Em xin tóm tắt sơ lược về câu truyện mà em kể cho mn nghe ak. Em có duyên âm và cũng có căn có quả nhé. Ông bà nội em sinh nhiều con trai lắm. Toàn người nghịch ngợm nên kok ai mê tín và tin mấy chuyện ma tà đâu. Nên chuyện trùng tang sảy ra ở gia đình em. Họ hàng kok tin và kok đi xem bói đâu ak. Đến khi liên tiếp sảy ra chuyện mỗi năm một người mất đi thì gia đình mới tá hỏa đi xem và làm lễ cúng bái.
Em quê Hải Dương. Ông bà nội em sinh được 10 người con tất cả, 4 bác gái và bố em là thứ 5( con trai trưởng) sau là 5 chú nữa. Tất cả đều lập gia đình và ra ở riêng. Chỉ Có 1 bác gái bị hen suyễn, 29 tuổi chưa lập gia đình. Tuổi ấy ở quê ngày xưa các cụ gọi là bà cô ấy ạ. Bác sống riêng, Ông nội em dựng cho cái quán lá nhỏ nhỏ gần chợ, cạnh bờ sông để bán hàng. Ngày xưa bán gạo, bán dầu đèn, bóng đèn, nón lá, dăm ba túi kẹo kiếm ăn đỏ cả mồm, thi thoảng bà nội em nhờ bác bán hộ nải chuối chín hay quả dứa. Cái hồi đó nải chuối hay treo lủng lẳng trên hiên quán cơ. Năm đó là năm 87. bố mẹ em mới cưới nhau. Bố em làm xây dựng đi theo đường dây 500kv. Mẹ em làm giáo viên c1 dạy trường xã. Mẹ làm dâu sống với ông bà, đến khi em lên 2,3 tuổi, bác ốm yếu lắm rồi, đêm cứ đôi ba lần thở dốc, sống 1 mình ko tiện nên mẹ em chuyển ra ngoài quán chăm bác. Em xin nói thêm là ngày xưa nghèo lắm, bị hắt hủi mới phải ra đường, gần bờ sông để sinh sống ý ạ.
Mẹ bảo đêm hôm ếch nhái kêu với nhảy bì bõm, 2 chị em ngủ đôi khi cứ hết hồn. Em thì nửa đêm có hôm khóc ré lên dỗ ko nín. Bác lại phải dậy lấy cái oản thắp hương, thế mới nín. nửa đêm cần nước nóng để tiêm với chườm cho bác , mẹ em cứ phải đi 1 đoạn từ quán, qua cái nhà để xe tang, 2 cái ao với bụi mây rồi mới đến bụi tre trước cổng ngõ nhà ông nội. Hồi xưa đom đóm nhiều lắm, ko có đèn bin đâu, chỉ cầm cái đèn dầu thôi ạ. Mèo hoang cứ sống ở cái nhà để xe tang ý. Chắc có bạn thắc mắc là sao lại phải đi 1 đoạn đường từ sông vào nhà ông nội để lấy nước nóng. Xin thưa là ngày xưa kok có phích đâu ạ. Cả nhà ông em có 1 cái phích thôi. Mãi lâu sau bố em đi làm xa về, mua đâu được cái phích đỏ, mới có nước nóng dự trữ ngoài quán. Năm đó bác em với bố tích tiền xây cái nhà ngói đỏ nho nhỏ ở mảnh đất liền kề. Đất hoang ngoài bờ sông, chứ ko phải đất ông cha đâu. Mấy anh em họ hàng cùng nhau lấy đất sông để đổ lên bờ rồi lập vườn xây nhà ý. Còn cái quán của bác vẫn để nguyên cho bác bán quán. Quán mái lá, vách đất.Mỗi lần bão về là dột lung tung.
Cái nhà ngói đứng tên bác, khi nhà xây xong được vài tháng thì bác mất. Buổi sáng mẹ em đi chợ mua về mấy cái bánh rán cho bác với em ăn sáng thì thấy bác nằm giường, tắt thở rồi, mũi còn chảy ra ít máu.
Bác mất lúc mẹ em đi chợ nên cụ thể giờ nào ko ai biết, nhưng nghe mẹ em nói bác thiêng lắm. Bà em nhà ở trong làng, cái nhà 3 gian thời xưa ý, bà bảo đêm trăng sáng vằng vặc, đang ngủ bà nghe thấy tiếng gọi ” U ơi” ngoài cổng. mở cửa ra chả thấy ai, chỉ thấy con đom đóm to, lao vào người. Sống lưng lạnh toát. Mấy hôm như thế, bà sợ, gọi con gái lấy chồng làng bên về ngủ cùng.
Bác mất độ vài ngày thì bố em lại đi làm xa. Mẹ em vẫn sống ở ngôi nhà mới, nhưng thấy sợ nên rủ 1 bác gái nữa ra ngủ cùng. Bác tên Sản, chị gái của bố. Nhà bé, không phân phòng, chỉ có 1 gian kê 1 cái giường, giữa là bộ bàn ghế gỗ tự đóng, 1 cái hòm gỗ đựng thóc, trên là cái bàn thờ bác gái mới mất. Trong có 1 gian buồng để thay quần áo, để trạn bát và chai lọ linh tinh.
Mẹ bảo đêm ngủ em cứ khóc, mẹ em thấy ngày xưa mỗi khi em khóc là bác hay dậy thắp hương, nên mẹ cũng dậy thắp hương khấn bác, xin bác đừng trêu em, cho em ngủ ngoan, thế là em lại ko khóc nữa.
Cái giường kê ngay cửa sổ, nằm quay chân vào bàn thờ, rõ ràng đêm hè trăng sáng mà mẹ em thấy tia sét đánh cái xoẹt phát sáng trưng 1 góc, rồi người lạnh hết sống lưng.Từ đó mẹ em ko dám quay chân vào bàn thờ nữa. Mẹ bảo nhà có giỗ hay làm việc gì mà ko thấp hương bác, ko gọi bác về là i như rằng đêm có con đom đóm hay con bướm to vào nhà đậu vào ảnh bác.