Vào thu đã lâu, chuẩn bị khai giảng, trường học lại bắt đầu bận rộn.
Từ sau khi chủ nhà hàng đích thân tiếp đón chúng tôi vào cuối tháng 8, mỗi lần chúng tôi đến YUI đều được dẫn đến phòng ăn riêng trên tầng hai. Chúng tôi cuối cùng cũng biết được thực đơn món B ở đó.
Đó là một đêm sau khi cơn bão mạnh nhất trong năm hoành hành ở thành phố, mặt trăng lưỡi liềm phát ra ánh sáng lạnh lẽo trên bầu trời.
Người phụ nữ xinh đẹp đó lại đến phòng ăn của chúng tôi. “Nội dung của thực đơn không được để rò rỉ ra ngoài.” Lần này cô ta càng đặc biệt nhấn mạnh. Tôi và Kana không do dự chút nào mà đồng ý ngay, sau đó…
“Trời ơi! Đây là…”
“Tôi nín thở nhìn thực đơn đang cầm trong tay, tim đập nhanh hơn bao giờ hết và mồ hôi trên trán túa ra từ lúc nào không biết.
“Thực phẩm có được qua nguồn đặc biệt.” Chủ nhà hàng dùng giọng điệu bình tĩnh giải thích.
“Việc này không có liên quan gì đến hành vi phạm tội, điều này quý khách có thể hoàn toàn yên tâm. Đương nhiên, tôi không thể hoàn toàn đảm bảo rằng tất cả đều hợp pháp. Việc này ngộ nhỡ bị lộ ra, rất có thể sẽ chịu sự lên án mạnh mẽ của xã hội, bởi vậy, thực đơn này nhất định phải bảo mật.
“Chúng tôi biết.”
Nguồn đặc biệt cô ta nói là nguồn gì? Tôi vừa nhìn bà chủ vừa suy nghĩ căng thẳng. Nguồn thực phẩm này có được từ bệnh viện, từ phòng giải phẫu của đại học Y, từ hiện trường các vụ tai nạn?
Tôi hít sâu một hơi, lại lần nữa nhìn xuống thực đơn trong tay.
Vai và thăn, thịt ức, chân, cánh tay.
Trên một số món ăn có đính kèm ☆ màu đỏ, biểu thị thực phẩm có sẵn.
Tên của các cơ quan và nội tạng khác nhau cũng được liệt kê một cách ấn tượng trên thực đơn, nhưng hôm nay chỉ có sẵn một vài thứ.
Không cần giải thích gì kỹ hơn nữa, thứ “thực phẩm” mà chủ nhà hàng nhắc tới chính là thịt người. Dùng các bộ phận khác nhau trên cơ thể con người làm món ăn, đây chính là nội dung của thực đơn cấp B.
“Không cần nói, phương diện sức khỏe và vệ sinh được đảm bảo chắc chắn. Về nguyên tắc, chúng tôi tuyệt đối không sử dụng người hoặc bộ phận nhiễm bệnh, ví dụ gan bị ung thư…
Giọng nói bình tĩnh như nước chảy của cô ấy trở nên sắc sảo và ghê rợn hơn khi nói dưới ánh sáng của ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào. Nụ cười trên gương mặt xinh đẹp nhìn có vẻ hơi hơi ma mị.
Tôi lại liếc nhìn Kana, chỉ thấy sắc mặt cô ấy trắng bệch, bàn tay cầm thực đơn đang run rẩy…
Cô ấy có đồng ý không?
Tôi không thể không nghĩ đến việc liệu Kana có thể đi bao xa trên con đường ăn uống kì dị này.
Cô ấy có dám ăn không?
Trong suy nghĩ và khái niệm của chúng ta, có những quy tắc cấm kỵ không thể phá vỡ liên quan đến “ăn thịt người” và “ăn thịt đồng loại” đã được hình thành từ lâu. Nhưng ở một phương diện khác, những người càng có lý trí thì họ lại càng có khả năng chống lại những điều cấm kỵ truyền thống, mong muốn của họ đối với việc ăn thịt người càng mạnh mẽ. Bây giờ Kana có cùng sở thích ăn uống với tôi, tâm trạng của cô ấy nhất định đang đấu tranh mạnh mẽ.
“Có phải là quý khách còn hơi do dự?” Chủ nhà hàng hỏi.
“À, cái này…”
Đôi mắt sáng của cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi không thể nói lên lời, cô ấy lại nói: “Những định kiến chung của xã hội quý khách không nên quan tâm. Chúng tôi nghĩ rằng hành động của “ăn thịt người” này chắc chắn không phải là một tội ác.”
“……”
“Trên trái đất tất cả mọi sinh vật đều vì sự tồn tại của bản thân mình mà ăn những sinh vật khác. Không có ai hay giống loài nào thoát khỏi quy luật này, đây là số mệnh của chúng ta. Cho dù là động vật chăn nuôi hay cá, rau hay trái cây, thậm chí ăn rắn, côn trùng, kí sinh trùng, cũng đều có ý nghĩa giống nhau thôi. Ví dụ, Thiên Chúa giáo cho rằng: Bò và heo những loại động vật đó vốn dĩ sinh ra là để cho con người sử dụng, bởi vậy ăn thịt heo thịt bò là việc đương nhiên. Quý khách xem, đến cả tôn giáo còn nói ăn sinh vật sống khác không phải là làm việc ác, chẳng phải sao?”
“Đúng. Quả thực là như vậy.”
“Chúng tôi cho rằng, chỉ cần hiểu được ý nghĩa cơ bản của hành vi “ăn” thì vấn đề phức tạp này sẽ được giải quyết nhanh gọn rồi. Bởi vậy với tư cách là thức ăn, đối với tất cả mọi sinh vật đều nên được đối xử bình đẳng. Bò cũng được, hải sản cũng được, giun dế, rắn rết cũng được, thậm chí đến cả con người cũng thế thôi, chúng ta nên đối xử công bằng với tất cả.
Thành thật mà nói, tôi không hề quan tâm đến vấn đề ăn thịt người liệu có phải là có tội hay không. Nhưng vào lúc này, những lời nói chính đáng và đầy tính thuyết phục của cô ấy có sức mạnh xuyên thấu tuyệt vời và để lại tiếng vang lớn trong lòng tôi. Không cần phải nói, những lời của cô ấy đã cuốn trôi sạch sẽ những nghi ngờ của tôi.
“Vậy để chúng tôi thưởng thức tay nghề tuyệt vời của đầu bếp các cô đi.”
Tôi liếc mắt nhìn Kana một cái, sau đó nói một cách dứt khoát: “Dù sao đi nữa, cho chúng tôi một đĩa “Thịt nướng đặc biệt” trước đi.”
Giá tiền của món ăn ghi “thời giá”, có lẽ là do nó liên quan đến sự khó khăn về mặt cung ứng, chắc chắn giá cả cao hơn những nhà hàng cao cấp gần đây nhiều. Nhưng chắc chắn không thể để lý do này khiến chúng tôi phải bỏ cuộc được.
Chúng tôi cuối cùng cùng đã được thưởng thức món ăn thịt nướng và nội tạng thơm lừng trộn với nước sốt gia vị độc đáo. Hương vị của nó ngon đến nỗi chúng tôi ăn như cơn lốc, ăn đến sạch sẽ không còn sót lại chút gì.
Á á, chúng tôi vừa ăn thịt người, gan và ruột người!
Cảm giác kích động và hưng phấn đó đúng là không ngôn ngữ nào có thể tả được. Tất cả những món ăn dị thường chúng tôi đã ăn trước kia, nếu so với thịt người thì chẳng khác gì đồ đệ gặp sư phụ cả.
Ôi, khoảng khắc ấy mới tươi đẹp và ngọt ngào biết bao!
6.
Chúng tôi hoàn toàn trở thành tù bình của món thịt người ở nhà hàng YUI.
Có điều, mỗi lần tới nhà hàng, không phải lần nào cũng ăn được món cấp B đó. Nguyên nhân là vì nguyên liệu không dễ kiếm, số lượng có hạn, hơn nữa, người ăn món này cũng không phải chỉ có duy nhất vợ chồng tôi.
Cho dù như vậy, số lương ít ỏi của tôi cùng với thu nhập từ salon tóc của Kana – thu nhập chính trong gia đình, có thể nói là đều dâng hiến hết cho nhà hàng này rồi. Kết quả đương nhiên, cuộc sống thường ngày dần dần trở nên eo hẹp, nhưng chúng tôi không hề than vãn gì.
Đối với tôi, có vấn đề khác còn đáng lưu tâm hơn: Mùi vị thịt người đã ngon như vậy, nhưng ở nhà hàng này, thịt người vẫn chỉ xếp ở cấp B, vậy thực đơn cấp A rốt cục là thứ gì? Việc này khiến tôi canh cánh trong lòng, ban ngày ở trường học cũng không có tâm trạng làm việc nữa.
Kana gần đây cũng không suốt ngày nói về nghệ thuật ẩm thực hay tiên phong vị giác gì nữa, cô ấy đã thực lòng yêu thích những món ăn đặc biệt này rồi.
Mùa đông sắp đến, sinh viên đến phòng nghiên cứu dần dần giảm bớt, trên phố bắt đầu vang vọng những bài ca mừng Giáng sinh với tiếng chuông đing đoong.
Trường đại học chính thức bắt đầu kì nghỉ đông. Ngày lễ Giáng sinh cũng là ngày kỷ niệm lần đầu hẹn hò giữa tôi và Kana. Đã 4 năm trôi qua, tôi suýt chút đã quên mất, nhưng Kana luôn nhớ rất rõ.
“Tối nay, hãy đến Kamisaka uống ly rượu kì nhông để chúc mừng đi.” Kana đề nghị.
Không biết hôm nay có nhập thịt người không? Tôi nghĩ, háo hức đồng ý với đề nghị của cô ấy.
Không ngờ, chính vào buổi tối kỉ niệm ấy, chúng tôi cuối cùng cũng có cơ hội “diện kiến” thực đơn món ăn cấp A của YUI.
“Chào quý khách, chúc buổi tối an lành!”
Bà chủ nhà hàng dường như cũng vì đêm nay là đêm Giáng sinh nên đã mặc một bộ lễ phục màu đỏ sậm khác với thường ngày, chỉ có điều đôi găng tay trắng vẫn hiện diện như cũ.
“Tối hôm nay, chúng tôi sẽ giới thiệu với hai vị khách quý món ăn cấp A của nhà hàng.”
Nghe những gì cô ấy nói, tôi nuốt nước bọt ừng ực. Các món ăn cấp A mà tôi ngày và đêm nghĩ đến sắp xuất hiện, cả cơ thể tôi run rẩy trong vô thức. Nhưng…
Bà chủ nhà hàng chỉ nói đến “giới thiệu”, sau đó không nói tiếp nữa. Trên tay cô ấy không có cái gì giống như thực đơn, nhìn dáng vẻ cũng không có vẻ chuẩn bị đi lấy thực đơn. Rốt cục bày trận gì thế này? Đúng vào lúc tôi vô cùng lo lắng…
“Để tôi nói một chút”. Chủ nhà hàng chậm rãi nói: “Cái gọi là món ăn cấp A. Chính là dùng nguyên liệu vô cùng có hạn để tạo nên một loại món ăn đặc biệt nhất. Cho dù là ai, cả đời cũng chỉ được ăn vài lần, vì vậy quý khách phải suy nghĩ kỹ trước khi ăn.”
“Có phải là vì giá tiền vô cùng đắt không?” Tôi buột miệng hỏi, lại liếc mắt sang Kana một cái, ý muốn hỏi ý kiến của cô ấy, sau đó dứt khoát nói: “Vấn đề tiền bạc chắc chắn không thành vấn đề.”
Bà chủ nhà hàng mim cười, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó đưa tay lên ngực, từ từ cởi đôi găng tay trắng trên tay mình xuống.
“Nói thật, chính tôi cũng chỉ được được hưởng sự sung sướng của việc ăn món ăn cấp A có ba lần thôi. Nhưng mà, trong tương lai tôi cũng chỉ được ăn một hai lần nữa thôi, thật đáng tiếc.
Nói xong cô ta đi về phía chúng tôi, đưa bàn tay đã cởi găng tay cho chúng tôi nhìn. Tôi đưa mắt nhìn tay cô ấy, ngay lập tức cứng họng. Hai bàn tay ngọc ngà đúng ra phải tròn trịa mười ngón thì bây giờ, bàn tay xinh đẹp của bà chủ, tay phải chỉ còn bốn ngón, tay trái thì chỉ còn ba.
“Thực phẩm nhập từ bên ngoài về đã giảm mất độ tươi ngon. Hơn nữa, chúng tôi không thể ép người sống cho thịt được, cho dù là họ tự nguyện bán một số bộ phận trên cơ thể thì cũng vô cùng ít. Bởi vậy, có đủ tư cách là loại thực phẩm tươi nhất, loại thực phẩm có ý nghĩa nhất, trước mắt chỉ có thể là thân thể của chính mình mà thôi.”
“A!”
“Ngón tay là một loại nguyên liệu tương đối thích hợp. Đương nhiên, nếu như quý khách muốn ăn bộ phận khác, chúng tôi cũng có cách để xử lý… Tiến trình cụ thể là, đầu tiên phải kí vào một bản hợp đồng, sau đó đến một căn phòng khác tiến hành phẫu thuật cắt bỏ ngón tay. Đây là một phẫu thuật rất đơn giản thôi, chỉ ít phút là xong. Cầm máu và gây tê đầy đủ, vấn đề bảo dưỡng sau phẫu thuật đương nhiên do nhà hàng chịu trách nhiệm, quý khách xin yên tâm. Ngón tay được cắt ra sẽ được đầu bếp chế biến theo ý muốn của quý khách.”
Cắt ngón tay của mình, dùng nó là thức ăn, để chính mình thưởng thức!
Đây chính là thứ đồ ăn khiến người ta kinh ngạc nhất. Tôi nhìn bà chủ nhà hàng mang bao tay, tim đập binh binh trong lồng ngực, cảm thấy hưng phấn lạ thường!
Trong đầu tôi chợt nhớ ra hình ảnh, vị khách tên Sakitani đã gặp ở Izakaya vào cuối tháng 4, mặc dù là cuối mùa xuân, anh ta đang ở trong beer club nhưng tay anh ta vẫn đeo găng tay màu đen. Và nhân viên phục vụ trong nhà hàng này, tất cả đều đeo găng tay. Bọn họ…
Tôi vỗ vào đầu một cái, da gà nổi lên từng đợt trên cánh tay và lưng, mặt bừng bừng nóng như lửa.
Mất ngón tay, đương nhiên có chút tiếc nuối, nhưng…
Tôi ăn ngón tay của chính tôi.
Loại cảm giác chân thật đó sẽ đem lại niềm hạnh phúc khó gọi tên đến thế nào nhỉ? Câu hỏi này này, thậm chí chỉ tưởng tượng thôi cũng đã khiến tôi đứng ngồi không yên rồi.
Dù sao, đem một phần thịt trên cơ thể mình yêu thương nhất (cũng có thể là ghét) đi nấu lên, ăn, tiêu hóa, hấp thụ chất dinh dưỡng… Hành vi này thật hết sức hoang đường và vô lý! Nhưng chính vì vậy, có lẽ sẽ có thể đạt được niềm vui khi thưởng thức hương vị mà người thường không thể thưởng thức được.
Thử một lần đi!
Tôi cố gắng thuyết phục bản thân.
Ít đi một ngón tay, tùy tiện bịa đại ra một cái cớ nói với đồng nghiệpphòng nghiên cứu là được. Nếu mất đi ba ngón, ba ngón tay, đó mới là vấn đề.
Thôi ăn một ngón, chỉ một ngón thôi.
Sau khi trong lòng nghĩ đi tính lại, tôi ngẩng đầu nhìn bà chủ nhà hàng nói: “Thôi được. Tôi chọn ngón út tay trái.”
Nói xong, tôi nhìn sang Kana, cô ấy dường như rất kinh ngạc, đang định mở miệng nói gì đó, tôi vội vàng ngắt lời.
“Em tốt nhất đừng ăn ngón tay, nếu không sẽ ảnh hưởng đến công việc làm tóc của em. Hơn nữa, hai vợ chồng mỗi người mất một ngón tay, người ta nhìn thấy sẽ thắc mắc đó.”
Kana dường như thở ra một hơi, nhưng lúc đó trên gương mặt cô ấy, dường như lộ ra một tia nhìn vừa cô đơn vừa hâm mộ.
Trong buổi tối kỷ niệm ý nghĩa này, cuối cùng tôi cũng đã được ăn ngón út của mình. Từ khớp ngón tay, lớp da, thịt đến cả móng tay và xương đều được ninh nhừ trong lửa nhỏ, tôi đã ăn nó một cách sung sướng đầy hưởng thụ, thậm chí đến từng giọt nước súp cuối cùng.
7.
Chúng tôi gọi taxi về nhà, trời chuẩn bị có tuyết rơi, đêm Giáng sinh đông đúc người qua lại.
“Không đau à?” Kana nhìn cuộn bông băng trên ngón tay út của tôi, lo lắng hỏi.
“Không sao.”
Tôi lơ đễnh trả lời. Trong chiếc xe hơi tối mờ mờ, tôi liếm môi và tiếp tục đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời khi chỉ ăn món hầm khi nãy.
“Này, Kana!” Tôi vô tình nhìn thấy cơ thể gợi cảm của vợ tôi đang ngồi cạnh tôi, và đột nhiên một ý tưởng xuất phát từ sâu trong tim tôi.
“Chúng ta sinh em bé đi!”
Kana không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, trên gương mặt nở ra một nụ cười hạnh phúc.
— Hết —
_________