Chương 1:
Mấy năm qua ông Phong làm ăn càng ngày càng ế ẩm, vì không có đủ tiền để trả lương cho công nhân, buộc mấy người làm phải nghỉ việc. Ông Phong buôn bán các loại nhang trầm nhang quế… nên hai ba triệu bạc cho một tháng công cũng được coi là ngon lành nhất ở cái làng Tân Tứ rồi!
Xưởng vốn có cái máy trộn bột khá là lớn, mỗi ngày trộn lên tới vài trăm ký, sản xuất nhang cũng khá nhiều. Nhưng vì thời gian quá lâu, thành ra đã hư hỏng không thể xài được, vậy mà đến khi ông mua cái máy mới về, làm ăn tự dưng xuống cấp hẳn ra.
Mặc dù không hẳn là máy mới cho lắm, bởi vì ông mua lại từ một người quen, nghe nói vợ của người này không may bị cái máy đó ngã xuống đè chết, mà cái máy vừa mới mua về, chỉ xài được có vài ba tháng chứ nhiêu đâu.
Thấy ông Phong cũng cần mua máy mới, đành đem bán nó cho xưởng của ông.
Lúc đầu khách vô nườm nượp, riết hồi chỉ còn hai ba thương lái đến hỏi mua, dần dần chẳng còn ai ghé tới nữa. Nghe nói nhang của bên ông làm ra rất tệ, thắp đến nửa chừng là nó tự động gãy, hoặc không có cháy tiếp. Có lúc bột rơi hẳn xuống, chỉ còn trơ trọi cây tăm tre, nhiều người mua về phàn nàn quá trời, ông Phong cũng thay đổi cách pha chế cùng với cách làm việc của nhân viên, thế mà đâu có thay đổi được gì?
Mới năm ngoái, ông Phong có vay mượn bà Anh tám chục triệu để duy trì, vốn định sau khi có đủ sẽ trả nốt, không thì mỗi tháng đóng cho bà Anh bốn năm triệu, trong đó tính cả tiền lãi.
Nhưng đóng được hai ba tháng, ông Phong bây giờ không còn gì trong tay, bản thân chỉ mong vào phần bán nhang cho thương lái để có tiền, giờ không có ai dám mua của ông nữa. Uy tín tụt giảm hẳn, ngay cả hàng xóm láng giềng thường xuyên lui tới cũng không hề ghé thăm.
Nhìn cái máy mới mua về, ông Phong định bụng là đem nó bán lại cho người khác, tính dẹp toàn bộ rồi về hưu, coi như có thời gian chăm lo cho vợ già.
Thương vợ mới ráng cái thân xác già nua duy trì xưởng, phụ giúp tiền bạc cho thằng con phần nào thì hay phần đó, coi như cho nó thư thả để dành dụm chút đỉnh, sau này có vợ con cũng đỡ khổ hơn rất nhiều.
Nhưng mà bây giờ nợ nần còn cả đống, của bà Anh sáu bảy chục triệu chưa trả, bắt buộc phải để nó gánh thay ông thôi, nghĩ đến thì cũng tội cho nó.
“Cái ông Phong đâu rồi? Tiền góp mấy tháng này sao không trả cho tui hử?” Mới vừa nhắc xong, giọng bà Anh từ ngoài cửa vang vọng vào, hai tay chống nạnh đi xồng xộc vào trong xưởng, mắt liếc ngang liếc dọc nhìn xung quanh một lượt.
Ông Phong ngồi kiểm kê máy móc, nghe giọng chanh chua của bả mà cũng cảm thấy đau đầu, bà này thường ngày được ai cúng kiếng cho hay sao mà linh dữ vậy? Mới nhắc có xíu bả tới liền.
Nhưng dù gì bà Anh cũng giúp đỡ lúc ông khó khăn, không thể nào trốn đi được.
“Cô Anh ấy à? Chẳng phải tới đó còn mười ngày nữa sao? Sao đã đêm hôm vội vã đến đòi tui vậy? ”
Ông Phương bước ra khỏi bàn làm việc, nhìn người phụ nữ mập mạp trước mặt thắc mắc hỏi.
“Mười ngày của ông là tháng nào? Năm nào? Ông hứa mấy tháng nay mà có thấy đồng cắt nào đâu?”
Bà Anh nổi giận đùng đùng, ngày xưa nể tình ông Phong làm ăn lớn, mối miết cũng biết kha khá. Đành cho ổng mượn dăm ba chục triệu xoay sở, cứ tưởng như thường lệ mượn xong hai ba tháng là trả hết. Nào ngờ kéo dài đến tận nửa năm vẫn còn hơn sáu chục triệu, tiền là của bà cực khổ kiếm ra, cũng tiếc đứt ruột gan lắm chứ?
“Thì hôm trước tui nói với bà rồi, đợi cuối tháng thằng Tý nó gửi tiền về tui sẽ đưa cho bà, sao bà nôn nóng dữ vậy?” Mặt mày ông Phong cũng nhăn nhó, đâu phải do ông muốn quỵt nợ? Tất cả do năm nay làm ăn thất bát, khiến xưởng nhang đứng im, chẳng có ma nào đến hỏi mua nhang bên ông.
Ông cũng hối thằng con dữ lắm, nó nói cuối tháng này về rồi đưa cho ông hai chục triệu để trả cho bà Anh, nhưng chưa được mấy ngày bà ta lại đến đòi, hỏi sao ai nhịn được cơn tức này?
“Thằng Tý, thằng Tý, suốt ngày cứ kêu chờ thằng Tý, ông mượn mà để con ông gánh, không thấy mất mặt sao?” Bà Anh hậm hực chửi bới ông Phong không ra gì, còn cười nhạo một cái khiến mặt mày ông đỏ đến mang tai. Chỉ biết im lặng không dám nói.
Bà Anh thấy vậy liền được nước làm tới.
“Tui nể tình ông là hàng xóm không có tính lãi, mượn tám chục triệu ông đã trả hai chục đúng không? Còn sáu chục coi trả cho tui đi, không là tui làm ầm lên đó!”
“Mà trong tay ông có bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, sau đó tui cho ông khất mười ngày nữa. Mười ngày sau con trai ông về tui tới lấy hết, không có tiếp tục nhân nhượng nữa, tui quá mệt mỏi rồi!”
“Bà làm vậy quá đáng lắm biết không?” Ông Phong tức giận lớn lối nói, khiến bà Anh giật mình, nhưng càng khiến bà ta hùng hổ hơn nữa.
“Hừ! Quá đáng sao? Tui lấy tiền tui là quá đáng sao? Mười ngày sau ông lo mà gom đủ sáu chục triệu bằng không tui kêu xã hội đen đến siết nhà ông!”
Hết cách, ông Phong chỉ có thể xuống nước, nói.
“Mười ngày nữa tui trả bà hai chục triệu, bốn chục còn lại tui sẽ ráng kiếm trả cho bà!”
“Thôi khỏi! Tui nói một là một hai là hai, bây giờ nhà tui đang cần gấp, mười ngày sau lo liệu mà gom đủ vào đấy!”
Bà Anh một mực không đồng ý, khiến ông Phong càng thêm khó xử, nhìn mặt bà ta tự nhiên cảm thấy không ưa, nhưng biết làm sao được, ai bảo ông vẫn còn nợ bà ấy sáu chục triệu cơ chứ?
Mà giờ mượn đâu ra thêm bốn chục triệu? Họ hàng thân thích không ai giàu có gì, ngân hàng ông cũng đi vay rồi, vẫn còn nợ vài triệu đồng, không thể vay thêm tiếp.
Bà Anh cứ liên tục giở giọng đanh đá, y như mấy bà ngoài chợ, đinh đinh đang đang bên tai làm ông Phong càng nghe càng không thấy lọt tai xíu nào, trong cơn tức giận vội chộp lấy cái cờ lê ba sáu nằm bên cạnh, định đánh cho bả một cái, nhưng may sao cánh tay dừng lại giữa không trung, mặt mày đỏ lửng thở hừ hừ ra hơi.
Bà Anh hốt hoảng đưa tay đỡ lấy khuôn mặt, thấy ông Phong không dám đánh, tưởng rằng ông Phong không dám ra tay, liền chất giọng thách thức, hất cằm lên nhìn ông với dáng vẻ vô cùng khó ưa.
“Sao? Muốn đánh tui hở? Đánh đi, đầu tui này đánh đi, thứ đàn ông chỉ biết ăn hiếp phụ nữ, ngoài ra chẳng được cái tích sự gì!”
“Tui nói cho ông nghe, ông mà đụng đến tui một ngọn tóc cả nhà ông sẽ sống không được yên ổn đâu!”
Thấy bà ta chẳng hề sợ sệt, còn đe dọa cả nhà ông, khiến ông Phong càng thêm nổi giận. Ông cũng có giới hạn của riêng mình, bà ta cứ lấn tới như thế có ngày cũng bị ả làm cho tức chết.
Trong lúc tức giận, bên tai ông Phong bỗng vang lên giọng nói, không ngừng thúc dục đánh sâu vào tâm trí ông.
“Đánh chết bà ta đi… Đánh đi… Đánh rồi mày sẽ không phải lo trả nợ… Đánh đi… Đánh bả chết đi…”
Âm thanh cứ văng vẳng như vậy liên tục, kèm theo tiếng chửi rủa của bà Anh, khiến cho ông Phong gần như mất đi lý trí. Dưới cơn tức giận ông đã giáng xuống một đòn, chiếc cờ lê ba sáu đánh lên vùng thái dương của bà, khiến bà ta ngã trái ngã phải, đầu óc quay cuồng cuộn.
Bà Anh đau đớn la lên thất thanh, hai tay ôm lấy đầu mình, thấy rõ được máu đang dần dần chảy xuống làm uớt hết khuôn mặt. Bà Anh hoảng sợ tột độ, không dám tin nhìn vào ông Phong ở trước mặt, sau đó dùng hết sức bình sinh chạy ra khỏi cửa la lớn.
“Ông… Ông dám đánh tui?”
“Bớ… Bớ người ta ông Phong giết người… Cứu mạng… Cứu mạng với!”
Bên tai ông Phong lúc này, tiếp tục vang lên âm thanh ma mị như cũ, không ngừng nhắc nhở khiến sắc mặt ông càng thêm âm lãnh.
“Mau giết bà ta… Giết chết bả rồi… Bả sẽ không còn la nữa… Giết đi… Giết bả đi để bả im miệng hẳn!”
Kỳ lạ là, cho dù bà Anh la lớn cỡ nào vẫn không có ai nghe thấy, giống như xung quanh bị ngăn cách âm thanh.
Ông Phong hùng hổ cầm cờ lê đuổi theo sau, bà Anh hoảng sợ muốn chạy thoát, bỗng dưng cảm giác hai chân cứng ngắc giống như bị thứ gì đó ghì lại.
Cúi xuống nhìn, phát hiện có hai bàn tay đầy máu đang giữ chặt đôi chân, bà ta sợ hãi ngồi bệt xuống đất, mặt mày tái me tái mét.
Thấy ông Phong lao đến như một con thú dữ, trong đôi mắt ông ta hiện lên một màu đỏ rực, bà Anh cuống quýt liên tục nài nỉ van xin, giọng lắp bắp.
“Tha.. tha cho tui… Tui hứa sẽ không tới đòi ông nữa, xin ông tha cho tui…”
Ông Phong vốn đã mất đi lý trí, đâu còn nghe gì nữa? Chỉ thấy ông ta vung cái cờ lê, đập thẳng một phát lên đỉnh đầu bà.
Bà Anh theo phản xạ đưa tay lên đỡ, tiếng “cốp” rõ to vang lên, cánh tay bị ông đập gãy làm đôi, da dẻ nứt toát lộ ra từng khúc xương cùng với lớp da thịt.… Tiếng hét bén nhọn xuyên thấu tâm can, ai nghe cũng phải rùng mình ớn lạnh.
Ông Phong tiếp tục giáng xuống từng đòn, làm cho cánh tay bà Anh nát bấy, ngay cả sức nâng lên cũng không có.
Không có cánh tay đón đỡ liền bị cờ lơ dính đầy máu nặng nề bổ xuống đỉnh đầu, từng tiếng côm cốp vang lên, máu tươi cứ thế văng tung tóe khắp nơi. Bà Anh ra sức giãy dụa trong vô ích, đến khi cơ thể không còn chút sức lực nào mới ngã xuống dưới nền gạch, máu tươi đổ loang lổ khắp sàn nhà.
Ông Phong vẫn không có dừng tay, tàn nhẫn giáng xuống từng nhát bổ, đem đầu của bà đánh nát như tương, nhão nhoẹt với một đống bầy nhầy đầy máu thịt và tóc.
Sau khi giết bà Anh, ông Phong mới giật mình choàng tỉnh lại. Nhìn cảnh tượng gớm ghiếc trước mắt do chính tay mình làm ra, ông hoảng loạn ném cái cờ lê sang một bên, thất tha thất thiểu ngã bệt xuống đất, khuôn mặt trắng như tờ giấy.
“Chết tiệt… Chết rồi… Làm sao đây?”
Ông Phong thì thầm, giọng run rẩy lẫn trong từng hơi thở gấp gáp. Cảm giác lạnh lẽo của sàn nhà dưới bàn chân trần khiến ông càng thêm hoảng sợ. Nếu như tin tức về việc ông giết chết bà Anh lan truyền ra ngoài, khó có thể tránh khỏi ánh mắt nghi ngờ và sự điều tra của cảnh sát. Ông lo lắng về hậu quả nặng nề xảy ra, có thể là án tù chung thân, hoặc còn tồi tệ hơn. Trong đầu, hình ảnh vợ con ông đang sống trong sự lo lắng lẫn bất an không ngừng hiện lên. Không thể tưởng tượng nổi cuộc sống của họ sẽ ra sao nếu như bản thân bị cảnh sát bắt đi, cùng với mọi thứ đã xây dựng bao năm qua có thể sẽ sụp đổ chỉ trong phút chốc.