậu rời xa khỏi phía cầu thang về lại giữa phòng khách, trước bàn thờ. Hà ăn cái vả vào lưng thì đau quặn người, cậu như cảm nhận được móng vuốt của hắc hổ xé nát lưng mình. Lôi được Hà ra chính giữa nhà rồi thì hắc hồ bắt đầu đi lòng vòng quanh cậu, Hà nằm trên mặt đất cậu chắp tay trước mặt khấn:
– Con năm mô a di đà phật… con năm mô a di đà phật…
Thế nhưng mà vừa tụng kinh thì bất ngờ hắc hổ lại gầm lên lao vào dùng hai chân cào xé thân thể và đầu cậu. Hà đau đớn không tụng niệm nổi kinh, cậu bây giờ chỉ biết ôm đầu gào thét trong nước mắt và đau đớn thể xác tới tận cùng:
– Con xin ông hổ! Tha mạng cho con! Xin ông!
Tiếng hét lẫn tiếng khóc vang vọng trong nhà như khiến cho thầy Trà đứng ngoài càng cảm thấy bất lực và quặn lòng, không biết từ lúc nào mà quỳ gối cúi rạp đầu mà thầy Trà vã mồ hôi đầm đìa. Nghĩ rằng nếu không làm gì thì không chỉ có Hà là sẽ chết mà cả hai đồ đệ đang đi bị đầu trâu mặt ngựa khống chế ngoài kia. Thầy Trà trong phút tuyệt vọng đã liều mình, thầy run rẩy cắn ngón tay cho máu tứa ra, sau đó thầy vẽ lên trước mặt mình trên nền đất kia thứ phong ấn cuối cùng đó chính là “Thập Huyệt Lệnh”, một trong những lệnh có sức mạnh và kiêng kị nhất trong thế giới tâm linh. Không hiểu thầy Trà do bị dồn vào đường cùng mà hóa liều hay sao lại dám dùng cả Thập Huyệt Lệnh để đối phó với Diêm Vương Gia. Còn đang quỳ gối úp mặt xuống đất đó mà niệm chú khai lệnh, thầy Trà như không để ý rằng có một tên đầu trâu mặt ngựa khác đang đứng ngay cạnh mình. Bất ngờ tên đầu trâu mặt ngựa này cúi người túm tóc thầy Trà bẻ cổ thầy ngửa lên, tay kia hắn cầm cây côn răng chó nện mạnh vào cái tay đang khai lệnh. Thầy Trà bị đánh cho nát tay hét lên trong đau đớn. Diêm Vương Gia lúc này dùng tay hóa phép hất văng bàn lễ qua một bên, ông ta tiến tới trợn mắt nhìn chằm chằm vào hình Thập Huyệt Lệnh đang được vẽ trên nền đất bằng máu gần xong. Thầy Trà còn đang ôm bàn tay phải trong đau đớn mà lăn lộn trên mặt đất thì bất ngờ ở cổ thầy bỗng có cảm giác như bị ai bóp. Chỉ trong tích tắc, thầy Trà bị một thế lực vô hình bóp cổ mà nhấc bổng lên. Diêm Vương Gia trợn mắt nhìn thầy nói:
– Thập Huyệt Lệnh? Nhà ngươi thật hỗn láo!
Bàn tay vô hình như siết chặt cổ thầy Trà hơn nữa, chỉ còn thấy thầy ú ớ nói không nên lời, trên đầu mái tóc mầu tiêu đang dần dần chuyển qua mầu trắng.
Quay trở lại với Hà trong nhà, từ nãy đến giờ bị hắc hổ vơn, la hét trong đau đớn thì có lẽ Hà sắp kiệt sức rồi. Ngay khi mà hắc hổ dừng cào xé thân thể hà, nó há to miệng tính cắn vào gáy cậu thì kì tích xuất hiện. Bỗng nhiên có bốn cái bóng đen xuất hiện, 2 cái bóng lao vào ôm lấy 2 chi trước, 2 bóng còn lại thì ôm chặt 2 chi sau của hắc hổ mà đẩy nó lùi ra xa khỏi Hà. Một cái bóng thứ 5 xuất hiện, nó tiến tới đỡ Hà ngồi dậy tựa lưng vào bàn thờ. Bốn cái bóng kia mặc cho hắc hổ vùng vẫy nhưng bọn chúng vấn túm chặt cả 4 chi, nhưng rồi cuối cùng hắc hổ cũng vùng ra được mà vả chết từng cái bóng một. Hà tựa lưng vào bàn thờ hai mắt mờ ảo nhìn hắc hổ từ từ tiến về phía mình, cái bóng cuối cùng này đứng chặn trước Hà và hắc hồ. Kì lạ thay, hắc hổ này gầm lên một tiếng, sau đó nó hiện nguyên hình thành một vị quan trong bộ đồ đen, gương mặt của ông ta vẫn là mặt cọp đen. Khi hắc hổ hiện hình, tức thì cái bóng đen thứ 5 này mới quỳ xuống cuối người mà vái. Vị quan hắc hổ này nói:
– Cho ngươi lui.
Cái bóng đen này quỳ gối gập người vái 3 vái nữa rồi hắn mới mờ dần và tan biến. Quan hắc hổ tiến tới trước mặt Hà nói:
– Có được “bóng vệ binh” lên bảo vệ, quả nhiên ngươi là một người rất đặc biệt.
Hà nhìn vị quan này mờ ảo mà không thể cất lời vì đã cạn kiệt sức lực. Vị quan này đứng đó khoanh tay trước ngực nói:
– Dẫu rằng Thiện Tai Thánh đã có nói với ta từ trước, nhưng ta vẫn phải thực mục sở thị.
Nói rồi quan hắc hổ đưa tay lên vuốt hai hàng râu cọp nói:
– Dẫu biết không bắt người đi hôm nay thì sẽ để lại một mối đại họa cho các quan mãnh dần khác ngày mai. Nhưng mà, người là người được chọn, vậy thì ta cũng chỉ biết tuân mệnh bề trên mà thôi.
Nói rồi quan hắc hổ rút bên hông ra một lệnh bài mầu đen vứt lên mình Hà mà nói:
– Ta, quan hắc hổ, nay ban lệnh. Mai Việt Hà sẽ được ngự trị tại trần thế làm quan mãnh dần để giúp đỡ chúng sinh. Sau này khi dương thọ đã tận, cầm lệnh bài này xuống âm tào địa phủ diện kiến ta.
Nói rồi quan hắc hổ hiện lại thành một con cọp đen, hai cánh cửa nhà chính lại bật mở, chỉ thấy ông ta nhẩy ra ngoài biến mất. Hà ngồi tựa lưng vào tường mắt lờ mờ nhìn ra ngoài sân, một cảnh tượng hoang tàn đổ nát. Thế nhưng trước khi mà cậu ngất lịm đi, Hà như nhìn thấy có bóng một người con gái với mái tóc dài trắng bạch kim vẫn đang đứng lấp ló ở cửa nhìn cậu.
Gần sáng, hai sư huynh của Hà đã tỉnh, họ nhổm dậy nhìn quanh và lao tới chỗ thầy Trà lay thầy dậy:
– Thầy … thầy ơi…
Thầy Trà từ từ mở mắt, cả 2 đồ đệ đỡ thầy dậy. Thầy Trà nhìn xung quanh, cả cai sân mọi thứ đều đổ nát điêu tàn, bàn lễ bị xô đổ, đồ cúng văng tứ tung. Thầy Trà bàn tay phải vẫn đau nhức, một đồ đệ vội nói:
– Thầy … tóc của thầy?
Thầy Trà như chẳng them bận tâm quay đầu vô nhà nhìn nói:
– Thằng Hà, vào xem nó thế nào.
Thế rồi một sư huynh lao vào trong cảnh tượng cũng bề bộn không kém, một sư huynh khác thì đỡ thầy vào. Thầy Trà bảo một đồ đệ bắt mạch cho Hà, còn thầy thì cầm cái lệnh bài đen lên đọc “Hắc Hổ Quan”. Vị sư huynh bắt mạch cho Hà nói:
– Sư đệ vẫn sống, nhưng mạch yếu lắm thầy ạ.
Thầy Trà thở hắt một hơi ra nói:
– Nó sẽ sống … sẽ sống thôi.
Hà sau hôm đó được đưa vào khoa hồi sức cấp cứu, trong cơn mê man đó, cái ký ức về tâm linh đầu tiên lại hiện rõ trong tâm trí Hà, đó chính là cái ký ức về “Rừng Câm”.