Đã nhiều giờ trôi qua mà Tín và Trí vẫn không nói một lời nào, họ cứ thế mà nhìn nhau. Phải nói đối với Tín trong số những người mà gã từng tình nghi Trí là người khiến gã cảm thấy khó hiểu và nguy hiểm nhất, tuy thành kiến của gã vẫn không thay đổi nhưng phải nói rằng gã nể sợ hắn, sợ cái tính thâm trầm quái gở của hắn.
– Anh có gì để nói với tôi không?. – Tín nheo mắt hỏi.
– Vậy sếp có gì để hỏi tôi không?. – Trí mỉm cười nhìn Tín. Dường như không có gì làm hắn sợ hãi.
– Vậy thì đã đến lúc chúng ta thẳng thắng với nhau rồi. Cách đây khoảng một tuần chúng tôi có cử một đồng chí âm thầm điều tra gia đình anh và đó cũng chính là thi thể mà chúng ta đã nhìn thấy ban nãy.
– Có phải sếp muốn hỏi tôi đã ở đâu và làm gì vào buối tối cách đây ba ngày phải không?. – Trí cắt ngang lời của Tín.
– Đúng!. Không ngờ anh nhạy bén đến vậy ngay cả cuộc đối thoại ngắn giữa nhân viên khám nghiệm và tôi anh cũng có thể nghe được. Không biết anh còn biệt tài gì nữa không?. – Tín cười mỉa mai.
– Con người ngoài lỗ tai thì còn có cả ánh mắt!. Nếu không thể nghe thì ta có thể nhìn thấy được mà.
Trong thâm tâm của Tín chợt rùng mình bởi câu nói hết sức bình thường của Trí.
– Vậy thay vì tôi ra câu hỏi thì anh hãy trả lời tôi đi.
– Lúc đó tôi đang ngủ thưa sếp!.
– Ai làm chứng?!.
– Không ai cả!.
– Vậy anh có nghe tiếng động hay âm thanh nào lạ không?!.
– Không.
– Vậy nếu tôi nói anh là hung thủ thì anh sẽ nghĩ sao?.
– Sếp nói đi!.
– Tôi nghĩ anh sẽ giết tôi để diệt khẩu.
– Nếu đó là cách duy nhất thưa sếp!.
– Anh không sợ tôi sẽ tố cáo anh vì những câu nói này hay sao?.
– Nếu sếp muốn buộc tội tôi thì sếp sẽ không hỏi những câu ngớ ngẩn như vậy đâu!.
Ánh mắt họ lại chăm chú nhìn nhau, giây phút này đây mọi lời nói của họ như đao như kiếm đập vào nhau chát chúa.
– Anh biết về chuyện của Nhạn chứ?!.
– Nhạn thì tôi có biết nhưng anh muốn hỏi về chuyện gì?.
– Cô ây bây giờ ở đâu?
– Làm sao tôi biết được!.
– Anh không cần phải giấu giếm nữa, sự thật về gia đình anh và Nhạn chúng tôi đã biết hết rồi!.
– Chuyện của gia đình tôi và Nhạn chứ đâu phải chuyện tôi và Nhạn, có khi sếp biết còn nhiều hơn tôi nữa thì sao?!. Đâu phải nhất thiết gia đình tôi biết thì tôi sẽ biết đâu!.
– Nếu như anh không muốn nói cũng được, hiện tại theo như chúng tôi suy đoán rất có thể Nhạn đã trở về để trả thù gia đình anh. Và chúng tôi nghi ngờ em của anh là đồng phạm của cô ấy. Thay vì muốn giúp em anh được khoan hồng về tội thông đồng thì mong anh hãy hợp tác với chúng tôi cho lời khai rõ ràng.
– Được thôi! Tôi sẽ trả lời những gì tôi biết.
– Tốt! Ta bắt đầu từ mười tám năm trước nhé. Có phải lúc ấy nhà anh có nhận một người ở tên là Nhạn đúng không?.
– Vâng! Đúng vậy.
– Cô ấy ở nhà anh được bao lâu?!.
– Khoảng ba năm!.
– Sau đó thì sao?!.
– Lúc đó tôi nghe gia đình nói là nó bỏ về nhà mẹ rồi và sau đó tôi cũng không còn biết gì hơn.
– Theo như chúng tôi điều tra lúc ấy cô ta không hề về nhà mẹ, anh nghĩ sao về điều này?
– Tôi không biết!.
– Thực chất cô ấy không hề về nhà mẹ mà chính gia đình anh đã áp bức cô ấy, khiến cô ấy phải tự vẫn, có đúng không?!!.
– Xin lỗi! Nếu sếp đã có đủ những chi tiết về chuyện này như vậy thì sếp đâu cần phải hỏi cung tôi. Chẳng qua là sếp muốn chứng minh những gì mà sếp điều tra được có đúng như vậy không mà thôi.
– Vâng! Chính vì vậy mà tôi muốn anh phải nói rõ ràng, nếu không anh cũng sẽ bị kết tội về việc biết mà không khai. Tôi nghĩ chắc anh cũng không muốn ngồi lâu trong khám đâu phải không?.
– Nếu đã vậy thì tôi đành phải nghe lời thôi, chứ ngồi trong khám thì khó chịu quá đi. – Trí nhếch mép cười.
– Vậy thì hãy trả lời câu hỏi ban nãy của tôi.
– Đúng là như sếp nói, nhưng tôi chỉ vừa biết được cách đây vài ngày thôi!.
– Làm sao anh biết được?.
– Sau cái chết của thằng Dần, bữa chiều hôm đó mẹ tôi đã tiết lộ mọi chuyện.
– Vậy cô ấy tự vẫn như thế nào?.
– Nghe nói là thắt cổ.
– Xác cô ấy được giấu ở đâu?.
– Hình như là bờ hồ gần nhà.
– Oke! Tôi sẽ cử người đến đó kiểm tra. – Sau một thoáng suy nghĩ, Tín nói thêm. – Còn một điều cuối cùng tôi muốn hỏi anh.
– Cứ tự nhiên!!.
– Chuyện của Nhạn và em trai anh, anh biết rõ chứ?!
– Có biết!.
– Anh có nghĩ vì chuyện đó cho nên em anh đã thông đồng với hung thủ giết người không?.
– Cái đó cũng có thể….!. – Nhìn ánh mắt thăm dò của Tín, Trí bỗng nhiên ngưng bặt, thái độ của hắn trở nên lạnh lùng. – Xin lỗi, chuyện này nên để cho các sếp điều tra thì tốt hơn, tôi không muốn nói những chuyện không có lợi cho em tôi.
– Thôi được rồi!. Anh có thể về, chúng tôi sẽ tạm giam em của anh cho đến khi kết thúc vụ án. Xin cám ơn!!.
Sau khi Trí đi khỏi. Chỉ còn lại mình Tín trong phòng.
– Xém chút nữa là mày lộ đuôi chồn rồi!. – Tín càu nhàu. – Không ngờ hắn lại khôn ngoan đến vậy!. Mọi chuyện giờ đây đều đổ dồn về phía Dũng và Nhạn nhưng ko hiểu sao trực giác của mình cho rằng vụ này có liên quan tới Trí. Không lẽ tại vì mình có thành kiến với hắn sao? Nếu vậy mình đã đi sai vấn đề rồi sao?.
– Thưa thiếu tá!! Đội khám nghiệm đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể xuất phát rồi!!.
– Được!! Đích đến là bờ hồ gần nhà của nghi phạm, chúng ta đi thôi.
***
Vài giờ sau đó tại bờ hồ gần nhà ông Thái.
– Đã tìm thấy gì chưa!!! – Tín hô lớn.
– Vẫn chưa thưa thiếu tá!!!.
– Các đồng chí cố gắng tìm thêm một chút nữa đi! Một lát nữa chúng ta sẽ nghỉ ngơi!!.
Tín đưa tay nâng cằm suy nghĩ, nếu như không tìm thấy bộ hài cốt của Nhạn thì có nghĩa là gã đã đoán đúng, hung thủ thật sự là Nhạn còn Dũng là đồng Phạm. Nhưng sâu trong tâm khảm gã vẫn mong là mình đoán sai bởi vì gã vẫn còn tôn trọng tình bạn giữa gã và Dũng. Nhưng điều khiến gã khó hiểu ở đây là nếu lỡ tìm thấy bộ hài cốt thật thì sao, nếu vậy hung thủ là ai, không lẽ hồn ma của Nhạn. Tâm trạng của gã hiện tại khá phức tạp, những suy nghĩ kỳ quặc khó hiểu đến quái đản cứ hạnh hạ tâm trí gã.
– Cứ như thế này chắc mình trở thành điên khùng mất thôi. – Tín thở dài.
– Thưa thiếu tá!!. Các anh em đã tìm kiếm mấy tiếng đồng hồ rồi, tôi nghĩ sẽ không có kết quả đâu ạh!.
– Có khi nào rữa nát hết rồi không hả?!. – Tín từ tốn.
– Đã mười lăm năm rồi mà thiếu tá, nếu có thì chắc cũng bị cá rỉa hết cả rồi, làm sao mà còn cho được!. Cứ như vậy chỉ làm chúng ta mất thời gian và cực khổ cho anh em thôi.
– Anh nói cũng đúng!!. Tôi đã quá hy vọng về chuyện này!. Anh bảo các đồng chí ngừng tay đi, cuộc tìm kiếm hôm nay coi như kết thúc.
Ánh mắt Tín nhìn đăm đăm về phía hồ nước như đang trông chờ một điều gì đó không tưởng mà ngay cả chính gã cũng không biết tại sao. Ánh sáng mặt trời bắt đầu lan tỏa xuyên qua những đám mây mù, một vài giọt sương cũng đã ngưng đọng trên kẽ lá chờ hơi nóng hòa tan thành khí để trở về trời. Bình minh trông đẹp hơn bao giờ hết, sau cơn mưa hôm qua trời hôm nay lại sáng hẳn. Thiên nhiên lúc nào cũng khiến con người ta cảm thấy thoải mái nhưng tại sao cuộc đời lại không thể như thế. Giá mà cuộc sống lúc nào cũng thấy thanh thản như thế thì hay biết mấy. Gã trút bỏ những ưu phiền trong dạ, nhắm mắt lại thưởng thức mùi vị của rừng vào buổi sáng sớm.
– Gâu gâu gâu!!!. – Tiếng chó sủa vang khắp khu rừng nhỏ, phá tan đi niềm vui nhỏ nhoi của Tín.
– Hừ!! Thật là không công bằng! Đồ chó phá đám!. – Tín hậm hực. – Ở đâu ra vậy?!!.
Từ đằng xa, một bóng đen lao chồm tới phía Tín.
– Brừ brừ brừ!!. – Một chú chó lông vàng khá lớn ngoạm lấy vạt áo của Tín và đang cố gắng kéo Tín đi.
– Con chó của ai thế này?!. – Tín nạt lớn.
– Không biết nữa! Hình như nó từ phía bên kia xông ra!!.
– Mày làm cái gì thế!! Buông ra coi nào!!. – Tín nài nỉ.
Con chó vẫn lì lợm không nhả ra, dường như nó đang cố gắng biểu hiện điều gì đó. Nó kéo Tín đi về phía cánh rừng nơi gần cuối hồ. Tín không còn cách nào khác là phải đi theo con chó.
– Này!! Mày làm ơn tha cho tao đi có được không?! Tao đã nãn lắm rồi mà mày còn làm phiền tao nữa. Tao không có thời gian đùa với mày đâu!.
Con chó vẫn không thèm nghe.
– Trời ơi!! Con chó này của thằng ác ôn nào thế?!. Định bắt cóc tao hay sao?! Này này!! Tao đâu phải chó cái…!.
Cho đến khi bóng Tín khuất sau đám bụi rậm. Mọi người trừng mắt nhìn nhau không ai biết phải làm thế nào. Vài khắc sau, bỗng có tiếng hô lớn của Tín.
– Mọi người ơi!!. Lại đây xem này!!!.
Mọi người cùng nhau chạy đến phía Tín. Trước mắt họ là một đường nước nhỏ khá sâu, chiều ngang khoảng sáu đến tám gang tay. Một trong những nhân viên xét nghiệm cho biết rằng đường nước này được tạo ra vì lượng nước trong hồ dâng cao tạo thành rãnh để nước thoát đi lâu ngày mà hình thành.
– Nhưng tại sao nước trong hồ lại dâng cao được kia chứ?!. – Tín thắc mắc.
– Chỉ có một lý do duy nhất đó là dưới hồ có mạch nước ngầm. Vì lượng nước ngầm khá nhiều nên nước trong hồ sẽ dễ tràn ra ngoài, với lại đất ở chổ này khá mềm và xốp nên vô tình tạo ra rãnh nước và dòng chảy của nó ắt hẳn sẽ chảy ngược lại.
Anh ta nhặt một hòn đá nhỏ thả vào rãnh nước, quả thật hòn đá bị nước cuốn đi theo chiều ngược lại. Mọi người không hẹn mà cùng chạy theo hòn đá bị cuốn bên dưới dòng nước.
…….
Chừng một phút sau.
– Bùn lầy!!. Mọi người cẩn thận!! – Tiếng Tín vọng lên báo hiệu mọi người dừng lại.
Mảnh đất trước mắt họ đâu đâu cũng là bùn lầy, rêu bám đầy cả trên những rễ cây trồi khỏi mặt đất. Một khung cảnh u ám khác hẳn với vẻ đẹp bên ngoài.
– Tại sao nước chảy vào đây lại trở thành bùn lầy. – Tín quay lại hỏi tay nhân viên xét nghiệm.
– Là vì ở đây đất quá tơi xốp, với lại đây là rừng nên cây hút nước rất tốt, lượng nước chảy có nhiều nhưng cũng bị cây hút gần hết nên tạo thành bùn lầy.
– Vậy nếu như có một vật gì đó chảy theo dòng nước vào đây thì ắt hẳn sẽ ngưng đọng ở nơi cuối nguồn. – Tín có vẻ như vừa nghĩ ra điều gì đó.
– Ý anh là….!.
Nhân viên xét nghiệm chưa kịp nói thêm lời nào thì Tín đã chạy vụt đi. Thấy vậy anh ta liền chạy theo.
– Đây rồi! Anh coi thử xem. – Tín vừa nói vừa chỉ vào nguồn nước mà gã tìm vừa tìm thấy.
– Nước chảy tới đây bắt đầu gặp phải đất tơi xốp nên ngưng đọng lại….!. Khoan đã hình như có gì đó rất lạ.
– Đúng! Đất ở đây hơi cao và cứng hơn so với những lớp đất bên kia. Nếu tôi không lầm có thể bên dưới lớp đất này có ủ một cái gì đó?!.
– Để tôi xem! Hình như là than bùn thì phải. Đúng rồi đất ở đây có chứa than bùn! Chúng ta phải đào thôi!. – Nhân viên xét nghiệm giục.
…….
– Ngừng lại đi!! Tôi tìm thấy rồi!. – Tín hô lớn.
Trước mặt Tín, một tấm chiếu ẩm ướt được bó lại bằng những sợi dây thừng khá cũ và đã mục nát đi vài phần. Gã nhẹ nhàng lấy con dao găm trong ống giày ra và khẽ cắt những sợi dây thừng trong tầm mắt chờ đợi của mọi người. Kế đó gã khẽ mở tấm chiếu và ….
– Trời ơi!! Nhìn kìa!!. – Một trong số người trong đoàn thốt lên kinh ngạc.
Sau mười lăm năm trời nằm sâu dưới lòng đất, thi thể của Nhạn đã trở thành một lớp da bọc xương nhầy nhụa, máu thịt co rút lại hằn vào trong xương tạo thành những vết đỏ nhàn nhạt, hai tròng mắt trợn ngược lên đã bị teo rút lại lún hẳn vào bên trong hốc mắt đỏ lòm, các mạch máu nhỏ li ti lộ rõ lên bên trên lớp da mỏng tanh. Một số người không chịu nổi cảnh tượng trước mặt nên thay phiên nhau kiếm chổ mà nôn mửa.
– Không ngờ! Đất và nước đã giữ ẩm và nhờ lớp than bùn che chở cho cô ấy nên thi thể mới được toàn vẹn. – Nhân viên xét nghiệm thốt lên. – Tóc có rụng bớt đi những vẫn còn sót lại rất nhiều. Rất hiếm khi tìm được một thi thể đã chết cách đây nhiều năm mà còn nguyên như vậy. Có lẽ do than bùn giàu chất axit và khí yếm khí nên xác mới được bảo quản gần như nguyên vẹn. Hiện tại tôi chưa thể nào giải thích được, khoa học vẫn chưa chứng minh điều này.
– Có chắc đây là cô gái mà chúng ta cần tìm không?! – Tín tỏ vẻ đăm chiêu.
– Theo độ tuổi và thời gian chết thì có thể, với lại ở cổ còn hằn lại vết thâm đây này!. – Vừa nói nhân viên xét nghiệm vừa chỉ nơi cổ của thi thể. – Bây giờ chỉ cần đem về kiểm tra mẩu tóc và vân tay nữa là có thể xác định.
Mọi người bắt đầu thu dọn dụng cụ chuẩn bị đưa thi thể về sở, riêng chỉ có Tín là vẫn còn trầm tư suy nghĩ. Vậy là giả thuyết Nhạn là hung thủ của gã đã tan thành mây khói, phải điều tra lại từ đầu. Nhưng đối với gã cũng có sự đền bù xứng đáng, nếu Nhạn không thể là hung thủ thì Dũng cũng chưa chắc là hung thủ chẳng qua là có người muốn ám hại Dũng mà thôi, tuy bây giờ chưa chứng minh được Dũng vô tội nhưng tâm trạng của gã đã khá hơn nhiều rồi, cho đến lúc này gã vẫn tin là Dũng không giết người. Cũng may là nhờ con chó.
– Phải rồi!! Con chó đâu rồi?!!. – Tín giật nẩy mình vì đã quên một chuyện vô cùng quan trọng là nãy giờ không để ý đến chú chó ban nãy, có lẽ chính ai đó đã huấn luyện và người đó có thể sẽ giúp gã phá vụ án này.
– Sao?! Con chó àh!!. Tôi không thấy. – Tín hỏi từng người nhưng chẳng ai để ý thấy chú chó ban nãy đi đâu cả.
Sau một hồi tìm kiếm không có kết quả, Tín thất thểu theo đồng đội rời khỏi hiện trường. Cách đó không xa có một chú chó lông vàng nằm bất động, sau khi đoàn người đi khỏi khoảng nửa tiếng, một số người trong làng đã tìm thấy xác một chú chó đã mất tích và chết cách đây một ngày.