… Trở lại hiện tại, ở bệnh viện Thái Nguyên …
Hà từ từ mở mắt tỉnh dậy khỏi cái cơn mê sảng sau cái đêm làm lễ. Cậu ngổi hẳn dậy vuốt mặt vò đầu, cái mái tóc xoăn bông bềnh “hàn xẻng” mà nhìn quanh. Có lẽ là Hà đã quá quen với cái cảnh trần nhà trắng với bốn cái bóng đèn neon vẫn ở vị trí quen thuộc rồi. Thầy Trà ngồi gần đó thấy Hà tỉnh mới bắt đầu kéo ghế lại ngồi cạnh cậu ta và hỏi:
– Sao, quan mãnh dần cảm thấy thế nào rồi?
Hà vuốt mặt ngẫm nghĩ và hỏi:
– Con thăng được bao lâu rồi hả thầy?
Ông Trà tựa lưng ra sau ghế đáp:
– 3 ngày rồi, mày đi được 3 ngày rồi.
Hà lẩm nhẩm “3 ngày rồi”, vậy mà cậu ta chỉ cảm giác như mới ngủ được có 1 đêm. Hà ngồi đó thẫn thờ cố nhớ lại cái đêm làm lễ ở nhà mình, thầy Trà nói:
– Mày còn nhớ gì không con?
Trong đầu Hà lúc này là hình ảnh con cọp đen xì lại hiện về, thế rồi mấy bóng người ra bảo vệ cậu, Hà khẽ gật đầu. Thầy Trà lúc này lại móc trong túi ra cái lệnh bài đen của Hắc Hổ Quan ném lên trên người Hà nói:
– Cầm lấy.
Hà nhìn cái lệnh bài mầu đen trên người mình thì như không tin, cậu ta cầm lên xem thật kĩ lưỡng. Hà hết nhìn lệnh bài rồi lại nhìn thầy Trà như thể hỏi mà không cần nói “thật hả thầy?”. Thầy Trà ngồi đó khoanh tay trước ngực rồi nói:
– Ngắm nghía cho kĩ đi, rồi làm thủ tục xuất viện. Chúng ta còn phải chuẩn bị nữa đó.
Hà hỏi:
– Vậy hôm làm lễ coi như êm xuôi hả thầy?
Thầy Trà gật đầu đứng dậy:
– Coi như là vậy, còn lại để xem mày có thi triển được tam điểm chỉ không đã.
Hà hỏi:
– Bắt đầu từ đâu hả thầy?
Thầy Trà đáp:
– Chùa Hương Lâm.
Nghe đến đây trong đầu Hà bỗng hiện ra một khuông mặt, một cái tên rất thân quen “cư sĩ Thanh Tịnh”.
Từ khi nhận trụ trì chùa Hương Lâm, cư sĩ Thanh Tịnh ngày đêm lo đèn nhang, tụng niệm kinh văn, và đánh chuông như thể để trấn yến cái đất Rừng Câm này và đẩy lui cái thế lực tà linh vẫn đang luẩn quẩn tìm cách phá ngôi chùa. Cứ mỗi dịp hè đến, khi mà học sinh được nghỉ thì cư sĩ Thanh Tịnh lại mở các khóa tu cho các cô cậu nhóc đó, thậm chí là cho cả người lớn tuổi khi họ rảnh. Và như đã hứa, khóa tu nào cho học sinh sinh viên được mở ra là Hà đều tham dự. Mục đích của các khóa tu là dậy cho mọi người cách ngồi thiền để tâm tĩnh, đọc dịch và hiểu kinh văn, đồng thời bên cạnh đó là một số hoạt động có ích khác. Càng tiếp xúc với Hà nhiều, cư sĩ Thanh Tịnh càng cảm thấy quý cậu ta hơn, cứ như thể là cự sĩ Thanh Tịnh nhìn thấy một cái gì đó ở Hà vậy. Giờ này ngồi trên xe ô tô tiến tới chùa Hương Lâm với thầy Trà, hình ảnh cái khóa tu định mệnh đó lại hiện về, cái hình ảnh mà cư sĩ Thanh Tịnh vĩnh viễn lìa xa cõi đời này. Hà còn nhớ như in sau cái buổi tối hôm đó, cư sĩ Thanh Tịnh khi không lên cơn sốt cao, và cậu là người mà cư sĩ Thanh Tịnh yêu cầu được ở bên trước lúc lâm trung, khi đó Hà 18 tuổi. Cư sĩ Thanh Tịnh nắm chặt tay của Hà, Hà cũng cầm chặt lấy tay của cư sĩ, cái bàn tay yếu ớt nóng hầm hập đó. Cư sĩ Thanh Tịnh nói:
– Con … con phải luôn nhớ, con là một người rất đặc biệt…
Hà khẽ đáp “dạ” một tiếng, cư sĩ Thanh Tịnh tiếp lời:
– Thầy của con là một người tốt, con phải tuyệt đối nghe lời thầy và kính trọng thầy nghe chưa?
Hà khẽ gật đầu hai mắt nhìn vị cư sĩ rơm rớm, cư sĩ Thanh Tịnh thở hắt ra một hơi thật dài thế rồi bà ta nói:
– Sống chết là chuyện thường tình ở đời. Nay ta ra đi không hối hận điều gì cả, ta đi để ngôi chùa này được bình yên. Nhưng … nhưng ta muốn nói với con … chuyện này chỉ có ta và con biết… con phải tuyệt đối giữ kín, không được nói với ai kể cả thầy Trà.
Hà cầm chặt tay cư sĩ Thanh Tịnh mà hai hàng nước mắt nhạt nhòa khẽ gật đầu, cự sĩ Thanh Tịnh hướng cái đôi mắt mờ đục nhìn thẳng vào mắt Hà, cái đôi mắt khi không bông trắng đục đi như thể mù lòa mà nói:
– Hai tay con sau này sẽ nhuộm máu đồng loại, và còn sẽ đi theo bóng tối… nhưng đó là điều cần thiết … để… để đạt được cái mục đích cuối cùng… con hãy … hãy nhớ lấy. Cho dù có là cái bóng của đức Phật Ngàn Tay, nhưng bóng mãi mãi chỉ là bóng… rồi bóng sẽ phải về với thân … nhớ lấy…
Sau cái câu nói đó, cư sĩ bảo thầy Trà và mọi người ra về để bà lại một mình, dù Hà thực sự muốn ở lại nhưng thầy Trà đã hứa với cư sĩ, đồng thời cũng là để bảo toàn tính mạng cho mọi người. Cái đêm cuối cùng đó tất cả ra về hết, chỉ còn lại một mình cư sĩ Thanh Tinh ở lại trong chùa.
Hà ngồi trên xe hướng mắt nhìn ra hai bên đường cây côi um tùm, trên mắt cậu bắt đầu nhòa đi vì lệ khi mà Hà nghĩ tới cái thời điểm bắt đầu, cái thời khắc mà cái thế lực tà linh kia vào được trong chùa. Đó là một buổi trưa hè nóng nực, khắp cả cái khuôn viên chùa này cũng đều im bặt tựa như Rừng Câm bấy lâu nay, không một tiếng chim chóc hay muông thú, chỉ có tiếng gió thổi đung đưa cành cây, tiếng gió cào lá trên nền rừng “xào xạc”, tiếng động của một vùng đất chết chóc. Lúc đó là khoẳng tầm 2h chiều, các học sinh sinh viên vẫn con đang nghỉ trưa thì chỉ có Hà là đã tỉnh giấc. Hà đứng dậy vòng ra vòi nước rửa mặt cho tỉnh táo. Còn đang đứng đó rửa mặt thì bỗng bên tai cậu là một tiếng kêu thánh thót, từ trước đên này chưa bao giờ Hà nghe được tiếng muông thú ở cái đất này nên cậu cảm thấy khá lạ lẫm. Hà ngửng đầu lau mặt đảo mắt nhìn quanh, tiếng chim hót vẫn thảnh thót. Hà tiến ra giữa sân nghe ngóng, thế rồi cậu như hướng mắt tới cái cành cây trên cao ngay cạnh tường rào của chùa là một con chim mầu trắng. Hà cố nheo mắt nhìn thì có vẻ như đó là một con chào mào, chào mào mầu trắng hẳn hỏi. Hà đứng đó huýt sáo như thể nói chuyện với nó, con chim này nghe tiếng Hà huýt sáo cũng cất tiếng hót líu lo theo. Hà còn đang đứng đó cười khoái trí khi lần đầu tiên bắt gặp chim ở Rừng Câm thì bỗng có tiếng lá xào xạc phía xa xa, thế rồi con chào mào này tung cách bay. Thế nhưng nó vừa rời khỏi cành thì một tiếng “pặc” phát ra, Con chào mào bị ná bắn gẫy cánh rơi thẳng vào giữa sân chùa. Hà đứng đó kinh ngạc nhìn con chào mào đang cố giẫy giụa ở trên nền chùa, giờ thì cậu đã nhìn rõ, đây là một con chào mào trắng, trên lưng là sọc đen nhìn vô cùng lạ lẫm.
Hà từ từ tiến tới phía con chim, cậu còn đang định nâng con đó lên để xem nó bị thương có nặng không thì từ phía ngoài cửa chùa là tiếng mấy đứa nhóc lao vào gọi nhau ý ới:
– Nó rơi vào trong chùa kìa mày ơi…
Chỉ một lúc sau, có thêm hai thằng nhóc nữa tầm 12 đến 15 tuổi tiến vào trong chùa, bọn chúng đứng đó tay vẫn cầm ná và thân đeo một cái túi nhìn Hà. Hai bên đứng im nhìn nhau, và có vẻ như là Hà đang đứng gần con chim hơn nên là hai đứa nhóc kia không dám lại gần. Hà cúi người vừa tính với tay nâng con chim chào mào lạ này lên đem vô chùa thì từ trong chính điện có tiếng quát lớn:
– Hà!
Hà đứng hình quay đầu nhìn, cư sĩ Thanh Tịnh đang từ trong bước ra. Hai thằng nhóc kia thừa lúc Hà sơ hở thì chồm tới túm lấy con chim và ba chân bốn cẳng chạy thục mạng. Hà quay đầu tính đuổi theo thì cư sĩ Thanh Tịnh đã kéo tay cậu lại nói:
– Không được đuổi theo.
Hà nhìn cư sĩ Thanh Tịnh mặt khó hiểu, thế rồi cậu quay đầu nhìn theo hai đứa nhóc đang xa dần, không hiểu từ khi nào, bên tai Hà không còn có cái tiếng hót lánh lót của con chim nữa mà thay vào đó là cái tiếng kêu gào, tiếng thét tựa như một con quỷ dữ vậy. Hà có hơi chột dạ, cậu ta quay nhìn mặt cư sĩ Thanh Tịnh như thể dò la coi bà ta có nghe thấy cái tiếng rợn người đó không. Trên nét mặt cư sĩ Thanh Tịnh là một nối lo lắng tột cùng, không, đúng hơn là một sự sợ hãi bắt đầu hiện diện rõ dần. Hà hỏi:
– Sao cư sĩ không cho con cứu con chim đó?
Cư sĩ Thanh Tịnh quay lưng đi lại vào trong chính điện, vừa đi bà vừa nói:
– Nếu con mang con chim chào mào đó vô chính điện, là con dắt quỷ vào trong chùa đó.
Hà nghe xong thì thoáng rùng mình mà lo sợ, “tại sao cư sĩ lại gọi con chim chào mào đó là quỷ cơ chứ?” Hà nghĩ thầm trong đầu mặt tái mét.
Có lẽ cái câu hỏi đó của Hà chẳng lâu sau cũng có lời giải đáp. Cái buổi chiều hôm đó, khi đang đứng quét sân, chợt Hà rụng rời chân tay đánh rơi chổi khi mà cái tiếng ghào thét của con chim chào mào quỷ lại vang vọng. Hà đảo mắt nhìn quanh, kia rồi, vẫn tại cái cành cây hôm nào, con chim chào mào tà linh đang đậu ở đó với đôi mắt đỏ rực. Hà còn chưa hoàn hồn thì từ phía xa xa là mấy người đang hùng hục lao tới chùa, họ gọi to:
– Cư sĩ Thanh Tịnh ơi! Cư sĩ ơi!
Hà quay đầu nhìn thì thấy có 3 đến 4 người lớn, một người trong số họ đang cõng một đứa nhóc. Cư sĩ Thanh Tịnh lao vội ra đón bọn họ vào trong chính điện. Hà cúng hóng hớt vứt chổi lao vào theo, chỉ đến khi mà người này đặt thằng nhóc xuống trước tượng Phật Tổ thì Hà mới câm nín khi nhận ra đó chính là thằng nhóc đã bắn và bắt con chim chào mào kia đi. Thằng nhóc này bây giờ nằm trước mặt cậu giữa bao người toàn thân mồ hôi mồ kê đầm đìa, người oặt ẹo, mắt nhắm nghiền rên rỉ những tiếng yếu ớt:
– Cứu… cứ con với… con đau … con đau quá…
Cư sĩ Thanh Tịnh mặt bà ta bây giờ thất sắc thực sự, cư sĩ banh mắt nó ra xem, đến khi bà thấy hai con mắt trợn tròng với những mạch máu đen nổi lên thì cư sĩ lùi lại. Bố mẹ và người nhà nó thì khóc lóc ỷ ôi và kể lể là đi khám chữa này nọ không tìm ra bệnh, đi coi thì thầy bảo bị quỷ rừng hành phải mang lên chùa. Có lẽ cư sĩ thanh tịnh hiểu rõ chuyện gì đang sảy ra, ngay lập tức bà đuổi hết mọi người về, kể cả Hà. Cư sĩ Thanh Tịnh bảo người nhà ngồi ngoài sân chùa đợi, sau đó bà chốt trong tất cả các cửa của chùa, chỉ còn lại có cư sĩ và thằng nhóc ở bên trong. Hà rất muốn ở lại coi nhưng cư sĩ đã căn dặn kĩ cho một bác giúp việc ở chùa là đưa cậu về tận nhà và cấm không được ra ngoài.
Người nhà của đứa nhóc này cứ đợi ở ngoài sân chùa, họ nghe tiếng tụng niệm kinh, tiếng gõ mõ, cứ thế vang vọng. Phải tới hơn 1 giờ đêm, cửa ở gian chính rộng mở, cự sĩ Thanh Tịnh bước ra dáng vẻ mệt mỏi, bà nói giọng yếu ớt:
– Xong … xong việc rồi…
Người nhà bu lại hỏi han, chỉ đến khi họ thấy đứa con, đứa cháu của mình đang nằm ngay ngắn chính giữa chiếu, đầu hướng về phía tượng Phật Tổ mới thở phào an tâm. Cư sĩ Thanh Tịnh tựa như người bị rút hết sinh lực, bà đứng còn không vững phải tựa lưng vào cửa. Bà nói:
– Các người bế … bế nó về đi… và nhớ rằng… nhớ rằng không bao giờ… được … được cho nó quay trợ lại Rừng Câm nữa… nghe chưa?
Người nhà nhìn cư sĩ Thanh Tịnh mặt đầy lạ lẫm không hiểu gì, thế nhưng cư sĩ căn dặn xong thỉ đuổi bọn họ ra về nốt. Ngay khi mà bọn họ bế thằng nhóc rời khỏi khuôn viên chùa thì cũng là lúc mà hai mắt cư sĩ Thanh Tịnh bắt đầu chuyển mầu đục và mờ dần, bà ta đã bị mù.
… Trong chính điện của chùa Hương Lâm lúc 1 giờ đêm …
Chỉ còn lại cư sĩ Thanh Tịnh và thằng nhóc ở trong chùa, sau mấy tiếng tụng niệm chân kinh, gõ mõ, làm phép. Cuối cùng trước mặt cư sĩ Thanh Tịnh hiện ra một bóng đen hình người đang ngồi khoanh chân, đầu thằng nhóc gối vào lòng cái bóng đen này, hai tay cái bóng đang xoa lên hai con mắt của thằng nhóc. Cư sĩ Thanh Tịnh nhìn mà không thốt lên lời, bất chợt cái bóng phát ra tiếng ồm ồm:
– Người nghĩ rằng A La Hán Trận có thể cản chân ta sao?
Cư sĩ Thanh Tịnh mặt nghiêm nghị cố đè nén sự sợ hãi và nói:
– Đồ yêu quái quỷ quyệt, nhà ngưới dám cả gan hiện thân trước Đức Phật Tổ?
Một tiếng cười khàn đặc vang vọng, cái bóng đen đáp:
– Yêu ma, quỷ quái là cái thá gì cơ chứ? Nhà ngươi nghĩ ta ngang hàng đồng lứa với chúng nó sao?
Cư sĩ Thanh Tịnh nghe cái bóng đen này nói vậy thì bà bắt đầu nhận ra có gì đó không phải ở đây. Nếu chỉ là ma quỷ thì không thể nào cái bóng kia hiện chân thân mà ngồi giữa chính điện được. Chỉ có bên thần thánh hay như người nhà Phật thì mới may ra… vậy chả lẽ cái bóng này là? Đang nghĩ đến đây thì chợt cái bóng nói lớn:
– Ta được sinh ra và tồn tại trước khi mà cái tên kia tìm ra chân tu và lên làm Đức Phật cơ, cho nên nhà ngươi không phải suy đoán lám gì nhiều.
Nói rồi bỗng cái bóng đen này tan thành một làn khói, nó cứ thế bay vòng quanh chính điện, cái tiếng nói vang vọng:
– Ta chính là tà linh của Hắc Đế năm xưa, cai quản khu Rưng Câm này. Chẳng phải bản thân ngươi tới đây cũng là muốn tìm hiểu xem ai là kẻ đá ám cả một vùng đất sao? Cái kẻ ám cả Rừng Câm này đang đứng ngay trước mặt ngươi đây.
Cư sĩ Thanh Tịnh nghe đến đây thì trên khuôn mặt bà bỗng toát ra một cái vẻ thanh thản tịnh tâm đến lạ lùng, bà đáp:
– Nếu ngươi phép thuật cao thâm như vậy? Cần gì phải mượn xác đứa nhỏ hành hạ nó như vậy? Nếu người muốn đối mặt với ta vẫn có thể hiên ngang tiến vào chùa cơ mà? Hay họa chăng ngươi vốn không có hình hài nhất định nên vẫn cần một thân xác để vào đây?
Cái đám khói đen đó tụ trước mặt cư sĩ Thanh Tinh tạo nên một bóng người ngồi, cái bóng này chống hai tay lên đầu gối ở chân đang ngồi xếp vòng tròn nói:
– Thực ra thì nói là ta cần thân xác để vào được đây là sai, mà ta cần thằng nhóc để làm cái “giao kèo”.
Cư sĩ Thanh Tịnh nhìn thẳng vào cái bóng đó không nói gì, cái bóng đen tiếp lời:
– Chẳng phải nhà phật có câu “cứu một mạng người hơn xây bẩy tháp phù đồ sao”?
Cư sĩ Thanh Tịnh nghe đến đây thì như hiểu ra ý đồ của cái bong đen này bà ta nói:
– Nhà ngươi muốn ta thế chỗ cho đứa nhóc này?
Cái bóng đen gật gật cái đầu, cư sĩ Thanh Tịnh tiếp lời:
– Nhưng làm sao ta biết ngươi giữ lời?
Cái bóng đem cười khẽ, nó nói:
– Ngươi nghĩ một kẻ sức mạnh như ta lại phải lừa ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết trước một điều, nếu ngươi chấp nhận thế chỗ cho đứa nhóc này, thì linh hồn nhà ngươi sẽ bị ta giam giữ mãi mãi, ngươi có cam lòng không? Người sẽ không được niết bàn, không được tọa dưới Phật Tổ đâu đó?
Cư sĩ Thanh Tịnh từ từ đứng dậy nói:
– Mô phật, thiện tai, thiện tai. Chỉ cần đứa bé kia khỏe lại, thì thân xác, hay như cái mạng này sẽ thuộc về nhà ngươi.
Cái bóng đen này cũng đứng dậy, trên cái khuôn mặt toàn một mầu đen đó như hiện ra một cái miệng đỏ nhoẻn cười:
– Được, ta hứa với nha người.
Nói giứt câu cái bóng đen này lại tan thành khói, sau đó nó nhập thẳng vào người cư sĩ Thanh Tịnh.