lên lầu nhưng anh không vào phòng của mình mà bước tới trước cửa phòng
của Dũng.
– Cộc! Cộc! – Em có ở trong đó không Dũng? – Trí lên tiếng hỏi.
– Anh Trí hả?! Vào đi anh. – Dũng trả lời.
– Em đang học bài hả?!. – Trí mở cửa bước vào phòng.
– Đâu có, em chỉ coi lại mấy bài văn học ấy mà!. – Dũng mĩm cười.
– Ham học ghê ta, gặp anh chắc chịu không nổi đâu, mổi lần anh nhìn
vào một trang sách đầy chữ thì ôi thôi đã thấy chóng mặt rồi! – Trí càu
nhàu.
– Hì!. Chắc có lẽ anh chưa quen đấy thôi, em thì đã quen rồi nên đọc rất vô tư.
– Hì hì!! Có lẽ thế. – Trí ngã lưng trên giường.
– Àh này Dũng!! Em có biết chuyện mẹ mua một con ở mới không?! – Trí nhìn Dũng với vẻ thăm dò.
– Hả…sao anh?! Em có biết… có gì không anh?! – Dũng giật thót người khi nghe Trí hỏi thế.
– Àh cũng không có gì, vừa nãy anh thấy anh cả đánh con bé, anh thấy tội nghiệp nên có vào can ngăn. – Trí vừa nói vừa ngó lơ.
– Anh Toàn đánh cô bé ấy hả?! Cớ sự ra sao vậy?! Kể em nghe được không?!. – Dũng tỏ vẻ lo lắng.
– Hình như em có vẻ quan tâm đến cô bé đó quá nhỉ!! – Trí nhìn Dũng ngạc nhiên.
– Đâu có…!!! Em chỉ tò mò thôi mà, em có thân với nó đâu mà quan tâm. – Dũng phân bày.
– Thế em bắt đầu tò mò từ khi nào vậy?! em trai!!. – Trí tiếp tục nhìn Dũng chăm chú.
– Hì…! Chỉ là đang lúc buồn chán nên muốn nói chuyện phiếm với anh cho khoây khỏa ấy mà. – Dũng cười xòa.
– Chuyện cũng không có gì nghiêm trọng đâu! – Trí bắt đầu kể lại sự
việc. Con bé có vẻ không chịu hầu hạ anh cả, em cũng biết tính tình của
ảnh rồi, thế là ảnh cho con bé ăn cái bạt tay vào mặt. Cũng may lúc đó
anh vừa về nên kịp thời can ngăn và giải thoát cho con bé.
Dũng chăm chú nghe những gì Trí kể, trong lòng anh bắt đầu thấp thõm
lo âu. Những diễn biến trên khuôn mặt đầy lo lắng của Dũng đều không qua khỏi ánh mắt nhạy bén của Trí.
– Anh nghĩ anh cả sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, con bé sẽ bị hành hạ nữa cho coi! Tội nghiệp con nhỏ!! – Trí bồi thêm.
Nhìn Dũng đang nghiêng mặt chìm trong suy tư, Trí đứng dậy quay người bước dần ra phía cửa và nói.
– Thôi anh mệt quá rồi, đánh bài từ hôm qua tới bây giờ nên mệt lả cả người, anh đi về phòng ngủ đây! Chúc em buổi sáng vui vẻ.
– Dạ cám ơn anh, chúc anh ngủ ngon!!. – Dũng cố cười ngượng nghịu.
– Cạnh!!! – Trí đóng cửa và đi về phòng với nụ cười gian xảo trên môi.
– Hừ!!Thì ra là vậy!! Tao bắt được tẩy của mày rồi!!. – Trí nhủ thầm.
***
Toàn vẫn ngồi đó trong suy tư, từ lúc nói chuyện với Trí cho tới bây
giờ hắn vẫn còn tức anh ách ở trong lòng. Hắn cảm thấy mình bị Trí coi
thường quá đáng và với lòng tự tôn hắn không chấp nhận sự thật đó. Có
thể nói Toàn là chúa thù dai.
– Mày làm gì ngồi đó thừ người ra vậy Toàn?!! – Bà Bích lên tiếng.
– Không có gì, con chỉ suy nghĩ chút thôi!. – Toàn giải thích.
– Suy nghĩ gì mà trau mày dữ vậy, ai chọc mày àh!!. – Bà Bích tò mò.
– Còn ai ngoài cái thằng gian ngoa ấy!!!. – Toàn giận dữ khi nghe bà Bích hỏi thế.
– Thằng gian ngoa nào?! Mày nói cái gì mà tao không hiểu gì hết trơn vậy?!!.
– Hừ!! Có nói mẹ cũng không hiểu đâu. – Toàn toan nói tiếp nhưng nghĩ lại có nói cũng chẳng thay đổi được gì nên thôi.
– Con chào mẹ!! Em chào anh cả!! – Dũng lên tiếng.
– Ừh!! Chào em!! – Toàn trả lời qua loa
– Ồh!!! Chào con trai cưng!! Con dậy hồi nào thế?! Sao hôm nay thức sớm vậy con?!. – Bà Bích âu yếm.
– Dạ tại con thấy hơi đói nên xuống đây xem có gì ăn chưa!. – Dũng trả lời.
– Thế sao con không nói sớm để mẹ kêu con Nhạn dọn điểm tâm mang lên phòng cho con?!!
– Nhạn là cô bé người ở mới phải không mẹ! – Dũng ra vẻ thắc mắc.
– Thì là nó chứ ai!! – Toàn cười khoảy.
– Ồh! Hai đứa gặp nó rồi àh! – Bà Bích lên tiếng.
– Mới gặp hồi sáng sớm đó thôi, đồ con nhỏ khó dạy. – Toàn khinh khỉnh
Dũng nhìn Toàn với ánh mắt dò xét nhưng không nói gì.
– Sao khó dạy?! – Bà Bích thắc mắc.
– Thì nó không nghe lời của con vậy thôi!! – Toàn nhúng vai.
– Thì nó không nghe lời mày cái gì?! Mày phải nói tao biết chứ. – Bà Bích cáu gắt.
– Mẹ ơi con đói bụng rồi, kêu Nhạn dọn cơm đi mẹ!!. – Dũng chợt lên tiếng.
– Àh! Ờh!! Xém chút mẹ quên, để mẹ kêu con Nhạn mang cơm lên cho hai đứa ăn. Con Nhạn đâu, ra tao bảo….!!!!
Nghe tiếng của bà Bích gọi Nhạn vội chạy ra, thấy có Dũng nên cô có
vẻ lúng túng nhưng đến khi thấy Toàn ngồi bên cạnh Dũng thì cô đâm ra sợ sệt.
– Dạ!! Bà chủ gọi con ạh!! – Nhạn rụt rè.
– Làm cơm cho tao và hai cậu dùng!!. – Bà Bích ra lệnh.
– Dạ!! – Nhạn cúi đầu đi vào trong.
Ít phút sau Nhạn và con Đẹt mang điểm tâm lên cho ba mẹ con dùng.
– Mấy đứa ăn thử xem, con nhỏ này nấu ăn ngon lắm đó!
– Ùhm!!. Ngon lắm. – Dũng trầm trồ.
– Hừ!!! Cũng thường thôi!! Đâu có gì lạ!!. – Toàn hừ lạnh.
Nhạn cúi đầu không nói gì, cô không hề biết rằng ánh mắt của Dũng đang chú ý đến mình.
– Hai đứa đi vào trong để mẹ con anh nói chuyện!!. – Dũng lên tiếng.
– Dạ!!! Thưa cậu ba!! – Nhạn và con Đẹt cùng đồng thanh, sau đó đi vào bếp.
– Chuyện gì vậy Dũng, mẹ định bảo con Đẹt đấm lứng cho mẹ!!. – Bà Bich tò mò.
– Mẹ!! Con có một chuyện xin ý kiến của mẹ. – Dũng từ tốn.
– Hả!! Chuyện gì, nói đi con trai. – Bà Bích ngạc nhiên.
– Mẹ để con Nhạn hầu hạ cho con được không?!!. – Dũng nhấn mạnh.
– Cái gì?!!! – Toàn buông đũa sau khi nghe câu hỏi của Dũng.
Bà Bích cũng hoàn toàn bất ngờ, đây là lần đầu tiên bà nghe Dũng nói
muốn có một con hầu, từ đó tới giờ Dũng chỉ thích một mình và không muốn có ai bên cạnh, thế nhưng hôm nay anh lại nói một câu làm cho bà Bích
vô cùng kinh ngạc.
– Tại sao?! Tại sao con lại muốn như thế?!. Con có thể nói cho mẹ biết không con trai?!.
– Dạ!! Tại dạo này con có quá nhiều bài tập ở trường nên rất bận
không thể lo những việc riêng khác. Nên con muốn có con hầu ở bên cạnh
để dễ sai bảo đó mà. – Dũng giải thích.
Bà Bích trầm ngâm giây lát khi nghe Dũng giải thích vấn đề.
– Thôi được nếu con đã nói vậy thì mẹ đồng ý. – Bà Bích gật gù.
– Con không đồng ý!!! – Toàn lên tiếng. Con cũng muốn có con hầu ở bên cạnh và con muốn đó là con Nhạn.
– Anh đâu có thường xuyên ở nhà đâu mà cần con hầu. – Dũng phản ánh.
– Đó là quyền riêng tư của tao, mày không có quyền lên tiếng. – Toàn
nổi giận. Dạo này tao thấy mày với thằng Trí bắt đầu làm phản tao rồi
phải không?!.
– Câm mồm…!!! – Bà Bích đập tay xuống bàn. Tụi bây là anh em chứ có phải kẻ thù đâu mà gây gổ với nhau như thế hả?!. Không sợ người ta chê
cười àh!!. Chỉ có một con hầu thôi mà đã như vậy rồi, cái nhà này riết
rồi không ai coi tao ra cái thá gì hết!!.
Toàn toan định nói thêm thì bị bà Bích chặn lại.
– Thằng Toàn không cần nói gì thêm nữa!! Tao thấy thằng Dũng nói
đúng!!. Mày ít khi ở nhà nên không cần con hầu gì hết!!. Còn nó thường
xuyên ở nhà nên tao quyết định để con Nhạn hầu hạ cho nó!!.
– Nhưng thưa mẹ…!! – Toàn lên tiếng.
– Không có nhưng nhị gì hết!! Tao nói một là một, hai là hai, không được cãi!!!. – Bà Bích nghiêm nghị.
– Dạ!!! Con cám ơn mẹ. – Dũng cuối đầu.
– Hừ!!. Con không muốn ăn nữa. Con đi lên phòng đây. – Toàn đứng dậy bỏ đi.
– Hừ!!. Thằng mất dạy, mẹ mới nói có mấy câu mà đã bỏ đi rồi!!. Dũng ăn cơm đi con mặc kệ nó. – Bà Bích càu nhàu.
– Dạ!!. – Dũng tươi cười.
***
Sau khi được bà Bích giáo huấn vài câu, Toàn hậm hực bỏ đi một nước lên phòng.
– Rầm…!!! – Khốn nạn!!. – Hắn đá thật mạnh làm cho cái ghế gổ lăn quay. Chờ đó, tao sẽ không để yên cho tụi bây đâu.
Trong khi đó, bên ngoài cửa phòng của Toàn có một người đang đứng và
lắng nghe những hành động của Toàn. Không ai xa lạ đó là Trí.
– Mọi chuyện diễn ra đúng như mình nghĩ. Hờ hờ…! Lũ ngu dốt, tụi
bây chỉ là những con cờ của tao thôi!. – Mặt của Trí trở nên nanh ác và
rất nhẫn tâm.