Chiếc xe ô tô dừng lại trước cửa chùa Hương Lâm, Hà mở cửa bước xuống, cậu ta cùng với thầy Trà đi thẳng vào trong chính điện. Đã lâu lắm rồi, kể từ cái ngày mà cư sĩ Thanh Tịnh mất tại ngôi chùa này mà Hà chưa hề đặt chân quay lại, dường như trong lòng cậu còn có chút gì đó tự trách bản thân bất lực vì trò đời quá đắng cay, tại sao một người như cư sĩ Thanh Tịnh lại phải lùi bước trước thế lực bóng tối cơ chứ? Thử hỏi chùa Hương Lâm được xây lên để làm gì? Chẳng phải là để trấn yểm và đẩy lui cái thế lực tà ma ngoai đạo hay sao? Thử hỏi tượng Đức Phật Thích Ca oai nghiêm ngay giữa chính điện này cũng không thể làm gì được hay sao? Trong đầu cậu là bộn bề suy nghĩ. Sau khi đã thắp hương và cúi chào chư vị thần phật, Hà lại đứng trước pho tượng xác ướp của cư sĩ Thanh Tịnh. Cậu chắp tay lại đứng khấn như thể chào cư sĩ mà hai mắt rơm rớm. Chăng là sau cái đêm cuối cùng trên cõi đời này, chỉ còn lại mình cư sĩ Thanh Tịnh ở lại chùa. Đến sáng hôm sau, khi mà những người giúp việc quét dọn mở cửa thì họ sững sờ khi thấy cư sĩ Thanh Tịnh đã hóa thành một pho tượng đồng ngồi thiền ngay dưới chân Đức Thích Ca Mô Ni.
Xong xuôi đâu đó, hai thầy trò lại ngồi vào bàn nước. Hà cháng chén rót nước mời thầy, cậu rút điếu thuốc lá ra mời thầy và tự mình làm một điếu. Hà nhả khói hỏi:
– Thầy bảo đây là nơi đầu tiên để chứng minh? Vậy con cần làm gì ạ?
Thầy Trà ngồi đó làm ngụm trà, ăn điếu thuốc, thầy nói:
– Tam điểm chỉ là phong ấn của quan mãnh dần, nó tượng trưng cho sức mạnh cũng như là quyền lực vững chắc tựa kiềng 3 chân của quan cao cực phẩm dưới âm. Nếu như muốn ngự trị trên trần thế thì bắt buộc phải phong ấn được trên trần thế. Mày mang trong người mệnh tam dần, là hiện thân của quan cao cực phẩm, nơi đầu tiên mày phong ấn sẽ là Rừng Câm con ạ.
Hả ngồi nghe thầy Trà nói vậy thì có chút ngạc nhiên, cậu suy nghĩ rồi nói:
– Thầy bảo con phong ấn Rừng Câm? Cái điều mà ngay đến cả thầy, cư sĩ Thanh Tịnh và ngôi chùa Hương Lâm này không làm nổi, điều gì khiến thầy nghĩ con có thể làm được?
Thầy Trà mồm ngậm điếu thuốc cười nói:
– Chỉ có mày và duy nhất mày thôi.
Hà nói:
– Tại sao lai là con? Tại sao lại là bây giờ?
Thầy Trà vẩy tàn thuốc nói:
– Trước đây tao không nghĩ là mày căn quả nặng như vậy. Thế nhưng sau cái lần mày triệu hồi Ngưu Đầu Mã Diện thì tao đã nhìn ra được thân thế hay như là sức mạng thực sự của mày, con ạ. Đặc biệt là mày còn đang mang trong mình lệnh bài của Hắc Hổ Quan nữa, nên chỉ có mày mà thôi.
Nghe thầy Trà thuyết phục, cuối cùng Hà mới chấp nhận:
– Vậy con phải làm gì để trấn yểm khu Rừng Câm này ạ?
Thầy Trà đưa tay xoa cằm hỏi Hà:
– Mày có còn nhớ cái phòng khám chui gần khu công nghiệp gang thép Thái Nguyên không?
Hà nói:
– Có phải cái gia đình chuyên nạo thai xong bắt được con khỉ tinh, cuối cùng là đứa con gái của họ mất tích và họ phải chuyển nhà đúng không ạ?
Thầy Trà cười, thế rồi ông đáp:
– Đúng vậy, và nhiệm vụ của mày là phải tìm cho bằng được con khỉ tinh đó và nhốt nó lại.
Hà ngạc nhiên, cậu hỏi:
– Bây giờ biết nó ở đâu mà tìm hả thầy?
Thầy Trà chỉ tay xuống bàn nói:
– Nó đang lẩn quẩn trong Rừng Câm này đó thôi.
Sau khi ngồi nghe thầy Trà lên kế hoạch chi tiết để đi tìm con khỉ tinh mà dân Thái Nguyên đồn thổi, hai thầy trò lại ra về để Hà cũng như là thầy Trà sẽ đích thân ở lại chùa Hương Lâm trong mấy ngày tới, nhằm giúp Hà điểm chỉ khu Rưng Câm, dấu điểm chỉ đầu tiên để nhận chức quan mãnh dần. Theo đúng như kế hoạch, đêm đầu tiên đích thân Hà sẽ phải triệu hồi Ngưu Đầu Mã Diện để đi tìm kiếm nơi ẩn náu của con khỉ tinh tại Rừng Câm này. Đêm thứ hai, thầy Trà sẽ mời một người mà thầy ta giấu danh tính tới để quyết đuổi con khi tinh đó ra khỏi nơi ẩn náu. Đêm cuối cùng, Hà sẽ thử sức mình đầu tiên bằng việng gọi bóng vệ binh lên truy sát và ép con khỉ tinh này phải quay về chùa Hương Lâm mà chịu phục pháp và dam giữ nó mãi mãi. Hà thoạt đầu nghe qua cái kế hoạch của thầy mình thì khá là ưng ý, thế nhưng cậu hỏi:
– Kể hoạch chơn chu ngon ăn phết thầy ạ, nhưng mà…
Thầy Trà nhìn mặt Hà nghi ngờ:
– Mày bảo chơn chu rồi mà vẫn còn cần thêm dầu ăn à?
Hà mặt nghiêm nghị khiến thầy Trà tí thì phì cười:
– Trên xe thầy bảo đây là tà linh, cái thứ mà nó ngang hàng với thần thánh và còn có trước cả Phật… Vậy… rằng thì là mà… thầy nghĩ liệu thầy có bắt tà linh “phục pháp” được không?
Thầy Trà nghe xong cái câu hỏi đó thì đột nhiên im bặt, và có lẽ trong suốt cái quãng thời gian bái sư học đạo thầy Trà, thì đây là lần đầu tiên mà Hà có thể nhìn thấy rõ cái nỗi niềm trong ánh mắt của người thầy. Cái ánh mắt vẫn còn sáng lắm, và giờ đây, sâu thẳm trong cái ánh mắt đó là sự lo toan xen lẫn với nghi ngờ. Thầy Trà quay mặt ra ngoài như thể tránh cái ánh mắt xoáy thẳng vào tâm tư mình:
– Chưa thử làm sao thì biết được?
Đây cũng là cái lần đầu tiên trong đời, mà Hà nghe được cái câu trả lời rất 50/50 từ người thầy của mình, một người khá rạch ròi về tâm linh.
Ngày trước gần khu công nghiệp gang thép Thái Nguyên có một đôi vợ chồng không biết từ đâu chuyển tới cái căn nhà 3 tầng khang trang đó. Nghe đâu bà vợ làm ở một bệnh viện lớn có tiếng, thế rồi hai vợ chồng mua đất, xây nhà ở cái đất Thái Nguyên này để mở thêm phòng khám đa khoa. Nói là phòng khám đa khoa thế nhưng mà cái phòng mạch của người vợ này đa phần bệnh nhân tới thì đều toàn là để, “bỏ đốt”. Điều mà khiến người ta cảm thấy lạ lẫm hơn nữa đó là vì đây là một phòng khám chui, chuyên làm việc nạo phá thai mà lại không được cấp phép, chỉ làm lậu làm chui. Vậy mà khi báo cho cơ quan chức năng nhiều lần, chỉ thấy người ta xuống kiểm tra rồi lại ra về, và cái phòng khám này vẫn hoạt động bình thường. Họa chăng hai vợ chồng vị bác sĩ này có quan hệ đủ rộng để bẻ cong luật pháp cũng như là mua chuộc chính quyền. Phòng mạch của gia đình này ăn nên làm ra được khoảng hơn một năm thì mọi thứ dường như tuột dốc không phanh với gia đình đó, có lẽ là mọi việc bặt đầu từ cái “con khỉ” đó. Chẳng là vào một buổi chiều, sau khi mà người chồng cùng với mấy người bạn lên Rừng Câm chơi, khi về họ dắt cổ theo được một con khỉ. Người dân bu quanh lại để xem, con khỉ này chắc cũng nhỏ hơn con chó ta một xíu. Điều còn đặc biệt hơn nữa đó là khắp thân lông vàng mượt nhưng sau lưng là 3 sọc đen nhìn rất lạ mắt, bên cạnh đó, đôi mặt của con khỉ rất có thẩn, tựa như nó có lanh tánh vậy. Khi mà người chồng này bảo rằng bắt được nó ở trên Rừng Câm thì không một ai tin, họ bảo rằng cả chục năm nay trong rừng cầm đến con chim còn không thấy nói gì đến cả một con khỉ. Điều còn kì lạ hơn nữa là cái cách người chồng bắt được con khỉ sọc này. Ông chổng kể lại rằng khi cùng bạn vô Rừng Câm đi thăm quan thì ông ta luôn có cái cảm giác như có ai, hay thứ gì đó đang đi theo mình từ xa. Cứ đi được một đoạn là lại có tiếng lá xào xạc, rồi thì tiếng cành cây rung động trên cao. Mãi cho đến khi mà người chồng này cùng với bạn quay về chuẩn bị bước ra khỏi đị phận Rừng Câm thì họ mới xác định được là con khỉ sọc này đã đi theo họ suốt từ nãy giờ. Khi hai người đàn ông đứng chỉ chỏ về phía con khỉ bình luận thì nó cũng đứng im nhìn hai người họ hồi lâu. Người chồng nghĩ là con khỉ này thích mình bèn đưa tay lên gọi nó xuống, quả nhiên gọi mấy tiếng là con khỉ này đu cây chèo xuống đứng trước mặt họ. Người chồng cùng với người bạn ngắm nghía vuốt ve, thấy con khỉ này như có linh tính bàn bắt luôn nó về nhà nuôi.
Mặc cho những lời rèm pha của bà con hàng xóm, người thì kêu ông chồng lắm tiền nhiều của mua con khỉ về chơi, người thì dọa rằng con khỉ này mà đến từ Rừng Câm thì chắc chắn là yêu ma quỷ quyệt, phải giết hoặc thả ngay. Dù cho có đồn thổi đến bao nhiêu, thế nhưng gia đình này vẫn quyết tâm nuôi con khỉ này tựa như một con chó trông nhà vậy. Thời gian đầu khi mới bắt nó về nuôi, khách khứa hay như bệnh nhân đến nhà đều phải công nhận rằng con khỉ này có linh tính một cách đáng sợ. Nó linh tính ở chỗ là khá dễ gần gùi, mọi người tới nhà đều có thể vuốt ve nó được, nó lại còn biết làm một số trò như rót nước mời khách, giúp mấy việc lặt vặt trong nhà. Và đặc biệt hơn nữa, là nó rất thân với đứa con gái 5 tuổi của gia đình này. Thế nhưng rồi sau này, một loạt chuyện lạ đã diễn ra trong gia đình đó khiến cho cả hai vợ chồng nhà bác sĩ phải tin rằng, cái con khỉ bắt được từ Rừng Câm này không phải là con khỉ bình thường. Đầu tiên là khách đến chơi nhà không còn thấy con khỉ được thả tự do mà đã bị buộc vào một góc trong nhà. Dần dần sau này, người dân sống gần nhà này con nghe tiếng hai vợ chồng la hét cãi vã nhau buổi đêm, tiếng con khỉ cứ thét lên thất thanh, và đứa con gái 5 tuổi bắt đầu có vệt bì cào trên tay. Cứ ngỡ rằng mọi việc diễn biến xấu như vậy thì người chồng phải mang con khỉ đi thả nhưng không, ông ta lại đặt một cái lồng sắt mang về và nhốt nó vào để ra trước cửa nhà. Ngày qua ngày, người dân hay như bệnh nhân đi qua đều phải rùng mình kinh hãi khi mà con khỉ điên tiết gào thét, lông nó dựng đứng lên đặc biệt là ở 3 cái sọc đen, hai con mắt long lên sòng sọc, với bộ răng sắc và cái tay cứ với ra như thể để cào cấu người đi ngang qua vậy. Mà kể cũng lạ, con khỉ này lên cơn điên dại như vậy mà người chồng vẫn nhất quyết không chịu mang nó đi mà cứ giữ khư khư trong nhà. Nhưng có lẽ điều đó cũng không quan trọng, khi mà vào một buổi sáng, cả hai vợ chồng chủ nhà này như chết điếng người khi họ không tìm thấy cô con gái của mình đâu, và ngay cả con khỉ cũng vậy, cửa lồng vẫn được khóa chắc chắn, nhưng con khỉ thì đã bốc hơi không cánh mà biến mất. Vụ án đứa bé gái này như làm chấn động cả cái đất Thái Nguyên, suốt mấy tháng trời đội cứu hộ tìm kiếm trong rừng cùng với cơ quan trức năng vào cuộc điều tra, thế nhưng tung tích cửa đứa bé gái vẫn là 1 ẩn số. Cái gia đình này cũng không hiểu vì lí do gì mà sau khi mời thầy về làm lễ, cả vợ cả chồng cũng dắt nhau đi nơi khác, bỏ lại căn nhà 3 tầng khang trang, bỏ đứa con bị mất tích lại phía sau, không lẽ lại có loại cha mẹ nhẫn tâm như vậy sao?
Nhưng có điều đáng nói đó là gia đình bác sĩ kia đã để lại một hậu quả không nhỏ cho những người dân trong khu phố này, đó là việc ít lâu sau khi gia đình vị bác sĩ kia chuyển đi, thì người dân lại bắt gặp con khỉ tinh thoát ẩn thoát hiện ngay trên phố. Vào những ngày sáng sớm, khi mà người dân đi tập thể dục sớm thì họ cũng thường bắt gặp con khỉ này thoát ẩn thoát hiện ở những ngọn cây 2 bên lề đường. Chưa kể đến việc, con khỉ tinh này cũng thường xuất hiện ở những phiên chợ, nó hung hãn ăn chộm hoa quả ngang nhiên của người bán hàng, nếu có ai đánh đuổi nó thì ngay lập tức nó sẽ cào lại. Người dân trong vùng nhiều lần tìm mọi cách đuổi bắt, thế nhưng không hiểu bằng cách nào mà con khỉ tinh vẫn biến mất không để lại giấu vết. Điều còn đáng sợ hơn nữa đó là những vết cào cắn của con khỉ này thường khiến cho nạn nhân bị mưng mủ đau nhức đến đáng sợ, phải nặn mủ đắp thuốc gần một tháng mới hết. Nhưng có lẽ điều thực sự khiến cho người dân phải kinh sợ hay như là để yên cho con khỉ tinh này hoành hành ngang ngược đó là nó còn dám cả gan vào nhà người ta ăn cắp đồ thờ cúng, thậm chí là lên cả miếu, đền và chùa. Nhiều người tận mắt chứng kiến con khỉ tinh này ngồi chễm trệ trên bàn cúng ăn hoa quả và ném đồ mà không ai dám làm gì. Cứ ngỡ rằng người dân tại cái đất Thái Nguyên này sẽ phải chịu cái cảnh bị con khỉ tinh phá làng phá xóm mãi mãi, thế nhưng mà tầm nửa năm đổ lại đây, họ không còn nhìn thấy con khỉ tinh xuất hiện quậy phá nữa. Họa chăng hằng đêm hay như là sáng sớm, nếu đi ngang qua bìa Rừng Câm, người dân lại có thể nghe thấy tiếng hú gào thét của nó vang vọng. Một số người thì đồn thổi nhau rằng vì nó quẩy phá quá nên bị thần thánh đánh đuổi phải chạy vào trong rừng, nhưng có một số người khác lại bảo con khỉ tinh này quay trở về nhà, nơi mà nó đã sinh ra như để đợi một cái gì, hay như đợi một người nào đó sẽ tới để đưa nó ra khỏi Rừng Câm như lần đầu.
Mọi thứ đã được chuân bị xong xuôi đâu và đó, đích thân Hà và thầy Trà sẽ ở lại chùa Hương Lâm này trong mấy ngày tới nhằm phong ấn đầu tiên tại cái khu Rừng Câm này. Đêm đầu tiên, Hà đã mặc sẵn một bộ quan phục ngày xưa mâu đen, trên đầu đội mũ mão trang nghiêm, bên hông là lệnh bài đen của Hắc Hổ Quan. Thầy Trà đứng bên cạnh Hà, ông ta đưa cho Hà một viên đá nhỏ, ở trên có khắc một chứ Hán cổ, thầy Trà nói:
– Nhiệm vụ của con là sẽ đi theo Ngưu Đầu Mã Diện tìm ra nơi ẩn náu của con khỉ tinh này. Khi đã tìm ra được, hãy trôn viên đá này ở ngay đó rồi ra về. Bây giờ hãy gọi họ lên đi.
Hà gật đầu, thế rồi cậu bắt đầu cầm con dao cắt 3 đầu ngón tay của mình, Hà đưa tay vẽ lên hai bên mặt 3 cọng râu. Sau đó là vẽ lên trán 5 đường thẳng, đường ở giữa dài nhất rồi 2 đường ở mỗi bên ngắn dần. Xong xuôi đâu đó, cậu bắt đầu lẩm nhẩm đọc thần chú, đọc dứt câu Hà đưa ba ngón tay rỉ máu lên điểm chỉ 3 dấu lên hai lá bùa ở trước mặt và nói:
– Ngưu Đầu, Mã Diện mâu lên nhận lệnh.
Khi hai lá bài được điểm chỉ xong xuôi, tức thì từ phía ngoài cổng chùa hiện ra hai cái bóng cao lớn tiến lại. Cả hai người này khi tới trước mặt Hà thì quỳ xuống cúi đầu nhận lệnh. Ngưu Đầu Mã Diện đều là người của cửa phật, hai vị quỷ tốt, là hai vị tướng quân cai quản chúng âm linh ngạ quỷ dưới địa ngục. Họ còn được gọi là câu hồn sứ giả, được xếp vào trong 10 vị quỷ Ly Mị Võng Lượng. Nói về thân thế của Ngưu Đầu, có tên là A Bàng, sức mạnh vô xong. Truyền thuyết kể lại trước đây A Bàng không hiếu thuận với cha mẹ, để rồi khi cha mẹ bị quỷ dữ bắt đi, ông ta quá hối hận mà đi tìm cha mẹ cho tới chết. Ngã Phật từ bi, đích thân Địa Tạng Vương đã cho A Bàng một cơ hội nữa, đó là mang hình hài là đầu Trâu thân người, chuyên việc tuần tra trên dương gian để bắt vong quỷ và cũng là để đi tìm kiếm lại cha mẹ của mình. Nói về Mã Diện, còn có tên là Mã Diện La Sát, một vị thần lớn trong Mật Giáo, có nơi còn quan niệm là hóa thân của Quân Âm Bồ Tát. Mã Diện trước kia còn sống là một vị quan tốt, nhiều lần giải oan cho người dân. Thế nhưng không may cho ông, một lần đã thả nhầm một tên tội nhân, để rồi sau này bị hắn lấy oán báo ân giết hại cả gia đình. Khi chết xuông Âm Tào Địa Phủ, Diêm Vương thương tình có quá nhiều công đức khi còn sống mà đã cho Mã Diệm làm dịch nhân dưới Âm Ty, chuyên đi bắt những oan hộn dám đào tẩu khỏi Địa Phủ và bắt chúng quay về phục pháp. Cũng chính tại cái nơi Âm Tào Địa Phủ này mà Ngưu Đầu và Mã Diện đã kết nghĩa huynh đệ, họ luôn luôn đi cùng nhau để thực thi nhiệm vụ. Chính vì thế mà người đời hay có câu “Ngưu Đầu Mã Diện” tức “đầu trâu mặt ngựa”, rất nhiều người đã nhầm lẫn 2 ông là 1 người có hình hài đầu trâu mặt ngựa nhưng không phải.
Khi mà cả Ngưu Đầu và Mã Diệm đã đích thân quỳ gối cúi đầu trước mặt Hà, lúc này cậu ta mới đứng thẳng người dậy, Hà giơ cái lệnh bài ở bên hông ra mà nói lớn:
– Ta, năm trong tay lệnh bài của Hắc Hổ Quan, nay ra lệnh cho hai ngươi hộ tống tìm đường tới nơi ẩn náu của Âm Hầu, mau mau nhận lệnh.
Nói dứt câu, Ngưu Đầu Mã Diệm lập tức chắp hai tay cúi đầu. Sau đó Mã Diện hóa ra một cái đèn lồng sáng rực thứ mẩu đỏ, tay kia thì cầm đao dài đi trước dẫn đường cho Hà, theo sau là Ngưu Đầu tay cầm cây cây cổn răng chó đi theo sau bảo vệ. Cả ba người họ dựa vào cái ánh đèn lồng đỏ rực của Mã Diện mà ngày một tiến sâu hơn vào trong rừng. Mặc dù hôm nay là một đêm trời quang không một gợn mây, vậy mà chả hiểu sao trên trời ko có lấy một ánh sao, mặt trăng cũng lặn mất tiêu chỉ còn lại đất trời quện vào nhau tạo thành một cái mầu đen xì hun hút. Ánh đèn đỏ của Mã Diện hắt lên từng cái thân cây một, Hà đi giữa hai vị dịch nhân này thì đáng lẽ ra phải cảm thấy an toàn. Thế nhưng mà không hiểu sao khi mà nhìn vào cái ánh đèn đỏ quá lâu, nghe cái tiếng thở phì phò của hai người, nghe tiếng xích họ đeo trên mình cà vào leng keng mà Hà như sợ rằng nếu như đối đầu với tà linh thì đến hai dịch nhân dưới Âm Ty này cũng chẳng bõ bèn gì. Cả ba người cứ thế đi mãi, đi mãi vào sâu trong địa phận Rừng Câm. Hà vừa đi vừa nghĩ về cái con khỉ tinh này, và giờ thì bản thân cậu cũng không hiểu được là mình với thầy Trà đang thực sự phải đối đầu với cái thế lực gì nữa. Hà còn nhớ lúc đầu thì thầy Trà nói là Tà Linh, thế rồi giờ lại bảo là nó đã hóa thành khỉ tinh, và đến ngày hôm nay thì gọi là Âm Hầu? Sở dĩ cái kế điều động Ngưu Đầu Mã Diện lên giúp Hà đi tìm nơi ẩn náu của nó cũng là vì cái tên gọi Âm Hầu. Truyền thuyết có kể lại rằng khi mà Tôn Ngộ Không đại náo Âm Tào Địa Phủ, đốt sách sinh tử đã đổ máu và rụng lông khá nhiều khi đối đầu với các dịch nhân. Chính máu và lông của con khỉ tự xưng là Tề Thiên Đại Thánh đó đã hấp thụ âm khí mà biến thành Âm Hầu. Thế nhưng mà Âm Hầu này đã bị Diêm Vương ngăn cản không cho thoát khỏi Âm Ty để lên nhập lại với Tôn Ngộ Không. Để chuộc lại lỗi lầm năm xưa của Tôn Ngộ Không đã đại náo Địa Ngục, đích thân Địa Tạng Vương đã thu nạp hắn làm dịch nhân dưới âm ty, và nhiệm vụ của Âm Hầu chính là việc lên trần thế bắt các vong linh còn lởn vởn để cân bằng lại việc ngày trước Tôn Ngộ Không đã phá toàn bố sách sinh tử. Thầy Trà nghi ngờ rằng việc Tà Linh này hiện thân thành Âm Hầu là có chủ định, vậy nên bác ta mới dùng kế gọi hai dịch nhân khác lên với hy vọng có thể đối đầu ngang hàng và đồng thời là bảo vệ Hà toàn mạng.
Cả ba người họ đi thêm một lúc nữa, đến một khoảng đất không có lấy một cây tre vầu, không còn lấy một ngọn cỏ, chỉ có độc một mảnh đất khô cằn nứt nẻ đến lạ thường. Hà đứng giữa nhẩm tính từ nãy giờ đi cũng phải hơn hai tiếng đồng hồ rồi, cậu bắt đầu nhìn quanh và tự hỏi sao ở giữa rừng cầm lại có một mảnh đất kì quặc thế này. Cả ba người tiến thêm mấy bước nữa thì Hà như chết lặng người câm nín khi mà ánh đèn lồng đỏ rọi vào 2 thân cây to đùng đứng hai bên chính giữa mảnh đất khô căn này. Cả ba người họ đứng dưới hai cây gạo to lừng lững, thân mỗi cây phải đến hơn 3 người ôm, hai cây gạo này đứng 2 bên đối xứng nhau, cành trên cao của hai cây đan lại tạo thành hình hài một cái cánh cửa lớn vậy. Hà có hơi run rẩy sợ hãi, cậu ta nhớ rằng từng đọc trong bản thảo tài liệu của thầy Trà có nói trên nước Việt này có vô số cánh cửa được coi là “Chung Giới Môn”, những cánh cửa liên thông từ thế giới này sang thế giới khác, nơi giao nhau giữa thiên, địa, và âm. Nếu như Hà không nhớ nhầm thì Hồ Hoàn Kiếm chính là một trong những Chung Giới Môn và Tháp Bút hiên ngang đứng bên chính là chìa khóa để mở Chung Giới Môn.