những luật lệ và phép tắc trong nhà, Nhạn chú ý lắng nghe và cố gắng nhớ rất kỹ những gì bà Tư dạy.
– Nhạn, con nhớ phải nghe lời bà chủ nghe chưa, bà ấy kêu làm gì là
con phải nghe theo không được cãi lại nha con, trong gia đình bà chủ là
người nghiêm khắc nhất đó, tuy ông Thái là chủ gia đình nhưng mà còn nể
bà chủ vài phần nữa đó con.
– Còn nữa!, con không được kể những chuyện lớn nhỏ trong gia đình này cho người ngoài biết nghe chưa, đó là điều cấm kỵ nhất đó con. Bà chủ
mà biết là con không yên thân đâu. – Bà Tư nhấn mạnh từng chữ một.
Qua lời căn dặn của bà Tư, Nhạn bắt đầu hình dung bà chủ nhà này là
người như thế nào, cô tự nhủ với bản thân là phải cẩn thận mọi bề nhất
là đối với bà chủ.
– Thôi!! – Bà Tư lên tiếng. Cũng quá trưa rồi bác phải về đây!. Đẹt!
con dắt em vào phòng tắm rữa đi, rồi chiều dẫn nó ra gặp ông bà chủ.
– Dạ!!! Con chào cô Tư, cô Tư về mạnh giỏi ạ!
– Con chào bác Tư! – Nhạn khẽ chào.
Bóng bà Tư khuất dần, lòng Nhạn bắt đầu nặng trĩu. Con Đẹt trông có
vẻ lanh lợi hơn so bề ngoài của nó, nó nhìn Nhạn chằm chằm, nó hiểu cảm
giác Nhạn bây giờ ra sao, lúc nó mới về đây cũng vậy nên vài phần cũng
có cảm tình.
– Em vào trong này với chị, tắm rữa thay đồ rồi nghĩ ngơi để chiều còn ra gặp ông bà chủ nữa.
Con Đẹt dẫn Nhạn vào căn phòng nhỏ ở sau vườn, trong phòng có hai cái giường được lớp bằng tre còn khá mới.
– Ở đây có hai cái giường, chị sợ lạnh nên nằm giường trong, thấy em
thích ngắm hoa nên chị cho nằm giường ngoài, cạnh cửa sổ. – Đẹt vừa nói
vừa chỉ tay ra ngoài cửa sổ, quả thật từ đây nhìn ra Nhạn có thể thấy
toàn bộ vườn hoa Sứ. Còn cánh cửa đằng kia là phòng tắm, em vào đó tắm
rữa thay đồ đi, còn nghỉ ngơi lấy sức nữa.
– Dạ! Em cám ơn chị. – Nhạn lủi thủi đi vào trong.
***
Chiều tối sau một ngày ảm đạm. Quá mệt mỏi sau chuyến đi xa nên Nhạn đã ngủ một giấc thật say sưa từ trưa cho tới bây giờ.
– Nhạn!!! Dậy đi em ông bà chủ về rồi. – Con Đẹt khẽ lay Nhạn. Vào rữa mặt theo chị lên nhà trên ra mắt ông bà đi em.
Nhạn vội bò dậy sữa soạn quần áo, cô bắt đầu hồi hộp và lo lắng. Ông
bà chủ vẫn còn quá xa lạ với cô, nên Nhạn cứ lúng túng mãi không thôi.
Đi theo con Đẹt ra phòng khách Nhạn cứ cuối đầu xuống đất lủi thủi mà
đi.
– Dạ thưa ông chủ, thưa bà chủ! – Con Đẹt khoanh tay lễ phép thưa.
Đây là em Nhạn được bà Tư Vịt dẫn qua hồi trưa, ông chủ với bà chủ đi
vắng nên con để em nghỉ trong phòng đợi ông bà về mới dẫn ra cho ông bà
gặp mặt.
Vợ chồng ông Thái ngồi trên cặp ghế lớn nhất của phòng khách, hai bên có người ở cầm quạt hầu vợ chồng họ. Bà vợ trông khá trẻ và khuôn mặt
đầy đặn, còn ông Thái thì nhìn có vẻ phúc hậu.
– Đem con nhỏ qua đây tao coi!!! – Giọng nói chua chát khiến Nhạn điếng cả hồn.
– Bà chủ kêu em kìa!, qua đó đi em. – Con Đẹt thúc giục.
Bà Bích (vợ ông Thái) nhìn từ trên xuống dưới người Nhạn, cặp mắt soi mói của người đàn bà này làm Nhạn cảm thấy khó chịu, dù gì cũng là con
người chứ có phải đồ vật đâu mà nhìn như vậy. Dường như đã xem xét kỹ
những gì cần biết nên bà Bích mới lên tiếng.
– Ừhm con nhỏ coi cũng được!!
Nhấm thêm ngụm trà trên bàn, bà nói tiếp.
– Bắt đầu từ hôm nay mày là con ở của nhà này, mọi chuyện phải nghe lời tao nghe chưa!!!
– Dạ con biết thưa bà chủ!! – Nhạn khẽ trả lời.
– Ông thấy con nhỏ này thế nào?! – Bà Bích nhìn qua ông Thái nói rõ to.
– Ồh! sao cũng được mà, nó là con hầu của bà chứ có phải của tôi đâu, bà thấy được là được rồi tôi nào đâu dám ý kiến. – Ông thái cười vẻ
hiền lành.
– Ông nói cứ như tôi là bà chủ lớn của nhà này ấy! – Bà Bích nghiêm mặt.
– Thôi! Thôi! Được rồi! Sao bà cứ hay cằn nhằn ấy nhỉ? kêu con Đẹt dẫn nó vào bếp nấu cơm cho mình ăn đi, tôi đói lắm rồi!.
– Hừ! ông giỏi đánh trống lảng lắm đó ông già! – Bà Bích nghiến răng.
Còn tính kêu con Đẹt dẫn Nhạn vào bếp lo cơm nước thì bà Bích nghe tiếng đập cửa ồn ào bên ngoài cổng .
– Thằng Dần đâu!! Mày ra coi ai làm gì mà ồn ào ngoài cổng vậy. – Bà Bích ra lệnh cho tên người ở kế bên.
– Dạ!!! thưa bà chủ! – vừa nói hắn vừa chạy thẳng ra ngoài cổng.
– Bốp!!!…. – Thằng Dần vừa mở cửa thì bị một cú đánh trời giáng vào đầu đau điếng.
– Tổ cha chúng mày!! Làm cái gì mà bây giờ mới mở cửa, muốn tao chết
lãnh ngoài này àh!!… – Một giọng nói lè nhè nửa say nửa tỉnh.
– Ai vậy Dần!!!! – Bà Bích réo từ trong nhà.
– Dạ thưa bà chủ là cậu cả ạh!!! – Thằng Dần ôm đầu nói vọng vào.
– Thẳng quỷ sứ!! Mày đi đâu từ sáng sớm tới bây giờ mới thấy mặt,
riết rồi coi cha mẹ không ra gì, lại còn đập cửa ồn ào nữa chứ, mày muốn người ta coi thường nhà này hả!!! – Bà Bích gay gắt.
Thằng Dần đỡ Toàn vào phòng khách, đó là lần đầu tiền Nhạn nhìn thấy
Toàn, dáng người của Toàn khá mập mạp, độ chừng hai mươi mấy, nước da
trắng tinh, ra dáng của một cậu ấm ăn chơi.
Toàn cảm thấy khó chịu khi bị mẹ cằn nhằn, sẵn có men rượu nên hắn bắt đầu cáu gắt.
– Người ta có coi thường là coi thường tôi chứ đâu có coi thường mẹ đâu mà mẹ sợ!!
– Thằng mất dạy!!! – Bà Bích nổi giận đập tay xuống bàn. Mày nói
chuyện kiểu đó với ai vậy, tao là vì cái nhà này, không muốn người ta
nói này nói nọ, xỉa xói gia đình mình. Bộ mày tưởng người ta coi thường
mày mà không dám đánh giá cha mẹ mày hả!!
– Thôi! Thôi! tui xin can hai mẹ con bà!! – Ông Thái vội can ngăn.
Thằng Toàn nó mới về lại còn say rượu nữa, để nó vào phòng nghỉ ngơi rồi ngày mai bà muốn rầy gì thì rầy. Bây giờ mà còn làm rùm beng cho tụi
dân đen nó biết àh. Nói xong ông quay sang tên người ở bên cạnh.
– Tý!! Mày với thằng Dần dìu cậu cả vào phòng nhanh đi!. Còn con Đẹt
dẫn con bé đó xuống bếp làm cơm cho tao với bà chủ dùng – ông Thái quay
sang con Đẹt đang đứng đó với Nhạn.
Con Đẹt dạ một tiếng rồi dắt Nhạn vào bếp, thằng tý với thằng Dần
cũng lật đật đưa Toàn vào trong. Ngoài phòng khách chỉ còn vợ chồng ông
Thái.
– Riết rồi tụi nó không coi tôi ra cái thá gì!! – Bà Bích bắt đầu cằn nhằn.
– Tụi nó lớn hết rồi có còn nhỏ nữa đâu!!! Sao bà càng già càng khó khăn thế hả?! – Ông Thái phì cười.
– Ông thì biết cái đít khỉ gì!! Tối ngày ăn chơi đàn điếm với mấy con đĩ xóm bên tới tờ mờ sáng mới mò về. – Bà Bích bắt đầu vặn vẹo. Ông là
cha của tụi nó mà không làm gương thì sức mấy tụi nó nể.
– Ấy ấy!! Nói nhỏ thôi bà – Ông Thái giật nảy mình. Bộ bà muốn tụi nó coi thường tôi àh!
– Hừ! Tụi nó biết tổng cái bộ mặt giả tạo của ông rồi chứ ở đó mà lo
với sợ, ông không có làm gì thì tụi nó cũng đâu có mà hư hỏng.
– Ối giời!! Thôi tôi mệt bà quá!!. Àh quên nữa!!. Sao hôm nay tôi không thấy thằng Dũng đâu hết vậy?!.
– Nó đang học ở trên phòng ấy!. Cái thằng công nhận ham học ghê, nhà
này tôi thấy có mình nó là giống tôi nhất. Thông minh chăm chỉ với lại
ít nói nữa, không bao giờ nó khiến tôi phải nhức đầu như hai cái thằng
đầu đất kia. Quyết định để nó sau này quản lý gia tài của mình là chuyện tôi thấy ông làm đúng nhất đấy.
– Úi cha!! Chứ bộ đó giờ tôi quyết định không đúng àh! – Ông Thái hậm hực.
– Ơ hay!! Chứ ông nghĩ đó giờ con vịt nó biết leo cây àh!!
– Ôi xời!! – Ông Thái chẳng còn biết nói gì thêm.
Ít phút sau con Đẹt và Nhạn bắt đầu dọn cơm cho ông bà Thái dùng.
– Đồ ăn hôm nay ngon nhỉ, ai nấu vậy?!. – Bà Bích gật gù sau khi nhấp nháp dĩa thịt bò.
– Đồ ăn hôm nay là em Nhạn nấu đó bà!! – Con Đẹt cười tươi rói.
– Ừhm ngon thiệt! ngon thiệt!. – Ông Thái cũng tỏ vẻ đồng ý.
– Con nhỏ này mới bé xíu mà đã nấu nướng giỏi đến vậy àh!!! – Bà Bích tỏ vẻ ngạc nhiên. Bắt đầu từ hôm nay chuyện bếp núc là mày lo nghe chưa còn con Đẹt thì hầu hạ tao cũng được.
– Dạ thưa bà!! – Con Đẹt và Nhạn cùng đồng thanh.
– Ừhm ráng mà làm tốt công việc!. Có gì tao thưởng thêm tiền mà gửi về quê cho gia đình.
– Àh quên nữa !! – Bà Bích như nhớ ra điều gì đó quan trọng. Con Đẹt chỉ con Nhạn đem cơm lên lầu cho cậu Ba!!.
– Dạ con biết rồi thưa bà chủ! – Con Đẹt trả lời.
– Còn để dành cơm cho thằng Trí nữa chứ, bộ bà quên nó rồi àh! – Ông Thái lên tiếng.
– Thôi khỏi đi ông ơi!!. Thằng đó tới sáng nó mới về, muốn nó về nhà
sớm coi bộ khó còn hơn lên trời. Con với cái hết sức mà nói! Hừ!…. –
Bà Bích thở dài.
Bên ngoài gió vẫn thổi vi vu qua những cánh đồng xa thẳm.