Chương 5: BÁT CÁT QUẢ CÀ (Phần cuối)
– Ê, thằng kia! Lại đây tụi tao bảo coi!
Phía gốc đa đầu làng có một đám nhóc tầm 9, 10 tuổi mặt mũi ranh mãnh gọi thằng nhỏ con Xoan lại gần. Thằng bé bất ngờ vì nó mắc bệnh họ cấm không ai được chơi với nó mà?
– Thằng kia? Mày điếc hả? Lại mau!
– Dạ dạ.
Nó buông bỏ viên gạch đang viết loang lổ trên nền đất những nét chữ đầu đời mà hôm trước nó đứng lén ngoài cửa học lỏm được ở nhà thầy đồ. Nó muốn học lắm nhưng vì gia đình khốn khó, cạn kiệt tiền lại bị hủi nên chỉ có thể tủi thân nhìn lũ bạn học mà lòng đau như cắt.
– Dạ, mấy anh hỏi gì ạ?. Nó ngoan ngoãn.
– Mày đi lên đây cho tao!. Một đứa lớn nhất trong đám chỉ tay về hướng đống rơm chất đầy trước mắt, cười đểu nói.
– Lên đó làm gì ạ?
Thằng nhỏ thắc mắc, trong nó có linh tính không ổn vì đám trẻ này đã nhiều lần lấy nó ra làm trò đùa rồi.
– Hỏi gì hỏi lắm thế, bảo lên thì lên đi!!!
Mấy đứa đằng sau hùa theo.
– Không, không, em không lên đâu. Mấy anh đừng hòng bắt nạt tui nhé!
Thằng nhỏ định ù té chạy nhưng lũ trẻ nhanh nhạy hơn nó, ngay lập tức tụi chúng xô đứa bé tội nghiệp xuống hố phân hôi thối mà trước đó chúng khôn lỏi đã đặt một đống rơm to bự để che mắt thằng nhỏ ngây ngô. Dưới hố phân, mặt nó nham nhở chất thải của trâu bò những con giòi trong cơ thể nó được lợi bò ra ồ ạt khắp đống phân gớm ghiếc. Cả đám tụi trẻ trên đó đứng cười trong thỏa thích mãn nguyện, một thằng lên tiếng:
– Thế nào “em”? Phân thơm chứ? Hay để anh tè cho thêm “hương vị mặn mà” nhé? Ha ha ha…
– Các anh…
Thằng bé khổ sở muốn trèo lên nhưng cả người nó chìm trong phân cứt dơ bẩn sao có thể lên được đây? Nó căm phẫn nhìn lũ trẻ bằng con mắt giận dữ, nó đã làm nên tội tình gì mà sao họ lại ghét nó đến thế?
– Này, tụi mày ơi! Má của “thằng hủi” đang đi tìm nó kìa! Mau trốn đi!!!
Từ đằng xa một đứa béo mập vừa chạy vừa thở hồng hộc cố la to cho đám bạn của nó nghe được rằng Xoan đang lo lắng tìm con.
– Đi thôi anh em, hôm sau mình chơi tiếp! Cái đồ hủi ghê tởm!
Thằng da dáng đại ca dõng dạc nói cho đám đàn em của mình biết rồi chúng phóng đi chỉ trong một cái chớp mắt.
Cái hố này vốn là hố bom ngày xưa giờ nó thành hố đựng phân trâu bò lợn cho người dân xúc lên lấy để bón cho rau, cây cối. Phân quá thối xung quanh còn nhung nhúc giòi bọ làm thằng bé hoảng sợ nhưng không biết làm cách nào trèo lên được vì hố đã sâu lại chẳng hề có chút chỗ đá nào lòi ra để nó bám vào nhờ đó mà lên.
– Con ơi, con đâu rồi? Con ơi, có nghe má gọi không?
Xoan vừa đi cắt lúa thuê về không thấy tiếng chào đón yêu thương như mọi khi của đứa con trai làm cô hơi lo vì nó đang bị bệnh nếu không ở nhà mà ra ngoài thì kiểu gì cũng gặp rắc rối với đám nhóc, với dân làng. Nhìn thấy viên gạch con mình thường cầm chơi vứt chỏng chơ dưới đất, Xoan càng thấp thỏm lo liền ném cái liềm vào trong vội vàng đi kiếm con. Thằng nhỏ là đứa con duy nhất của cô, nó mà có mệnh hệ gì chắc cô cũng không sống nổi.
– Má…má…con ở dưới này…
Một tiếng nói yếu ớt nho nhỏ vang lên. Sau khi lục lọi khắp nơi cuối cùng Xoan cũng tìm được đứa con của mình đang sắp chết ngất dưới hố phân thối kinh người.
– Trời ơi! Con tui!
Cô không nghĩ thằng nhỏ lại rơi xuống đây, cô hoảng hốt vơ vội cành tre gần đấy đưa cho con hồi hộp nói:
– Con…con…túm lấy cành tre để má kéo lên.
Vì thằng bé thiếu dinh dưỡng nên khá nhẹ bởi thế lát sau Xoan đã cứu con khỏi hố phân địa ngục. Người nó ngập đầy phân, bốc mùi hôi thối kinh khủng lẫn vào đó là mùi da thịt rữa do đám giòi của bệnh hủi gây nên. Xoan xót xa, cô dẫn thằng bé về nhà ra sau giếng rửa ráy kì cọ sạch sẽ