Bóng tối bao trùm, vội vàng như chính cái mùa đông này vậy, thu chưa kịp qua đông đã về. Không có điện gian nhà không một bóng người, tối tăm lạnh lẽo thoáng thấy có vẻ u buồn lắm. Một tháng nay nó vẫn ở một mình như thế, cứ lùi lũi sáng quét nhà mở cửa, châm 3 nén nhang ban thờ ông địa, hết ngồi lại nằm rồi quanh ra quẩn vào cũng chỉ ở cái gian hàng đó, cái gian hàng buồn tẻ chó chết, đang kìm hãm một thằng đang độ bước vào đời như nó. Cũng vì cái ước mong được bay nhảy, được đi nhiều biết nhiều, nghe sếp vẽ ra một viễn cảnh tương lai tươi sáng, nó nhận lời vào Nghi Sơn Thanh Hóa. Khi xưa nghe chuyện thằng bờm, cứ nghĩ nó ngu lắm, ao sâu cá mè ba bè gỗ lim đủ kiểu mà có cái quạt mo nó cũng đéo đổi, giờ đi làm rồi nghe lời sếp hứa mới thấy thằng Bờm khôn vl, nó biết phú ông đéo bao giờ nói thật nên cứ xôi xổi bốc luôn được thì bốc, vốn dĩ kẻ có tiền có quyền luôn tìm mọi cách “dỗ dành” những kẻ làm thuê, chính xác là vừa “dỗ ” vừa “dành giật” . Cái đất gió rừng ma cỏ này chả có cái vẹo gì nhưng nó vẫn phải bám lấy, mong một ngày sếp trợ cấp, rồi nhấm nháp từng ngày từng ngày buồn như chó cắn mà chẳng thấy tiền đâu. Chán đã đành lại còn đủ điều quái dị ,ở đây lâu không chết vì đói thì cũng chết mất ngủ, con Cầm dở hơi cám lợn, lắm lúc làm nó phải xón ra quần với cái gu thời trang áo trắng màu cháo lòng thập niên 50 đấy nhưng ít ra nghi ngờ có ma thì còn biết là nó – là con Cầm.
Mất điện…, ngồi vẩn vơ trong bóng tối, nhớ Hà Nội nhớ ánh đèn rực rỡ, nhớ con Cầm nữa bỗng thấy rờn rợn, ngoài ánh sáng từ màn hình laptop của em thì sung quanh là một màng tối đen như mực. Lại là những âm thanh đó- tiếng bát đũa lách cách như có người sửa soạn đồ ăn dưới bếp, đệch mẹ ! con mèo nhà hàng xóm hôm nay lại mò mẫm sớm thế à, mới 10h tối mà. Không chắc nữa, một khoảng sâu hun hút bên trái, là hành lang lối đi qua 2 phòng ngủ dẫn tới bếp thường ngày vẫn tối om , nhưng hôm nay thì tối hết cả, tối thui, tổi hẳn, tối không thấy gì, tối đến mức nhìn vào đó người ta có thể tưởng tượng ra bất cứ hình hài quái dị nào, mà theo em biết thường thì nhìn vào bóng đêm người ta sẽ thấy những gì người ta sợ nhất. Một cái bóng đen thui, to lù vẫn dứng đó và nhìn về phía tôi, Vô Lí!… đã là bóng đen trong bóng tối thì nhìn thấy thế éo nào dc, nghĩ thầm chỉ là ảo giác, tại nghĩ linh tinh sợ quá mà thành thôi.
Ting ….! sau cái tiếng báo lỗi của thằng uyn 7 mai cờ nhô sóp là cái laptop tắt ngúm… hết pin giời ạ…Tất cả trở về vs màn đêm đen đặc .Vớ vội cái điện thoại, mở khóa … mở khóa … bấm * mở khóa …. dm sao hôm nay mở mãi không dc cái cục gạch này là sao nhỉ. Con cục gạch này hiện đại hơn mấy con 1202 ở chỗ là có màu, ấy vậy mà không có đèn nó mới đau chứ, chắc tại hàng tàu, ko dc cái chính hãng nhưng được cái chính chủ. Mở hẳn cái màn hình nhắn tin màu trắng soi cho nó sáng, hướng cái màn hình về hướng bếp. Cái ánh sáng le lói trong cố gắng nửa vời soi rõ mọi thứ này, không đủ để thấy rõ cái gì cả, chỉ thấy cái cửa phòng bếp hấp hé, và đằng sau nó vẫn là một màu đen huyễn hoặc, rồi RẦM… cái cảnh cửa mở toang như ai kéo quá tay rồi bỏ mặc cho nó đập vào tường, không thể ngồi im mà nhìn nữa. Xách nokia lên và đi, bước theo ánh sáng lo lói của cái màn hình điện thoại, mà thi thoảng quên không bấm nút nào đó là nó lại tắt phụt đi, qua phòng khách, rồi qua gian hàng tra chìa vào ổ, ngoáy, ngoáy. Dm cái cảm giác sợ hãi làm con người ta không thể tỉnh táo để làm được một việc cỏn con nhất “mở khóa”, mà đúng là cái cảm giác đứng trước cửa bên kia là lối thoát còn đằng sau là cái gì đó đang tiến lại tiến lại rất gần, rất gần, luống cuống vội vàng rơi mẹ nó cái điện thoại….kệ mẹ , thôi thì cứ mở cửa đã ngoáy mãi hết chìa này đến chìa nọ rồi cuối cùng nó cũng mở. Kéo cửa sang bên rồi đẩy mạnh, mở toang cả 2 cánh, bóng tối như bị hút vào trong, ánh đèn từ con ô tô tải trở gỗ từ đằng xa chiếu lại như tràn vào chiếm lấy cả khoảng không đen đặc và trống rỗng của cái cửa hàng mặt tiền 7 mét này. Tạm thoát…Nhặt cái điện thoại lên mà xót cũng may mình nghèo xài cục gạch, iphone thì chắc vỡ cmn màn hình rồi.
Chiếc xe tải lừ lừ tiến tới rồi cũng đi nhanh như cách nó đến vậy, mọi thứ trở lại với tối tăm, nhưng không đến nỗi không thấy gì như trong kia. Cũng chẳng phải tháng củ mật, nên trời đất dù có xầm xì nhưng cũng còn loang loáng sáng. Mưa phùn, lại là mưa phùn, tưởng rằng đi vào cái đất miền Trung này là thoát được cái thứ mưa đáng gét này rồi chứ, nhớp nháp và lạnh lẽo. Nó bước đi trên con đường còn loang lổ ô ướt ô khô vì mưa kiểu này khác đéo gì sương,chắc phải cả đêm mới đủ ướt áo một người, lạnh và đói, nó đi kiếm chút đồ ăn cho ấm dạ, lòng vẫn chắc mẩn đói như này không hoa mắt mới lạ.
Vâng , số em đấy ạ , lúc tin vào ma mãnh và cực sợ ma thì éo bao giờ gặp, nhưng lớn lên rồi cứng ra được một tí, cũng éo muốn tin mấy chuyện đồng cốt thì đủ thứ kì dị xảy đến. Em luôn cố giải thích mọi chuyện một cách khoa học nhất, thực tế nhất nhưng thực sự có nhiều cái em cũng éo thế giải thích nổi thì cũng cứ cho nó là trùng hợp, ảo giác, căng thẳng thần kinh nên tự răn lòng mình “chắc điên cmnr”. Kể cả là con Cầm e cũng chỉ coi nó như một giấc mơ như bao giấc mơ ướt quần khác, chỉ có điều giấc mơ này thật hơn tí, và vẫn chưa có cái cảm giác đũng quần âm ấm rồi lạnh lạnh dần rồi bừng tỉnh như những giấc mơ thủa thiếu thời. Thế giới tâm linh trong em còn quá nhiều nghi hoặc, phần lớn nó được thêu dệt nên từ những sự trùng hợp của các câu truyện tưởng như chẳng liên quan gì. Giống như nhìn nhận về khoa học tâm linh vậy, đéo hiểu ông nào đã phân 2 cái cụm từ đấy về hai thái cực trái ngược nhau rồi lại gộp chung chúng lại, “khoa học” “tâm linh”. Có lẽ nếu tin hoàn toàn thì chỉ thuật phong thủy là có thể xem xét, vì chúng dựa trên những kinh nghiệm nghiên cứu từ xa xưa, một ví dụ nhỏ: góc học tập làm việc của một người nên đặt ở hướng nhìn ra cửa sổ, kiêng kỵ và chống chỉ định làm ngược lại vì nếu đặt cửa sổ đằng sau lưng sẽ ko quan sát dc mọi thứ, ngược lại còn luôn có cảm giác bị theo dõi => phân tâm => học 10 môn rớt 9, làm ăn cũng ko dc ngon lành. Thêm một điều nữa, chính những thầy phong thủy cũng luôn đặt chúng trong sự tương đối, chứ ko ai nói rằng tao đặt bàn thờ nhà mày ở đây chắc chắn năm nay nhà mày làm ăn phát đạt, nó mà phá sản nó quốc cả nhà ông lên à . Tất nhiên vẫn có một vài thằng thầy dỏm chém đủ thứ kì bí xen vào phong thủy để lòe người, bọn này ko xét
Hồi em mới vào Nghi Sơn khai trương cái gian hàng của cty, sếp có mời 2 ông thầy phong thủy về bày binh bố trận, trước là xem nhà sau xem bếp, cuối cùng là xem cái nhà vệ sinh, nói chung là xem hết các ngóc ngách có cục gạch nào đặt sai chỗ ko thì đặt lại. 2 ông này tầm 60t một ông già hơn tí thì làm đại ca xách theo cái vali thư sách đồ nghề, ông còn lại làm đệ, hình như là chân ngoại cảm gì đấy vì thấy ông anh lấy con lắc để đo năng lượng khắp mọi góc trong nhà (quả lắc hình lục giác, dây mảnh và hạt nhỏ để cầm tay, loại con lắc chuyên dùng trong cảm xạ học, và theo như e thấy thì ông này dùng con lắc bằng đá thạch anh, loại có mức năng lượng cao nhất, chứng tỏ 2 ông này đầu tư rất kĩ lưỡng và có vẻ chuyên nghiệp),nhưng ông em thì khỏi cần luôn, cứ đến mỗi góc nhà ông thầy em này lại vận dáng ngồi cầu rồi thò tay dò hết từ trái qua phải rồi ngược lại, chừng dăm lần ông phán “2000” (năng lượng 2 nghìn, bác nào học cảm xạ học thì biết chứ e éo biết, hỏi thì mấy ổng nói thế ). Em ngứa mồm nên vênh mồm nói đớp vào một câu “tay không thì bác đo thế éo nào dc nhỉ”, “ơ cái thằng nầy, thao có cách của thao” ( giọng chín mũi chín mồm kiểu hở môi ngắn lưỡi), rồi lại táp thêm câu nữa làm em từ đấy im bặt “cái thằn cản ứn thừ trườn của mày nó hợp thổ địa ở đây đấy, thí thao cho nó nhập vào mày nhá” =.= đệt mẹ, xin gì thổ địa thì cúng rồi khấn mẹ đi còn bày vẽ cho em nhập thần hóa thánh làm cái mẹ gì, cơ mà mấy ông địa thì có ông nào hiền lành chỉ uống nước lọc vs hít khí trời đâu, toàn rượu chè cả nít thuốc ná cả cây thôi, có lần e xem mấy thằng xin cầu đề éo tin lắm nhưng nó bảo được thổ địa nhập tu một hơi nguyên chai vodka men luôn mà cho số xong vẫn trượt =)) .
Nhắc đến a tài a địa thì về sau e cũng có nhờ mấy ảnh mới ngủ ngon được, ít ra thì tinh thần ổn định ko phải lúc nào cũng hoảng sợ mỗi khi nghe tiếng mưa rơi, cửa kẹt. Chẳng là em ở một mình một nhà (cái nhà làm văn phòng đại diện+ gian hàng luôn ) thuê 1 tháng khoảng chục củ, ngay mặt đường lớn nhưng chỗ này vẫn hoang vắng lắm, ban ngày thì ko sao chứ 6h tối ở đây là dân ăn xong chuẩn bị đi ngủ hết rồi tối tăm và im ắng như 12h đêm ấy, cùng lắm thì lâu lâu mới có cái xe tải đi qua. Trước mặt là bãi đất trống cỡ cả trăm cái sân bong đá, do người ta phá núi san lấp để làm nhà máy lọc hóa dầu, sau lưng là cây cỏ và đồi núi nham nhở vết đào cắt. Cũng chẳng biết sơn thần thổ địa sẽ đi đâu khi mà núi đồi bị cắt ngang xẻ dọc như thế, chỉ thấy là chim có rắn rết thiếu chỗ ở hôm nào vui vui lại vào ở với dân cho đỡ buồn. Dân bắt được chim lạ rắn độc là chuyện thường như cân đường hộp sữa, nhưng chuyện của em thì nó lại không bình thường chút nào. Chẳng là bữa đó tầm 3h sáng đang ngủ, em nghe thấy lạnh cái tay bên phải, rồi lại rờn rợn cái tay bên trái, cũng lơ mơ rờ rờ tay qua lại em tá hỏa giật bung chăn màn nhảy ra khỏi giường, là rắn, chắc chắn là rắn cỡ nửa cổ tay người vắt ngang qua bụng. Hoảng quá em chạy luôn ra phòng khách, uống cốc nước lấy lại bình tĩnh, tay cầm cái gậy mà vẫn cứ run run, quay lại phòng ngủ bật điện soi đèn lật tung chăn màn, rắn đâu chẳng thấy, soi cả gầm giường , tầng trên tầng dưới(giường tầng). Nếu đây chỉ là mơ thì có lẽ đây là giấc mơ đáng sợ nhất em từng gặp, ko thấy rắn nữa, tìm cả phòng ko thấy nhưng thực sự em ko thể ngủ được ở cái phòng đó nữa, mang tạm cái gối vs cái mền sang phòng ngủ bên cạnh, nghĩ là sẽ ngủ được ngon nhưng thật sự cái chỗ chết tiệt này cái gì cũng như chống lại em, vừa đặt lưng nằm nghỉ không quên kiểm tra kĩ lại một lần nữa xem phòng này có cái gì khả nghi ko thì … cái bóng đèn compact nhấp nháy nhấp nháy rồi tắt hẳn, tắt đi bật lại cứ dc 5s là lại tắt, tháo ra lắp lại cũng ko khá hơn. Giờ này còn gì sợ hơn là bóng tối nữa, tất cả như muốn đẩy em về lại căn phòng kia, căn phòng tràn ngập ánh sáng nhưng cũng đầy quỷ quái ấy-kê cao gối thế nào thì ngủ cũng có cảm giác bị dốc đầu, sờ thấy rắn trong giường, rồi lại cái gác xép để đồ được ghép bằng mấy tấm ván mà em chắc chắn 100% là ván quan tài. Ván gì hay gỗ gì cũng không quan trọng cho lắm, vì ở quê em em thấy người ta vẫn hay tiết kiệm như thế, ván thôi (ván quan tài đã dùng ) ngâm rửa sạch họ mang đóng bàn ghế cho tụi trẻ, tuổi học trò của e đã ngồi ko biết bao cái bàn như thế rồi, vẫn lớn vẫn học hành đàng hoàng, có lẽ ở đây họ cũng thế, nhưng cái lúc như thế này bất cứ cái gì chỉ cần hơi rờn rợn cũng đủ khiến e phải mất ngủ ôm lap ra phòng khách ngồi từ 4h đến khi trời sáng hẳn. Nhưng cũng chẳng được yên, ra bật công tắc dãy bóng đèn ở gian hàng cho sáng hẳn thì 3 dãy mấy chục cái bóng LED siêu sáng thi nhau đì đụp cháy chập trông cũng đến là vui mắt vui tai, *kệ mẹ* đéo quan tâm nữa, sợ quá mệt rồi làm vài trận dota cho trời nhanh sáng, thật ra thì cũng đéo muốn ra tắt làm gì đang cháy chập dính phát rồi thăng vì những cái rất không đâu như này thì quả là bách nhục