Khi bố nhảy xuống biển ôm xác quấn tròn trong cái áo mưa thì cả thuyền ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc vì họ biết ai cũng biết cái luật ngàn đời của người đi biển.không hiểu tại sao bố em lại làm thế.tất cả đều là câu hỏi lớn.
Nhưng thấy bố em quyết lên cũng không ai giảm hỏi nhiều.xong xuôi đâu đó bố mới lệnh cho cả tàu quay vào đất liền luôn.tối đó bố ngồi cùng mấy anh em trên boong tàu bố mới kể chuyên bố hứa với người ta ra sao.anh em ai cũng hiểu là có người bên kia giúp mình sống sót nên cũng đồng tình.khi thuyền cập bến thì cảnh tượng 2 bên bờ sông đập vào mắt bố.nhà cửa bị gió thổi tốc mái,cây đỏ rạp xuống tan hoang những nhà có người thân đi biển thì ra bờ sông ngóng từ sớm không biết chồng con mình thế nào.một số ông thoát được về kể lại nhà có người thân đi biển chưa về thì khóc ai oán.tàu bố em về thì ai cung mừng không mừng sao được khi trên biển có tới mười mấy người cha trụ cột của bao nhiêu gia đình.
Khi anh em trên tàu đưa cái xác xuống ai cũng xúm vào nhìn nhưng không ai đoán được đó là ai.hàng xóm ven sông người cho cái chiếu.người cho bát cơm, que hương , quả trứng cúng người xấu số.
Bố em lên hương quy xuống nói : tôi với ông coi như là cái duyên.tôi biết ông quá muộn nay cũng muốn ông có người thờ phụng nhưng không biết ông ở đâu mà đưa về cho tròn cái nghĩa.
Nay ông sống khôn thác thiêng thì về báo cho tôi biết không thì xin phép ông tôi táng ông ở nghĩa địa quê tôi.
Bố em nói xong thì sai người đi tìm thầy coi như là lo việc ma chay trả ông cái nghĩa cứu anh em.
Các anh em khác đi lo hòm quần áo cắt anh nuôi ở lại bên cái xác để trông thì không biết sao mặt tái mét người run lập cập ai cũng nói anh ta trúng gió lên lấy cái chăn cho anh trùm tạm.cứ ngồi rên hừ…..h….ừ …rét …quá….lạnh….quá …. Đói….mặt mũi trắng bệch mắt thì dại đi chân tay thì co quắp lại với nhau.ai cũng thấy đấy là sự lạ.ông già nhà cạnh sông ra nhìn thây cảnh đấy ông nói.thằng này bị nhập rồi.làm bà con ở đấy người nọ kháo người kia cả làng chạy ra xem.một bà chạy xe đạp ra nghĩa địa gọi bố về lúc đó bố cùng mấy anh em khác đang đào mộ.bố vội vàng chạy về nhìn thấy anh nuôi bố biết là có chuyện bố nói mọi người tản ra để bố nói chuyện.
Bố : cho tôi hỏi là anh nằm đây phải không đúng thì anh gật đầu.
Anh nuôi : gật đầu.
Bố : bà con lấy cho tôi xin ít rượu cơm và thức ăn.
Mấy bà gần nhà chạy vội về lấy cơm cá khô,cá kho canh rau đủ cả mang ra mời ông ăn.
Bố : anh ăn đi cho đỡ lạnh và đói rồi mình nói chuyện.
Anh nuôi ngồi ăn vội vã nhìn thấy rất thương ông đói quá ăn nhiều, lại ăn miếng to nghẹn lên nghẹn xuống mấy lần cuối cùng cũng xong.
Bố hỏi : sao anh bị chết thuyền gặp bão ah.
Ông : không tôi bị người ta dìm chết.
Bố : sao lại thế ????
Ông : tôi đang kéo lưới cùng mấy anh em lúc kéo thấy nặng lắm mãi mà không lên được nghĩ lưới mắc vào cái gì rồi lên tôi lặn xuống gỡ nhưng tới khi lặn xuông thì bị 1 bàn tay giữ lại tôi vùng vẫy mãi mà mấy anh em trên thuyền không ai biết đợi 1 lúc không thấy tôi ngoi lên anh em mới lặn xuống thì họ giấu tôi dưới đáy thuyền nên anh em không thấy.
Bố : ông chết lâu chưa.
Ông : được 2 tuần rồi.
Bố :thế ông có biết người dìm ông là ai không.
Ông : có lúc lịm dần đi tôi có ghe loáng thoáng thấy tiếng nói là tao chết vì thuyền tao bị bão ba năm trước nay có đứa thế mạng tao rồi nên tao sắp thoát được rồi.
Bố : sao ông không dạt vào thuyền hay vào lưới để cho người ta vớt cho.
Ông :tôi dạt vào thuyền tòan bị đánh dạt ra thôi.vì cái nghiệp đi biển không ai dám vớt họ vất cho nắm muối gạo rồi họ cho thuyển di chỗ khác.dạt hai lần vào lưới họ kéo lên gặp mình lại thả xuống lần thứ 2 thì họ cắt lưới luôn cho tới khi tôi gặp anh (bố em).anh mời tôi và các anh em khác uống rượu chúng tôi vui lắm.lùa cá vào lưới cho anh .sau đó bão tới và anh hứa sẽ vớt chúng tôi nếu anh gặp lên tôi và các anh em khác giúp anh .
Bố : cười thế anh giúp bằng cách nào.
Ông : tôi và các anh em khác đẩy thuyền.có 1 anh hoa tiêu nữa chỉ đường cho anh lái.(cái này bố em phải công nhận vì mưa bão táp vào mặt ông không mở mắt được nhưng vãn lái không biết sao tàu vẫn không va vào đá ngầm.) sau khi thuyền anh thoát bão tôi cũng không định làm phiền anh.nhưng các anh em dưới đo nói tôi cứ đến thử xem anh thế nào không ngờ anh dám nhảy xuống ôm tôi lên.
Bố : tôi hứa là tôi làm mà.thế các anh em có nhắn gì không.
Ông : không chỉ muốn xin ít muối gạo và tiền để về nhà thôi.
Bố : được rồi anh yên tâm.thế nhà anh ở đâu để tôi đưa về
Ông : tôi tên hổ ông tới làng vạn chài lạch trường hỏi ai cũng biết tôi.
Bố : được rồi để mai tôi đưa anh về nhé.
Ông : vâng tôi cảm ơn anh.nói xong ông xuất khỏi người anh nuôi.ngày mai bố em đưa ông về nhà ông và giúp nhà ông làm ma chay đoàng hoàng.sau đó bố mang tiền vàng muối gạo.và 1 thuyền bằng giấy to lắm ra ngoài biển để đốt bố cảm ơn anh em, mang tiền với thuyền ra cho họ về.từ đấy về sau bố khi tàu về gặp ai bố cũng vớt song loan tin xem nhà ai có người mất thì đến nhận không có ai nhận thì táng ngay nghĩa địa ở quê luôn.cho tới khi nhà em làm nhà mới trên nghĩa địa bị đột quỵ bố không lái nữa……
Mọi người nghe mẹ kể tới 3h sáng cả nhà đi ngủ để mai còn lo chuyện ông K nữa.8h sáng nhà em mới dậy vì hôm qua ngủ quá muộn.bắt đầu mẹ đi chợ mua lễ về cho ông lễ 10h hơn cô L vào nhà em.cô kể không biết sao suốt đêm vui lắm không ngủ được sáng vào nhà em 2 lần rồi nhưng còn đóng cửa ngại gọi lại về. nói xong cô cười suốt.cô còn nói mua những thứ này… thứ này …nhá.
Khoảng tầm 11h ông Q và ông P xuông trên tay còn cầm cả cái nhà bằng giấy to nữa cả nhà em ai cũng ngạc nhiên.
(G ) : ông ơi ông cầm nhà xuống làm gì đấy ạ.đâu có phải đốt bảy đâu ông.
(P ) : tối qua về tao nằm ngủ thấy 1 ông mặc áo quan đi ngựa đỏ nói ông làm giúp tôi cái nhà nhé nó rộng 1 chút để mấy anh em ở.
ông (P): thế ông là ai mà nhờ tôi làm nhà.thiếu gì người mà ông nhờ tôi.
Ông quan : tôi nhờ ông vì tính ông cẩn thận.với lại chuyện này cũng liên quan đến ông nữa.có phải ngày mai ông nhận lời sang nhà cho một người đúng không.
Ông (P) : vâng thì sao ông.
Ông quan : nay tôi nhờ ông làm nhà cho người đó.
Ông P : sao tôi lại phải giúp ông.sao ông lại phải làm nhà cho người đó.mà người đó là người như thế nào.
Ông quan : người đó là bạn tôi.nay tôi được như thế này là nhờ ổng không tiếc thân đứng ra đỡ tội cho tôi.năm đấy dưới đây thiếu người đi lính,quan trên lệnh cho tôi phải đi bắt bằng đủ số lính đó về mà khổ nỗi giờ trên dương đâu phải như ngày xưa người chết nhan nhãn không chết vì đói, cũng chết vì bệnh tật.lính lác không thiếu nay thì thời đại đổi mới muốn bắt 1 vài người cũng khó.nào phải chọn chết tàu chết xe,chết nước, nhưng đâu có phải ai cũng về được.họ còn lưu luyến trần gian.về rồi lại trốn lên.chốn quan trường thì thằng nọ phải đạp lên thằng kia mới mong ngoi đầu lên được.tôi trước còn mẹ già sau còn con thơ..nay gặp nạn này thì sợ liên lụy tới gia đình (ông này chết trẻ xuống đó học tập thành quan ).nên anh tôi tự nguyện đứng ra nhận nhiệm vụ này.nhưng tâm địa anh không nỡ đứng nhìn những cảnh tan đàn xẻ nghé.con mất bố.vợ mất chồng.mẹ mất con nên ông xin từ quan về.
Ông P : thế ông với ông ấy có họ hàng gì không ?
Ông quan : không có cảm cái nghĩa của nhau mà thành anh em.
Ông P : thế để tôi làm cho ông 1 cái vậy.
Ông quan : vâng nhờ ông giúp cho nay có nhà cửa đoàng hoàng thì tôi nhìn anh cũng đỡ áy náy.nói rồi ông đưa cho ông một miếng gỗ giống cái thẻ bài và nói khi nào ông cần giúp cứ đưa thẻ bài này ra thì đi qua được các cửa có lính canh không ai dám cản đường ông đâu.
Ông P được thế cũng không lấy làm mừng vì ông không ham mấy chuyện cúng bái chỉ là cái nghiệp nó bắt ông theo thôi nay ông cũng gần như ở ẩn luôn rồi.nên ông muốn tặng cho ông Q liền nói.
Tôi có thể tặng cho em tôi không nó mới cần tôi giờ về quê rồi ông ạ.
Ông quan : được ông ạ.ông cứ là như ông muốn nhưng khi nào thật cần thiết mới dùng.nói thế rồi ông lên ngựa đi.tỉnh dậy ông P thấy cái mảnh gỗ đó nhỏ bằng 3 ngón tay đặt ngay bên cạnh mình.
P liền gọi ông Q dậy vót nan làm nhà lúc đó là 1 giờ áng hai ông làm đến gần 11h mới xong rồi vác xe phi thẳng xuống nhà em.
11h30 trưa hôm đó nhà em làm lễ thì đúng 11h45 thì cô L bị ông K nhâp vào.
Ông Q đang cúng xin các thánh ,thổ công cùng ông bà tổ tiên lên chứng giám buổi lễ.rồi xin keo đều được hết.xong ông quay lại cô L.
Q : ông về rồi à tôi xin phép gia chủ xong hết rồi giờ xin ông chỉ chỗ mình nằm để gia chủ họ còn sang nhà cho ông.
K : vâng mời cả nhà theo tôi.ông K dẫn cả nhà em ra vườn chỉ chỗ ông nằm ngay cạnh gốc nhãn bó em trồng ngày xưa.anh Đ cùng anh G lấy xẻng bắt đầu đào cơ mà đào sâu lắm ma chưa thấy.mới ngẩng lên hỏi ông k
G :ông ơi còn sâu nữa không ông.
K : tầm 1 tấc nữa là tới cháu cứ đào đến khi mà thấy đất nó màu xám đen thi đừng đào nữa. hai ông anh lại hì hục đạo được 1 lúc nữa mồ hôi ướt hết người thì thấy đất màu xám đen ngoét lại.
K : đây ông nằm dưới lớp đất này nhé….ông Q nói thế được rồi nhé bây giờ để đây đợi tối trời thì gạt đất ra lấy xương bỏ vào tiểu là được giờ ông chỉ cho nó cái chỗ mà hai ông kia nằm đi.
Ông K liền đi xéo đến góc tường bên phải trong vườn nói.hai ông đấy nằm đây chân móng của tường nằm chặn trên đầu hai ông ý.giờ cháu phá chân móng đào sâu tầm 1 tấc nữa là thấy luôn.
Ông Q liền ra hiệu cho anh G phá góc tường đó di.và đào sâu xuống gần 1 tấc sau đó đánh dấu lại tắt mặt trời thi đưa các ông vào cái tiểu nhỏ.
Sau đó mọi người vào nhà nói chuyện .
Lúc này ai cũng mệt may mà buổi sáng ai cũng đã ăn tạm chút gì đó rồi.
Vào bàn ngồi uống nước các ông nói chuyện với nhau.
P : hôm qua em ông có nhờ tôi làm tặng ông cái nhà.
K : vâng tôi cũng được nghe nó nói rồi.
P : ông ở dưới đó thế nào ông.
K nói tránh : tôi cũng bình thường ông ạ.ở nhà trông rau nuôi gà thôi.nông dân thôi.nghe tháy thế ông P biết ông K không muốn tiết lộ thân phận của mình lên ông không hỏi nữa .
G : ông ơi nhà cháu xây cho ông cái nhà (cái miếu ) ở góc vườn nhé.ông ở đó cùng các bạn của ông luôn.ông có đồng ý không.
K : uh dựng cho ông ở chỗ gốc mít cho nó mát.
G : thế ông có dặn cháu them gì nữa không ạ.
K : có nghe ông nói tối nay ông đi gặp một người và nhờ ông này giải hạn giúp bố chàu cùng sự giúp sức của ông P và ông Q.nhưng ông cũng không chắc là ông này có nhận lời không.nếu ông ấy đồng ý thì ông sẽ nói địa chỉ qua D nhé khi em con nói địa chỉ con phải đi ngay cho con D đi cùng nếu lạc nó còn chỉ đường cho nhớ là đi thật nhanh.nếu con đến muộn ông sẽ không đợi đâu vi có 1 đám dưới đó cũng bị như bố con nhưng nhà người ta thân thế to lắm nếu họ biết tới nhờ thì sợ ông không từ chối được thế thì lỡ việc nhà mình mất…trên đường đi em con thế nào thì đừng bận tâm nó không sao đâu.tốt nhất con đi oto cho nhanh.
G : vâng ông ạ.bố con dưới đó thế nào ông.
K : hai thầy cúng không được nhưng có lễ lộc lên bố con cũng bớt bị hành hạ.ông cũng nhờ anh em nói 1 tiếng lên quản ngục nó cũng không làm quá đâu.nhưng làm sớm càng nhanh càng tốt.sợ ông sức yếu không chịu thấu thôi.ông ngoảnh lại nhìn hai thầy.nay tôi nhờ hai thầy ở nhà lập cái đàn lễ hà bá chờ cháu nó đưa được ông xuống thì chỉ việc cúng thôi cho nhanh.nhờ hai ông co gì phụ với ông ấy cho nhà cháu nó qua cái hạn này.còn việc của tôi cũng nhờ hai ông lo luôn.chắc tối nay là xong ông nhỉ.
Q : vâng tối nay là xong ông ạ.
ông K thế nhé giờ ông phải đi lo việc không lỡ.hai ông cố giúp cháu nó.nói xong ông xuất di thì cô L tỉnh lại người cô mệt lả.anh G phải bế cô vào giường cho cô nằm nghỉ.ông Q và ông P về nhà làm cái đàn mới để cúng hà bá.lúc đó là 2h30p chiều.cả nhà em thu xếp công việc ăn cơm sớm tối còn lo việc cho ông.
Đúng 7h tối hai ông đi xuống.để bốc xương sang tiểu anh Đ kéo cái bóng điện đỏ từ trong nhà ra chỗ ông K nằm anh G xuống cái hố lúc trưa đào tới cái chỗ đất xám ghoét đó.láy tay gạt ra 1 lớp đất dày thì xương trắng dần lộ ra.từ khi có mặt trên đời lần đầu tiên em nhìn thấy xương người thật cảm giác khác xa trong phim.ông Q trải cái áo mưa ra sau đó dặt từng bộ phận mà anh G đưa dưới hố lên ghép chúng dần lại với nhau thành bộ xương hoàn chỉnh rồi rửa qua bằng nước hoa hồi lau khô mới xếp vào tiểu sành sau đó hàn miệng nắp tiểu lại.cứ như thế cho tới hai ông còn lại thì có 1 ông mãi không tìm được cái xương bắp chân.sau này ông Q kể gặp hai ông đi cùng ông K và ông quan cảm ơn ông.thấy ông mất chân phải di cà nhắc bằng cái chân gỗ.