Cùng lúc đó, ở bệnh viện, Hương bắt đầu lên những cơn đau của ca ghép xương, bó bột. Mặc dù được truyền thuốc giảm đau, nhưng thật khó để chịu được cảm giác gãy cánh tay như thế này, đau phát khóc mất…
Quang thì hốc hác vì lo lắng, 2h sáng rồi, Quang không ngủ nổi, người yêu thì đang nhăn mặt, chảy nước mắt, nó cứ căng mắt ra mà xót.. Hùng thì không làm được gì hơn ngoài việc đi đi lại lại ngoài hành lang vắng tanh, nó cũng không ngủ nổi.
Cũng lạ thật, người ta bảo bệnh viện không bao giờ còn chỗ, vậy mà lần này vắng thế ? Cả một căn phòng 4 giường, một mình Hương một phòng, không phải ghép 3 – ghép 4 như người ta hay đồn.. Các bác sĩ cũng lạnh nhạt không kém gì cái căn phòng của bệnh viện, chỉ tiêm một cái rồi vội vàng đi luôn, không một lời thăm hỏi, dặn dò bệnh nhân, người nhà thì không có kinh nghiệm, lóng ngóng, cũng không biết làm gì, chỉ có bệnh nhân là thiệt thòi, cứ thế nằm đau đớn, mà không hiểu vì sao.
2h30 đêm, Hương không còn chảy nước mắt vì đau nữa, hình như thuốc giảm đau ngấm rồi, nó bắt đầu nhìn xung quanh bệnh viên thăm dò, Quang gục đầu ở bên cạnh, ngủ gục vì mệt. Hùng thì vẫn chạy loanh quanh đâu mất.
Nửa đêm ở bệnh viện, phải nói là tòa nhà 5 tầng là nơi đủ ghê rợn với các trải nghiệm của Hương, thì bệnh viên lại là một trải nghiệm ghê rợn khác không thua kém, nó không u uất như ở xóm trọ, mà trở nên hoang vắng, rộng rãi một cách trống trải và cô đơn. Cảm giác thật nhỏ bé, thật lạ lẫm.
Phòng của Hương ở tầng 5, cùng dãy hành lang hướng ra một cái sân lớn rộng thênh thang, bệnh viện có vẻ tiết kiệm đến nỗi không buồn thắp sáng cái sân đó, nhìn ra ngoài bây giờ chỉ thấy một màu đen kịt của màn đêm.
Đang vô định nhìn ra không trung, thì đột nhiên một bệnh nhân lướt ngang qua hành lang phòng Hương, làm nó giật thót. “Trời đất, bệnh viên đã vắng rồi, các ông các bà còn lượn lờ bên ngoài, dễ có người phải cấp cứu mất thôi ^^!”
Vừa lúc đó, nó nhớ tới Hùng, thằng anh zai nửa đêm nửa hôm, không ở đây mà trông em gái, cứ lượn lờ để dọa các bênh nhân khác hay sao ? Như có thần giao cách cảm, Hùng xuất hiện. Thiêng cứ phải nói là có đốt giấy vệ sinh nó cũng hiện về được.
Hùng lặng lẽ bước vào phòng, mặt không một cảm xúc.. à không. phải nói là khuôn mặt của nó đang lạnh tanh. Trầm ngâm một lúc, nó nói.
– Anh thấy bệnh viện này không đúng … ?
– Không đúng? Không đúng cái gì ? – Hương vừa ngơ ngác, vừa ngạc nhiên, tự nhiên hôm nay hắn không mày – tao với mình?
– Phòng bên cạnh mới có người chết, mà không ai thèm thắp hương cho bệnh nhân, anh phải thắp cho người ta mấy nén ?
Hương giật bắn mình!! “Hôm nay thằng anh mình lên cơn dở hơi, tự nhiên hắn nam mô a di đà thế ? Mà thắp hương ở bệnh viện? Hắn điên thật rồi”
– Hương khói nào, anh điên à, sao lại thắp hương ở bệnh viện? Anh lấy Hương ở đâu ra mà thắp?
– Ngoài kia có sẵn mà?
Hương nhảy vội ra khỏi giường, quên cả cái tay đau, làm thằng Quang cũng giật nảy mình tình giấc nhìn theo. Nó phi thẳng ra ngoài hành lang bệnh viện.
Dãy hành lang tối mịt.. không một bóng người và tối om, không có mùi hương khói gì cả. Đang đăm chiêu nhìn vào bóng tối, nó thót tim khi thấy 2-3 bóng trắng lao vút từ bóng đêm về phía nó. Hơi bất ngờ, nó lùi lại một chút, nhưng vẫn cố nhìn xem đó là cái gì, linh cảm cho nó biết cái đó không đáng sợ.
Các bóng trắng mờ mờ dần hiện rõ ra từ trong bống tối xa của dãy hành lang. Đó là 3-4 bác sĩ, tất tưởi, đang có gì đó khẩn cấp ở phòng bên cạnh thì phải ? Và xa xa, cũng lon ton chạy phía sau các bác sĩ.. là Hùng.
Lần này thì Hương sững lại há hốc mồm, rồi nhìn ngoắt vào phòng.. Hùng không còn trong phòng nữa, làm thế nào mà thằng anh mình lại bay ra được tít ngoài đó nhanh vậy ? Hương hét lên như quát vào mặt Quang:
– Anh Hùng đâu ?
Quang giật mình trước thái độ của Hương, bị Hương ép vế, Quang rụt rè trả lời:
– Anh Hùng? Nãy giờ có 2 đứa mình ở đây thôi mà ?
– Anh Hùng, vừa ở đây lúc nãy mà? Anh không thấy à ?
– Tự nhiên em nhảy ra khỏi giường, làm người ta mất giấc ngủ, anh có thấy ai nữa đâu ?
Hương không đáp nổi câu nói của Quang, nó chạy thẳng vào phòng, run cầm cập, nhìn ra ngoài, chỉ chỉ trỏ trỏ…
Vừa lúc Hùng chạy đến trước cửa, Hương hét toáng:
– Ma? Ma cái đầu mày. – Hùng vừa lật đật vừa bước vào phòng vừa cau có mắng – Đúng là cái loại thần hồn nát thần tính.
Quang càng ngơ ngác hơn. Từ lúc mở mắt ra, nó chưa hiểu được cái khỉ gì cả.
– Anh chạy đi đâu vậy? Hương nó như bị vừa gặp ma ấy.
– Nó bị sao ?
– Nó bảo nó vừa gặp anh ở trong phòng :-??
Hùng nhìn Hương hỏi.
– Tao ở ngoài kia nãy giờ, làm gì có trong phòng ? Mày mơ ngủ hả ?
Cái cách nói chuyện của Hùng phần nào làm Hương yên tâm, có vẻ giống cách nói thô lỗ của thằng anh trai, nó bình tĩnh hơn chút xíu, và trả lời.
– Em không biết, nhưng lúc nãy em nói chuyện với anh mà, anh bảo phòng bên có người chết ?
Hùng cũng giật nảy mình.. mặt hơi hơi tái.. lắp bắp hỏi
– Tao.. tao bảo thế á ?
– Sau đó thì anh biến mất và chạy từ ngoài kia vào đây còn gì.
Hùng mất 10 giây cứng đờ người… Không tin vào ma quỷ, nhưng nó là thằng rất biết sợ sệt:
– Đúng rồi, bệnh nhân phòng bên vừa qua đời.. Tao phải chạy đi báo bác sĩ.. Nhưng tao có vào phòng này báo cho mày đâu … ?
Quang bắt đầu hiểu vấn đề, nó hỏi ngay.
– Thế ai, ai báo cho Hương biết??
Hương hoàn toàn bị shock, sắc mắt tím tái, ngồi khụy xuống giường, bần thần, lẩm bẩm
– Là nó… Vẫn là nó… nó đi theo em.. chưa hết… chưa kết thúc…
Rồi nó ngả nghiêng người, không giữ vững nổi cơ thể mình, từ từ ngả xuống.. Các cú shock liên tiếp đã hạ gục Hương…
Quang vội vàng đỡ hương và đặt nó xuống nằm hẳn xuống giường.. Hương vẫn lẩm bẩm, như người mất hồn.
– Mời chỉ bắt đầu….đúng rồi… mới bắt đầu.