Thời gian như thể thoi đưa. Mọi người vẫn còn sợ, vì khi rời đi, sư cụ A còn để lại 1 câu: Oán linh liên quan đến nó (chỉ vào cái sân nhà ngoại em) vẫn còn. Bẵng đi nửa năm không có chuyện gì, người dân lại quay về với cuộc sống thường nhật. Hồi đấy thú vui của dân quê đơn giản, đánh bài, nhậu nhẹt, đá gà. Nói đến đá gà thì nhà ông ngoại em chăn hẳn 3 con gà chọi của 3 cậu. Ông ngoại lớn tuổi rồi nên cũng biếng chẳng nuôi, nhưng cứ mỗi lần có kèo đá gà là lại chạy ra xem cho bằng được
Quê em phải nói là cực kỳ máu cái trò này. Chiều nào cũng hẹn nhau ra sân Gốt đá gà. Nói là sân cho oai, chứ thực ra nó chỉ là một cái gò nhỏ, tầm 50m2, khá bằng phẳng nên được dân làng chọn làm “võ đài thú”.
Đá gà thì có thắng có thua. Nhưng dạo ấy, con gà của bác Tạo thắng liền 6 trận, được xưng danh là Kê Vương của làng, đi đấu với làng khác cũng toàn thắng, thậm chí đá với nhiều dòng có tiếng ở tỉnh như gà Gò Bồi, gà Phú Tài. Con gà lông đỏ chót, như lửa. Bác tạo gọi nó là phượng hoàng con, cưng nó còn hơn cả con ruột, đi đâu về câu đầu tiên cũng hỏi thằng cu trong nhà con gà đâu, mày có mắc mùng cho nó ngủ không…
Đầu năm 2000, vua đá gà Bảy Quéo ở An Nhơn qua chơi cũng khen tấm tắc con Kê Vương, ngỏ ý muốn mua lại giá 5tr nhưng bác Tạo kiên quyết không bán. Phải biết, ông Bảy Quéo là dân đá gà quốc tế nhé! Từng đi đá ở Thái, Lào, Tung Của… Nhiều kinh nghiệm nên con mắt của ông phải nói là tinh tường. Được vua đá gà khen đâu phải dễ! Đây lại là đòi mua lại, thì phải xem con gà này có thiên phú dị bẩm gì không đã…
***************
Con Kê Vương sau đợt ấy nổi tiếng hẳn, dân đá gà Bình Định lũ lượt kéo đến. Người thì xem, người thì thách đấu. Nhưng không con gà nào qua được nó. Đang đứng trên đỉnh cao huy hoàng thì đột nhiên, con Kê Vương bỗng mất tích. Bác Tạo khóc thảm lắm. Bác thương nó. Bác điên lên khi nghĩ là có người lén bắt. Bác nháo lên đi tìm, từ sáng sớm tới tối mịt mới về nhà với bộ dạng bơ phờ, ai nói cũng không nghe. Nhiều người sợ bác Tạo điên vì cú sock. Nhưng sau vài ngày tìm kiếm, lần đầu bác Tạo trở về với bộ dạng tươi tỉnh, bảo là con gà theo người ta rồi, đây là ý của nó chứ không phải bị bắt, nên mừng cho nó vì tìm được chủ tốt… nhưng hỏi chủ mới con Kê Vương là ai thì bác lại lắc đầu cười cợt: Thiên cơ bất khả lộ!
Kể cũng lạ, từ khi mất con gà, bác Tạo như gặp vận. Bác lên Quy Nhơn làm gỗ cho xí nghiệp gỗ Bông Hồng (Ghềnh Ráng) được một thời gian thì lên chủ nhiệm. Rồi bác mua cổ phiếu, làm cổ đông. Về quê đi ô tô nhé. Dân quê thì biết gì đâu, nghe nói cổ đông, thấy cái ô tô, thì cứ như là vua về làng. Bác Tạo xây nhà mới ở trên Quy Nhơn, bán cái nhà cũ. Ai cũng tấm tắc khen bác giỏi giang, người ghen ghét thì bảo vận tốt. Ầy, sao cũng được, dù sao thì cũng mừng cho bác.
Thế nhưng có lẽ đồng tiền đã làm thay đổi con người bác Tạo. Bác về quê thu mua đất đai với cái giá rẻ mạt. Ai có thắc mắc tại sao rẻ vậy thì bác chìa tờ giấy quy hoạch ra, thế là gom được một mảnh kha khá. Cũng chẳng ai tìm hiểu làm gì, dân quê chất phác lắm! Cùng làng cùng xóm với nhau, không ai nghĩ là bị lừa. Sau có người cùng quê, có cô con gái làm bên quy hoạch về chơi, mới tá hỏa! Người ta lũ lượt tới đòi gặp bác Tạo, nhưng kín cổng cao tường quá! Thậm chí thằng cu con bác còn xuỵt chó ra đuổi người làng. Nhiều nhà có con làm trên tỉnh muốn kiện, nhưng dân quê vốn hiền lành, niệm tình nghĩa, chẳng ai muốn làm cái chuyện dồn người về đường cùng ấy nên cũng thôi…
Được đâu 2 tháng, đột nhiên bác Tạo lù lù về làng. Bác đem tiền trả lại cho mọi người và xin làm cái lễ tạ lỗi. Đêm đấy, bác mới kể lại một số chuyện mà bác chưa bao giờ kể cho ai…
***************
Tất cả bắt đầu vào cái ngày định mệnh ấy. Cái ngày cuối cùng bác Tạo đổ đi tìm con Kê Vương. Những bụi tre, rặng trúc có thể tìm bác đã tìm cả rồi. Qua bến xe khách cũ (nay ko còn nữa) thì trời đã nhá nhem tối. Chỗ này bác đã tìm đi tìm lại mấy lần. Ngồi xuống nghỉ một lúc, chợt mắt bác Tạo sáng lên. Sợi lông gà đỏ bay lờ đờ về hướng Mã A Sầu như thắp lên chút hy vọng còn sót lại trong bác. Bác cuống cuồng đi theo nó đến một nơi mà ngay cả dân bản địa như bác Tạo còn chẳng biết là chốn nào. Bác chợt sững lại khi thấy bóng một người, trên tay ôm con gà màu đỏ. Bác nheo nheo mắt, chẳng thể nhìn rõ mặt mũi người này, nhưng qua dáng người thì bác đoán là nữ. Duy chỉ có con gà là bác nhận rõ. Bác muốn chạy tới giằng lại con Kê Vương nhưng cứ như có một sức mạnh vô hình ngăn bác lại. Con gà nhìn bác gáy o o vui mừng. Người kia ban đầu không để ý đến bác, nghe con gà gáy mới khựng lại, bước về phía bác, càng gần lại càng mờ ảo, cho đến khi tới sát mặt bác thì biến mất để lại tràng cười lanh lảnh ghê rợn…
Tất cả đều chỉ là mơ nếu sau khi tỉnh dậy tay bác tạo còn nắm chặt một sợi lông gà đỏ chót!
Cho là may mắn, bác về nhà, huy động tiền bạc, một tay lên Quy Nhơn làm ăn. Đúng thật, bác phất như diều gặp gió, cho đến khi làm cái chuyện kia…
Bắt đầu từ đêm bác nhận tiền từ bên kia. Ban đêm bác thường giật mình ôm đầu vì nghe tiếng hét vào tai. Sáng sớm là tiếng gà gáy vọng đâu đó. Hỏi người trong nhà thì không ai nghe thấy gì cả. Bác Tạo nghĩ rằng mình làm việc nhiều nên bị bệnh, đi khám thì bác sĩ bảo không thấy gì bất thường…
Sau đó mấy hôm, một đêm đang ngủ ở phòng khách (bác thường có thói quen ngủ ở phòng khách để xem đá bóng, không ảnh hưởng đến mọi người), bác Tạo chợt nghe tiếng bước chân đi từ trong nhà ra chỗ mình. Bác cố gắng mở mắt ra nhưng không được, tay chân cứ cứng đờ. Tiếng bước chân ngày càng gần hơn, cho đến khi bác Tạo cảm giác như người đó đứng cách mình không quá một thước. Đến đây tự dưng bác mở mắt được. Bác đứng tim khi thấy gương mặt của bác gái ghé sát mặt mình cười tà dị, từ từ mở miệng ra, quá cỡ của một con người… Phát ra âm thanh tựa như tiếng gà gáy sáng:
– Ò ó o o …
Đến đây bác tạo giật mình dậy, mồ hôi như tắm. Sáng rồi. Bác hối bác gái ra chợ mua đồ về cúng. Tối hôm đó tuyệt không có gì xảy ra, bác mới yên tâm nghĩ đây chỉ là một cơn ác mộng…
Thế nhưng tối hôm sau, cơn ác mộng đó lại tới, lại càng chân thực hơn khi thấy cảnh một người phụ nữ đi cùng một người đàn ông đến trước mặt bác. Người phụ nữ mở miệng chì chiết bác Tạo, rằng là đồ vong ân phụ nghĩa, là đồ tán tận lương tâm. Chửi được một lúc, người đàn ông mở miệng gáy một tiếng, bác Tạo lại tỉnh. Lần này bác đã mơ hồ đoán được người đàn ông kia là ai. Nhưng nghĩ ngày xưa mình đối xử tốt với con Kê Vương, chả nhẽ nó hại mình? Thế nên bác quên bẵng đi. Cho đến tối hôm đó…
Bác tạo không còn dám ngủ một mình. Tối hôm đó bác rủ ông bạn gần nhà tới xem đá banh. Đang hay bỗng dưng cúp điện, bác Tạo móc cây nến để sẵn ở dưới gầm bàn phòng trường hợp cúp điện như thế này, đốt lên, thì không thấy ông bạn đâu cả. Nghĩ là ông mò đi toilet nên bác chỉ hỏi 1 câu, không thấy trả lời lại cũng không nghi ngờ gì. Tầm 5p sau, một bóng người mờ mờ từ trong nhà đi ra. Nghĩ là ông bạn nên bác tạo rót trà mời uống. Nhưng bóng người đó không trả lời mà cứ bước tới. Nghi là có chuyện, bác Tạo cầm ngay cây nến đưa thẳng về hướng người đó. Cây nến rơi xuống, bác Tạo ú ớ không thành tiếng! Trước mặt bác là một người phụ nữ tóc xõa, đồng tử co lại thành một điểm, miệng quắp lên như mỏ gà, mặc một bộ đồ trắng toát, cười man dại.
– Hé hé hé hé…..
Bác vùng ra khỏi nhà chạy. Chạy mãi vẫn thấy bóng người sau lưng. Vẫn tiếng cười man dại ấy…
-Hé hé hé hé…..
Bác cứ chạy, nhưng càng cố chạy thì cái tiếng cười đó càng gần. Chạy mãi… từ Quy Nhơn về đến Tam Quan, lại về Mã A Sầu. Lúc nãy bác có thể cảm nhận được hơi thở hôi hám phì phò vào tai mình. Tiếng cười càng lúc càng ghê rợn. Chợt bác Tạo vấp phải cái gì đó, té lăn mấy vòng. Ngẩng đầu lên thì thấy cái gương mặt ghê rợn ấy đang ké sát mặt. Bác Tạo hét lên nhưng không ra tiếng, liều mạng đấm đá túi bụi.
Kể đến đây ai cũng rùng mình. Chẳng ai nghĩ ra được vong này tại sao lại theo bác. Duy có ông Ba nhà ngoại em là nhắm mắt trầm tư. Đang lúc bác Tạo nghỉ lấy hơi, ông Ba chợt vỗ đùi đánh đét:
– Là nó, chính nó chứ không ai! Thủ phạm hại chết con 2 là nó!
Con 2 ở đây chỉ mợ 2 nhà em. Thấy cả làng không hiểu, ông Ba mới cắt nghĩa: Hồi đấy mợ 2 nhìn mợ cả cũng cái kiểu nhìn ấy, cũng con mắt ấy. Mợ 2 lại được chôn ở gần Mã A Sầu. Lúc mợ chết có rắn bò vào, tưởng sao, hóa ra kiếm mồi! Rắn thích nhất là thịt gà, thịt chuột. Ông Ba nghi đây là con gà mái thành tinh, theo cô 2 đến vùng Mã A Sầu, rồi ưng ý con gà trống của bác Tạo…
Cả làng rùng mình. Thì ra là vậy! Lao xao một lúc rồi lại lắng nghe tiếp đoạn kết của giấc mơ bác Tạo…
Trong lúc bác Tạo tuyệt vọng nhất, chợt một người đàn ông mặc đồ đỏ bước ra chặn bác lại, gáy một tiếng, con ma nữ phía sau bỗng dưng biến mất. Người này nói với bác rằng bác đã động vào đất thiêng, rằng bác vong ân phụ nghĩa, vì chính người này và con ma nữ lúc nãy dựa trên mảnh đất này giúp bác có được cơ nghiệp ngày hôm nay, duyên 2 người tới đây là hết. Nói xong tự nhiên biến mất. Bác Tạo giật mình dậy, thấy ông bạn đang nằm sóng xoài trên nền nhà. Điện đã có từ bao giờ. Giật mình hơn là trên tay bác đang cầm một sợi lông gà màu đỏ tía!
Sau bác đưa sợi lông gà lên cho một thầy pháp cao tay, thầy này đốt đi lấy tro pha vào nước bảo bác uống. Uống xong bác Tạo nôn, nôn ra toàn là thóc. Theo lời ông thầy, bác đem bán gia sản trả lại cho làng, cạo đầu đi tu, pháp hiệu là Vô Khánh.
Hai năm sau bác mất, em còn nhớ năm đó là khoảng năm 2007 thì phải, năm đấy em vừa vào lớp 10. Nghe đâu lúc hỏa thiêu người ta nghe thấy tiếng gà gáy văng vẳng…