Chuyện của ông Ba Hinh thì có nhiều, nhưng chủ đề của bộ truyện này là những truyện xảy ra ở quê của em, vì thế nên ở đây chỉ nói về ông Ba Hinh sau 30 năm về lại Tam Quan.
Ông Ba về, cả làng mừng. Chuyện ông đi học với cụ Dương Khả không nhiều người biết. 30 năm nay ai cũng nghĩ là ông Ba theo cậu 2 vào Sài Gòn làm ăn. Nay trở về chắc là đã công thành danh toại. Ông cười cười không giải thích, tối hôm đó làm bữa nhậu với mấy người quen thân ngày xưa, ông có nhìn qua tướng họ, nói sơ về vận hạn. Ngay hôm sau cả làng đồn ầm lên là ông có pháp thuật cao siêu, gọi ông là thầy. Nhiều người đem trà thuốc tới nhờ xem, ông không lấy, đùa, bà con trong làng lấy gì mà lấy? Chẳng qua xem cho vui, trúng thì trúng không trúng thì thôi, haha… Ông thường nói với mọi người như vậy.
Nhưng mà đừng xem thường, nhiều người trong làng nhờ ông mà làm ăn khấm khá, phát đạt hẳn lên. Cả làng xem Thầy Ba Hinh như thánh sống.
Tiếng lành đồn xa, nhiều người từ các vùng lân cận cũng lặn lội đến xem quẻ. Ông Ba thì chỉ muốn thoải mái, không thích bận rộn, thế là ra cái luật một tháng xem cho dân trong làng 1 ngày, ngoài làng 1 ngày.
Hồi ông Ba mới nổi danh, có người bạn đến chơi. Người này ở bên kia sông, trước hay đánh nhau với ông Ba, giờ sang ôn kỷ niệm cũ. Cũng chẳng xem số má gì, vì cơ bản là chẳng tin. Lúc ra về ông Ba có nói một câu: Tuyệt không được đi đường sông. Ông này bán tín bán nghi, nhưng thấy ông Ba nằn nì quá, cũng nghe. Không đi đường sông thì đi đường gì về nhà bây giờ? Thằng này muốn giữ mình lại thì nói cmn đi, lại còn bày trò…
Sáng hôm sau, ông này mới tá hỏa. chuyến đò hôm qua đi ngang sông chở duy nhất 1 người đàn bà, bị lật, đến giờ chưa tìm thấy xác.
******************
Bẵng đi hơn 20 năm, ông Ba bây giờ chuyển nhà lên Quy Nhơn sống. Ông cố mất rồi, làng thì không còn được như xưa, buồn, ông chẳng muốn về quê nữa. Ông lấy vợ, sinh ra 3 người con, 2 trai 1 gái, đặt tên là Quốc, Lương, Đống. Cả 3 đều xinh đẹp, giỏi giang. Cậu Quốc và dì Lương đều đã có gia đình. Cậu Đống vừa học xong ĐH, đang làm cho một công ty dầu khí nước ngoài. Ông Ba bây giờ chả còn gì phải bận tâm, ngoài việc cậu Đống chưa có vợ, với ông Ba thì chỉ còn cờ Tướng là có sức cám dỗ. Ông lao vào nghiên cứu, viết hẳn mấy bộ sách về cờ, chiến vô số trận. Có lần, ông Ba chấp em xe pháo mã. Ơ, ông coi thường mình đến thế cơ à? Vào trận em tấn công dồn dập, ăn gần hết chốt, tượng, sĩ của ông, ngó lại thấy xe mã đồng chiếu, pháo trụ mặt thua
2 năm sau, cậu Đống vẫn độc thân. Nhiều lần ông nhắc nhở nhưng cậu chỉ cười: Vợ con làm gì, cả đời con ở đây với ba mẹ. Ông cũng chỉ biết lắc đầu…
Đùng một cái, cậu dắt một cô gái về nhà xin cưới. Cả nhà sững sờ. Ông Ba nhìn cô gái, hơi nhíu mày, rồi cũng ngồi nói chuyện. Cậu Đống và cô này yêu kiểu sét đánh, cả nhà bảo chờ một thời gian đã, cậu đành chịu, đưa cô gái ra về.
Ông Ba tuy rằng đã về hưu nhưng sức ảnh hưởng thì vẫn còn. Ông gọi điện cho đàn em, nhờ điều tra thân thế cô gái này. Chưa đến 4 ngày sau đã có tin tức: Trên giấy tờ, cô gái này không tồn tại!
Ông Ba hoảng hồn. Linh tính khi gặp lần đầu cho ông biết cô gái này có cái gì đó không bình thường. Ông bấm quẻ. Ông lập đàn. Ông ngã ngửa khi biết cô gái này vốn là người phụ nữ chết trên sông năm đó, thế cho người bạn của ông…
Cậu Đống về, ông kéo cậu lại nói rõ. Cậu Đống không phải ngu, liền chạy đi gặp cô gái. Nửa ngày sau quay về nhất quyết cưới. Ông Ba run cả người. Nó bị bùa mê thuốc lú trong tâm, ngoài nó ra, không ai trừ được.
Ông nhốt cậu trong nhà. Không cho đi đâu. Việc làm cũng bỏ. Đến đêm ngày thứ 2 cậu trốn qua cửa sổ, đi mất.
Cả nhà ông Ba nháo nhào đi tìm, không thấy.
Vài tháng sau, người ta thấy xác cậu Đổng và một người phụ nữ dạt vào bờ Quy Nhơn. Theo giám định là cậu Đống chết mới được hơn 1 ngày, còn người phụ nữ thì chỉ còn mỗi bộ xương khô, đã hơn 20 năm rồi…
Chuyện cậu Đống xảy ra vào cuối năm 2009, lúc đó em đã vào SG học rồi.