“Cứt thối thì ruồi bâu- ngải thơm thì ma bám”
Quả không sai, Tầm 2 tuần kể từ khi gieo ngải em cảm thấy xóm em u ám rõ rệt. Cái mưa thâm trời thâm đất càng làm không khí nặng mùi âm yếm khí hơn. Cả xóm bệnh, nhẹ thì hắc lào, nặng thì viêm phổi cấp, tiêu chảy là chuyện thường như cơm bữa, đến mức hộp smecta mẹ em mua + 1,5 vỉ béc bơ rin em mua của em gái xinh xinh cổng viện E mà cũng ko đủ phát cho cả xóm. Nghi ngờ nước giếng có vấn đề gọi cả ông chủ đến kiểm tra, cơ mà chỉ rửa rau vs vo gạo thì sao mà do nước được. Thấy vậy em cũng lấy làm lo lắng lắm, vì trước giờ chỉ có em được sắc phong Thánh Tháo ở cái xóm này, rồi kiểu gì chúng nó cũng mang lòng nghi kị, nghiễm nhiên tội vạ đổ hết lên đầu em, rằng thằng A nó mang dịch tả đến cái xóm này chỉ thương bà chị già, uống được chai sting tạ lỗi đi cầu ko xả nước của thằng e thì viêm cmn họng, rồi thì viêm phế quản xong viêm phổi cấp nằm viện luôn >.< …
Phần em, cũng may ko bệnh tật gì, duy chỉ có 1 sự hắc lào nhẹ do ẩm trời ẩm đất quần áo phơi cả tuần ko khô . Không ghẻ không có thẻ sinh viên, ngẫm vậy e cũng ko thấy tủi. Mà theo em gia cát dự thì cả xóm hắc cù lào chứ ko riêng gì e, lí do đơn giản vì trước đó thịt gà là món khoái khẩu và phổ biến của anh chị em chòm này, mà e để ý đến cả tuần chưa nhà nào mua thịt gà. Chắc có vài bác vẫn chưa biết công năng của món thịt gà với bệnh hắc lào còn mạnh hơn bùa Nam Tông cấp 1 , nên tránh, nên tránh, bác nào hắc lào ko nghe em mà làm đôi miếng thịt gà thì tập xác định cả đêm gãi như gảy đàn nhé.
Nhưng mà có liên quan gì ?…
Phải hỏi con Cầm em mới rõ… Thật ra là nó hỏi em. Bữa đó, ngày đầu tiên của tuần thứ 3, em nhớ rất chính xác vì rất nóng lòng đến ngày luyện thành nên em đếm từng ngày. 3h30′ chuông báo thức điện thoại rung, chỉ rung thôi , vì nếu để chuông thằng bạn cứt hôm sau nó lại dêu dao thằng này ngày ngày hẹn giờ dậy đi ỉa thì chắc em nhuốc mặt mà chết mất. Đánh răng cho thơm tho, thổi ngải cho chuẩn, bỗng nghe thấy tiếng máy nước reo… nghĩ thầm “con chết chôn đây rồi!…ông đợi mày mãi” cũng vì hóng nó cả nửa tháng nay xem thái độ nó thế nào, có biến chuyển gì không, hay ngải bùa gì kia chỉ là cho bịp bợm… Chuẩn bị tâm lí, mở cửa bước ra, 67, 68, 70 … tim có rơi vài nhịp nhưng cũng ko hồi hộp như những lần gặp đầu. Đéo nói gì, đéo thèm nhìn nó luôn,coi như không thấy xem nó phản ứng gì, nó đứng ngay cái giếng khoan cạnh cái cây, cũng chẳng nói gì luôn. Em ôm cái chậu ngải vào nhà vệ sinh châm hương thổi ngải, rồi lại cái bài kinh hay bài khấn éo gì đấy trong mấu giấy của Tám Bìu, lần này thì em thuộc lòng rồi khỏi cần đọc. Hôm nay có tí hồi hộp kể cũng vui, thôi thì thổi ngải xong làm bãi xả nước cho khí thế, con Cầm ngoài cửa không khéo hôm nay sẽ có chuyện gì , thôi thì phòng hơn chống, cứ làm bãi tí nữa có gì cũng ko phải bĩnh ra quần…quần áo mấy ngày chưa khô, lấy gì mà thay. Đm con này bất lịch sự thật, mình ỉa mà cứ đứng hóng ở ngoài , coi như nó trẻ con không biết gì cũng kệ. Xong xuôi định đặt chậu cây về chỗ cũ rồi đắp chăn đi ngủ coi như chưa có ch gì thì … con cầm nắm cổ tay em
“anh gọi mấy người kia à …”
tay em cứng như chuột rút… dm tưởng ma ko động vào người được chứ vì trước giờ nghe kể chỉ thấy ma dọa người chứ chưa thấy ma tóm người bao giờ… Ú ớ một lúc, tim đập loạn, không phải sợ con Cầm mà là cái câu con Cầm vừa nói “mấy người kia”… mấy người kia là mấy người nào??? . Nó vẫn nhìn e chờ câu trả lời, em cũng cố bình tĩnh lại và nhỏ nhẹ được một câu
“sao anh không thấy…”
“nhiều lắm, mấy cô đứng cổng hôm nào cũng đến…”
“anh… không..không biết..”
mồ hôi rịn ướt cả gáy, dẫu cho gió đông vẫn không ngừng lùa qua từng lớp quần đùi áo khoác…sợ đấy, nhưng tò mò hơn, vác quả tạ đúc bằng cục bê tông xó tường ra làm ghế ngồi đó, tỉ tê vs nó… giờ này chắc cũng chẳng ai thức cả. Giờ mới để ý, con bé còi đứng chẳng cao hơn mình ngồi là mấy, do tạng người ngày xưa, hay do cái tuổi 13 14 thời đó nó thế… đéo quan trọng, em hỏi nó mấy vấn đề chủ yếu là mấy vong mà nó bảo mấy bữa nay đến là những ai, họ muốn gì và vì sao lại là lúc này. Thông tin có được không nhiều, nhưng cũng đủ để em biết được công sức 2 tuần nay của em hóa ra là vãi thóc ra gọi gà hàng xóm.
Con bé bảo mấy cô đấy có cô người Nam Định, Có cô người Thanh Hóa, Nghệ An… toàn chết quanh khu này cả nhưng chẳng rõ chẳng nhớ chết khi nào bao giờ vì sao, cũng chẳng quan tâm. Quan trọng là họ muốn gì… Cầm nói mấy cô hay đến xin nó cái cây, mà nó thích , nó không cho nên hôm nay nó bật máy nước, ồn ào mấy cô không vào được. Vãi thật, cây ưa sáng cây ưa bóng e còn nghe, ma ưa ồn ma ưa tĩnh thì chưa từng biết, hay tại cái mẹ gì e cũng đéo quan tâm nữa. Tóm lại là con Cầm nó thích cái cây mà mấy vong kia cũng thích cái cây, chứng tỏ ngải có sức hấp dẫn nào đó với ma quỷ, có chút hy vọng rồi. Nhớ ra mấy cái vong còn đang hóng ngoài kia, em hỏi con bé
“Mấy cô còn ngoài đấy không ??”
“Không…”
“Đi hết rồi à??”
“Không….”
“Thế còn đấy à”
“KHông…”
Đm con cám lợn này bình thường nói nhiều lắm cơ mà, sao bữa nay toàn không với không. Cảm giác vừa bực, vừa nể, nể vì không biết con này thuộc thể loại ma quỷ gì, nó làm gì được mình hay chỉ đơn thuần là 1 kẻ gặp nạn cần giúp, một vong hồn cô quạnh cần người sẻ chia. Chẳng biết nó là cái gì hay làm gì, chỉ biết khi người ta sợ cũng là khi người ta cần phải mạnh mẹ hơn. Và em … chửi…
“Thế đéo nào mà mày cứ không không mãi, mấy người đấy đâu rồi…
Thật đấy, chửi làm cho người ta mạnh mẽ hơn. Ví như thằng tàu khi đánh nhau thì mỗi lần vận thế, chưởng tung ra là lại hô to “thiết xa chưởng” “như lai thần chưởng” “giáng long thập bát chưởng”… , thằng Việt Nam mình thì đơn giản hơn, mỗi chưởng tung ra kèm theo nộ thanh “đuỵt mọe mày ” như thể vận hết công lực nội tại vào cú đấm, giọng điệu phải luyến láy ngắt nhịp sao cho hài hòa để đạt được hiệu ứng tốt nất “đuuuuyyyyy.ttttttt …… moẹeeeee ..mààààààààày… ”
Lan man thế đủ rồi… quay lại với câu chuyện. Gió lạnh cùng với mồ hôi rịn ra nãy giờ làm em lạnh gáy, lạnh dọc sống lưng, chờ đợi câu trả lời của nó…
“Kia …” nó chỉ cái góc ngay sau chỗ em ngồi
máy nước đã tắt từ lúc nào không hay.Một cảm giác tê dại chạy khắp cơ thể, tóc gáy em như dựng đứng, từng lỗ chân lông đang xít lại sởn da gà. Rơi mẹ cái trứng gà định thay cho ngải ăn mà em cầm trên tay nãy giờ. Con lạy các thím, một ma theo con là đã thốn lắm rồi, giờ thêm mấy thím chắc con sớm đi theo các thím quá . Nãy đã vệ sinh trong kia chuẩn bị tinh thần mà thế đéo nào vãn xón được. Thôi thì vẫn phải giả bộ bình thường mà hỏi, xem các thím ấy cần gì ở mình. Hóa ra mấy ông nuôi ngải thỉnh ngải về cũng là hên xui, gặp linh nào thì xào linh đấy chứ ko nhắm trước được linh nào sẽ vào. Và thời gian luyện ngải cũng phụ thuộc rất lớn vào việc có linh nào tới hay không, chứ chưa nói đến việc linh có ngụ lại không, điều đó còn phụ thuộc vào khả năng dụ dỗ của mỗi thầy. Chẳng biết em hên hay xui nữa vì mới 2 tuần đã có 1 đống các cô hồn ghé thăm, chỉ biết con bé cũng lên xem em thổi ngải, mà lấy đó làm thích thú lắm. Có điều nó bảo mấy thím ấy nghe em gọi suốt mấy bữa nay, nên cũng lấy làm cảm mến bao ngày em cất công ngồi trông hố xí nên đến hưởng hương hưởng hoa xem em có việc gì nhờ vả. Riêng về phần con Cầm, nó thấy đông vui nên nó lên, chứ em nói cái gì nó cũng câu hiểu câu không. Mẹ con ngu =.= đúng là đéo hy vọng gì vào cái trí thông minh đỉnh cao của con này, dự là amip ăn não sẽ chết khi tấn công nó. Cơ mà Tám Bìu nó viết toàn tiếng địa phương nên rằng là có khi nó cũng ếu hiểu dc…
Thôi thì xử lí vụ mấy cô hồn lưu lạc kia đã, vô nhà mang thêm mấy cái trứng gà mà bữa trước xuống HN má kêu mang theo mà tẩm bổ, thêm mấy bát gạo sắp vào cái đĩa hoa quả mang ra ngoài cắm thêm 3 thẻ nhang mà khấn đại khái là
Bậc con cháu không có ý mạo phạm, chỉ là có việc muốn gọi em gái đây nên mới mang phàm hương phàm hoa(ngải) ra mà kêu em nó, rằng có chút nhầm lẫn mong các cô bỏ quá cho. Bậc con cháu có chút lễ gọi là gửi các cô đi đường, rồi mời các cô về nơi cũ.
Em không thấy gì nên tuyệt nhiên không biết thái độ họ ra sao chỉ biết hỏi con Cầm xem các thím ấy đã về chưa, chốc chốc lại nghe nó bảo từng cô từng cô về phải mất đến 30 phút mới đi hết thì em dự hẳn là họ cũng quyến luyến lắm.
Chưa hôm nào mất thời gian như hôm ấy, gần 1 tiếng trời chui cái xó giếng, lạnh lẽo ướt át, thay cho cây ngải cái trứng gà vào đúng chỗ cái trứng cũ, cũng đục 2 đầu, cũng thổi thêm cho nó 1 cây nhang. 5h30, cái tiết trời cuối đông tầm này vẫn còn thâm trời tối đất lắm, ấy vậy bà già phòng bên không hiểu thấy động hay nghe mùi nhang cháy cũng đang rục rịch thức , thôi chuồn… dập nhang, vô phòng ngủ cho khỏe, lạnh thấu bìu, ter rym sun hết cả rồi…. nghĩ bụng sáng nay sẽ điện cho Tám Bìu, coi thần chú kinh thư hay cái gì nó viết có translate ra tiếng phổ thông được không…