Một hôm trời tối,chẳng đi nổi nữa,mà xung quanh lại thấy chẳng thấy làng mạc hay nhà cửa gì cả.thầy thở dài rồi đi kiếm củi nhóm lửa.xong xuôi đành phải rút lương khô ra ăn.khung cảnh nơi này thật yên bình,ngồi một mình nỗi nhớ quê lại gia diết.ngồi nghĩ ngợi mien man một hồi lâu trời đã khuya,thầy rút tấm chăn ra trải rồi đi ngủ.đang ngủ bỗng có tiếng chân người,bước đến rất gần sau đó là một ông cụ xuất hiện trước mặt thầy.ông cụ tuy tuổi đã già đầu tóc bác phơ,nhưng vóc dánh rất cao lớn,hơn thầy cả cái đầu.thầy đang ngạc nhiên thì ông cụ chào thầy mà nói:
-tôi là sơn thần nơi đây,hơn ba mươi năm trước có tên đạo sỹ tới đây,dùng gian kế bắt giam.chiếm ngọn núi này làm nơi luyện tinh linh.sau khi hắn chết ta đây thoát khỏi ngục nhưng những tinh hắn luyện đã hấp thụ đủ âm khí,giờ đã mạnh hơn nhiều rồi.ta cố trấn áp nhưng pháp lực yếu kém chắc chỉ giữ nổi một năm nữa thôi.xin anh hợp lực với ta để trừ đi đám yêu ma này.chúng mà xổng ra là dân chúng quanh đay phải chịu đại nạn mất thôi.
Nói đoạn rầu rĩ,nhìn thầy.
Thầy hỏi:
-sao cụ lại để bị lừa mà ra cơ sự này.
Ông cụ bèn kể:
Năm đó tên đạo sỹ đến đây dựng lán,luyện bùa chú,hắn pháp lực rất cao thâm,nhưng cực kỳ tàn độc.hôm đến hắn đã giết một cô gái đồng trinh,rồi mổ bụng,nhét đầy bùa chú vào rồi may lại.cho vào trong cái quan tài đổ đầy nước pha thuốc mà hắn đã cất công bào chế,ngày đêm niệm chú cho oán khí tích tụ đủ.thời gian đấy ta đang đi chầu đức thánh bên ba vì,lúc về thì hắn đã luyện xong con tinh đầu tiên rồi.tối hôm đó có một cô gái ăn mặc áo trắng tự xưng là tiên tử cưỡi mây,đáp xuống nói với ta rằng trong núi xuất hiện ma quỷ,bảo ta đi bắt.theo chỉ dẫn t đi vào trong núi,đến chỗ lão đạo sỹ giăng bẫy rồi.sau này ta mới biết cô gái áo trắng mà ta gặp đó là quỷ nhưng âm khí rất mạnh,được tên đạo sỹ ấy luyện thành.ta bị giam suốt gần ba mươi năm.trong ba mươi năm đấy tên đạo sỹ đã gây ra bao nhiêu oan kiếp.oán khí ngút trời,lúc hắn chết,mấy cái âm hồn,tinh linh hắn luyện đã được tự do,không còn kẻ chỉ huy nữa.chúng quấy nhiễu làm hại biết bao nhiêu người.ta đã cố gắng hết sức để ngăn chúng không thoát ra làm hại đến dân thường.nhưng sức ta chỉ cản chứ không diệt được,nay anh là thầy phép có tài phép ta nhờ anh một việc.
Cụ cứ nói ạ.
Để diệt trừ hết bọn yêu ma này ta phải đích thân đền thánh tản,xin ngài cho âm binh về để trừ yêu.giờ mong anh hãy ở đây cố cản không cho chúng ra khỏi núi này,chỉ hơn hôm là ta về đến nơi.
Ông cụ vừa đi thì thầy huyễn cũng choàng mắt tỉnh dậy,lúc này mặt trời đã ló rạng.thầy bèn đi sâu vào trong núi,thì quả đúng như lời ông cụ bảo,trong núi oán khí nghi ngút,đang trời mùa hè mà lạnh căm căm.thầy bèn chặt bốn thân cây nhỏ,bắt mấy con rắn nhỏ và hái ít thảo dược.sau đó thầy đi bộ ra ngoài mất mấy canh giờ thì thấy có một cái ấp nhỏ,thầy vào ấp mua ít giấy vàng,ít mực và xin giã nhờ mấy thứ mình kiếm được.thầy gọt mấy cái cây thành bốn cái cọc nhọn,hòa bột với mực tàu cùng tro bếp viết chi chít lên mấy cái cọc.sau đó ôm mấy cái cóc vào núi.đến nơi thầy chôn cả bốn cái cọc vào bốn hướng đông,tây,nam,bắc.mỗi cột rắc tro của mấy lá bùa,sau đó tưới nước lên.thật lạ mấy cái cọc khô bỗng nhiên như được hồi sinh,bỗng nhiên xanh trở lại,lá cây cũng tự nhiên mọc ra.chôn đến cọc thứ tư thì trời tối đen lại mây going kéo đên vần vũ.thầy đã chuẩn bị nên đã làm cái lán nhỏ.đêm hôm đó mưa to gió giật nhưng cái lán của thầy cũng không làm sao.thầy ngủ trên tay cầm cái tróc long và đọc câu thần chú gọi thần mà sư phụ cho gọi thần ra hộ mệnh.đêm đó thầy nằm mơ thầy rất nhiều đều kinh sợ.đầu tiên thầy mơ thấy một cô gái đang chơi đùa với em của mình,bỗng nhiên bị một nhóm người bắt lại,rồi cô bị bán qua rất nhiều nhà để làm người hầu.rồi đến khi bị bán cho một người đàn ông ăn mặc rất dị hợm.rồi cảnh cô bị trói chặt,bị cắt tay cho chảy hết máu mà chết.
Sau đó lại đến cảnh một anh nông dân khỏe mạnh,cuộc sống anh đang yên bình thì bỗng một hôm có tên quan tri phủ vì thấy vợ anh có chút nhan sắc,bèn gạ gẫm,sàm sỡ nhưng anh biết được liền điên tiết cầm dao đuổi trối chết.hắn uất lắm bèn lập mưu chiếm đoạt bằng được vợ anh và phải giết bằng được anh,đem hắn cho người lẻn vào nhà giấu đao kiếm rồi thơ văn phản nghịch vào nhà.hôm sau hắn cho người đến lục soát .bắt bớ cả nhà anh,anh nông dân vốn thật thà nên bị hắn lừa ký vào đơn nhận tội,mọi tội lỗi đều do một mình anh thôi.sau đó anh bị chém đầu,ngày anh bị trảm nhìn vợ đừng xa gào khóc mà không nói nên lời.trong long uất hận,hận ông trời,hận tên cẩu quan mà chết.anh chết xác anh vừa được chôn ban trưa tối đến có người đã đào lên rồiđó không ai khác là tên đạo sỹ kia.hắn không lây xác mà lấy mỗi cái đầu về nhúng vào chảo dầu hỏa.khuôn mặt lão thật ghê rợn,điệu cười,nham nhở.thầy huyễn giật mình tỉnh dậy.mồ hôi đầm đìa,nhìn ra ngoài trời vẫn chưa sáng.cây tróc long vẫn ở tay,thầy biết mình đang đối đầu với lũ yêu ma rất đông mà còn oán khí ngút trời.sức mình không thể diệt được.ngoài kia bỗng nghe tiếng sột soạt bước chân,rồi tiếng sói chu ghê rợn,ngoài trời tối đen nhưng hình như có nhiều ánh mắt đỏ lòm đang nhìn vào.tiếng bước chân ngày một tiến gần rồi có tiếng cười lanh lảnh.thầy từng đối phó với nhiều ma quỷ nhưng vẫn chưa gặp lũ nào mạnh đến vậy.mồ hôi tuôn như suối,thầy xếp bằng cắm cây tróc long xuống đất,ngồi xếp bằng bắt quyết đọc suốt đêm.ngoài trời sấm sét bỗng nổi lên đùng đùng,mãi không thôi.thầy ngồi đọc chú suốt đêm đến gần sáng thì đã đuối sức lắm,nhưng vì còn nhiều hoài bão chưa xong nên không thể chết được cố chi trì đến sáng hẳn.lúc đó bọn yêu,ma đã bỏ đi vào rừng sâu.thầy lăn ra mên man bất tỉnh.
Lại nói đến mấy cái cọc mà thầy chôn ban ngày,thực ra đó như là cái tường rào ngăn không cho ai bước chân vào cũng như ngăn không cho ma quỷ trong núi đi ra.sau đêm đó mấy cái cọc đã nghiêng hẳn.
Thầy nằm mê thấy rất nhiều điều kinh hãi nữa,đến xế chiều mới dậy,trong người không còn tý sức nào cả,nhớ lại ông lão nói đi hơn ngày sẽ về mà đêm nay đã gần hai ngày.thầy cố lết ra phía cái cọc gần nhất dùng hết sức nhổ lên.sau khi nhổ lên thấy rong người ớn lạnh,mặt mày xây sẩm,bèn ngã gục xuống.đến đêm thì nghe trong núi vọng ra tiếng đánh nhau,hồi lâu,tiếng hò hét vang cả một vùng,nhà dân gần đó khiếp hãi,không giám ló mặt ra.đến sáng sáng mai thì tất cả đều dứt.có một anh tiều phu đi qua thấy có người nằm bên vệ đường bèn đưa về nhà,nấu cháo rồi đánh gió cho thầy.nằm li bì hai hôm.trong mơ thầy thấy lẫn lộn nhiều cảnh,hãi hung rồi cuối cùng thấy ông lão sơn thần chống gậy đến cảm ơn,trên tay ông cầm một hồ lô đựng rượu,hai người uống say sưa kể chuyện rôm rả.ông bảo nhờ có thầy mà đã dẹp yên lũ yêu ma trong núi.thánh tản rất tức dận,ra lệnh cho quân hầu xuống địa phủ lôi âm hồn tên đạo sỹ kia lên,nấu một nồi dầu to,nhúng hắn vào,làm thế bảy bảy bốn chin ngày,hồn phách tan hết,mãi không siêu sinh.rồi lấy ra cho thầy một cái chuỗi hát nhỏ rất đẹp,bảo đó là quà của thánh tản trao cho thầy.
Sáng hôm sau,thầy cảm tạ lão tiều phu rồi xin phép đi về nam.lão tiều có ý giữ lại,vì thầy mới khỏi bệnh nhưng thầy thấy trong người đã khỏe.trên cổ tay còn đeo chuỗi hạt tối qua.