3 NGÀY TỪ THIỆN Ở BÌNH DƯƠNG (có thật) – Tác Giả Pii Nguyễn
Ngày 2
Vì khu từ thiện ở kế rừng cao su nên có rất nhiều muỗi, mà chỗ chúng tôi thì lại không có mùng. Đêm đó tôi bị muỗi đánh thức, theo thói quen tôi mở mắt nhìn xung quanh, ở cửa sổ có hình bóng đen lập lờ, do tôi bị cận, lúc ngủ có gỡ ra nên cũng lười đeo lên nhìn kỹ bóng đen đó là gì, tôi nhìn vào nó tầm khoảng 3 giây rồi nhắm mắt tiếp tục hành trình mơ ngủ của mình. Sáng hôm sau anh tôi hỏi rằng có nghe gì vào đêm qua không? Tôi cho rằng là tiếng mèo nên nói là có nghe thấy, anh tôi đưa cho tôi một hình Phật gỗ dặn luôn đem theo bên người. Tôi cũng cầm lấy, dù sao phòng ngừa cũng tốt. Bữa trưa chúng tôi phải men theo bìa rừng để đến khu trẻ mồ côi, vì đường đến khu trẻ mồ coi khó đi lại nên đoàn nam chúng tôi sẽ phụ trách đến đó một đêm. Còn đoàn nữ sẽ ở lại chăm sóc người gia neo đơn. Đoàn nam chúng tôi để lại hai người nam khỏe, phòng hờ bất trách xảy ra. Trên đường đi, tôi nghe các ông chú kể chuyện về đêm hôm qua
“Như tiếng ai đó đang gào thét vậy, tôi như vậy mà còn sởn cả gai ốc. Cầm điếu thuốc không nổi”
“Đêm qua trong phòng nữ có ai đó bị ma giật tóc, khóc cả đêm luôn ấy chứ. Khu vắng người mà, cũng thiêng lắm”
Tôi sựng người lại một chút. Hóa ra anh tôi hỏi có nghe tiếng gì lạ không là đây sao? Tôi mò tay vào túi áo, chạm thấy được bức Phật gỗ mới an tâm được đôi chút. Dù sao tôi không nghe không thấy là may lắm rồi. Chúng tôi đi vào lúc 4 giờ chiều, chủ đoàn nói là gần nên chúng tôi cũng không lo gì nhiều. Nhưng đi nãy giờ rồi chẳng thấy bóng dáng nhà ở đâu, toàn cây với cây. Đoàn chúng tôi giờ chỉ còn mười người, người dẫn đầu là Anh Hải, người phát động chuyến đi từ thiện cho chúng tôi. Anh Hải ra dấu cho đoàn dừng lại, rút điện thoại ra điện cho ai đó. Anh hai kéo tôi ngồi xuống nghỉ ngơi, đã 5 giờ 10 phút rồi, trời bắt đầu chập tối. Ở đây vào buổi tối bị lạc sẽ rất nguy hiểm. Tôi đảo mắt nhìn Anh Hải, trông anh có vẻ rất bực, anh nhìn mọi người như muốn nói gì đó rồi lại ngưng. Chúng tôi nghỉ ngơi tầm chừng 5 phút thì anh Hải nói:
“Hiện tại em đã gọi cho khu bên kia, nhưng không ai nhấc máy, cũng không thấy bóng dáng nhà ở đâu. Nên chúng ta sẽ quay về, chờ ngày mai có người dẫn đi”
Đoàn chúng tôi đồng ý trở về, anh hai tôi đêm qua ngủ không ngon giấc nên có vài phần mệt mỏi. Tôi kéo tay anh, vỗ vào lưng anh vài cái động viên. Chúng tôi men theo đường trở về, anh Hải rất thông minh lúc đi anh có đem theo vài sợi dây xanh, tới ngã rẽ nào sẽ quấn dây xanh làm dấu hiệu ở đó để không bị lạc. Chúng tôi ngã vào hai rẽ có dây xanh, sau đó đi mãi đi mãi đến một hồi có người thấy nghi cất tiếng: “Lúc nãy chúng ta đâu có đi đường này?”. Nói ra thì cũng đúng, cảnh vật quanh đây lạ hơn ban nãy nhiều, đoàn bắt đầu có dấu hiệu nghi ngờ lo lắng, anh tôi lấy điện thoại gọi cho đoàn nữ. Kỳ lạ là không một ai bắt máy, anh tôi gọi cuộc này đến cuộc khác, người này qua người khác vẫn không ai nhấc máy. Lúc này đoàn trở nên hoang mang cực độ, trong đó có cả tôi. Tôi đi vòng quanh khu đó tìm dây xanh, thực ra tôi đi cũng không xa, nhưng trời trở tối nên đường rất khó đi. Tôi trật vào hố gà té lăn lộn, anh tôi phản xạ theo thói quen gọi tên tôi. Sau đó mặt anh trắng bệch ra, tay phải che miệng lại. Cũng chỉ là té nhẹ thôi, anh tôi bị gì vậy? Có một ông chú chạy lại đỡ tôi, sau đó nhìn anh tôi trừng trừng:”Mày khùng hả, mày gọi tên cháu nó rồi nó gặp chuyện gì rồi sao?”. Gọi tên tôi thì đã sao, tôi thắc mắc. Ông chú chỉ nói là không nên rồi thôi, mấy người khác dường như cũng lảng đi không có ý định nói cho tôi biết. Anh hai đánh mạnh vào vai tôi, sau đó phủi quần áo cho tôi, mặt anh vẫn trắng bệt không thuyên giảm chút nào. Gần 6 giờ rồi và chúng tôi đang bị kẹt ở nơi này, không có bất cứ tín hiệu nào. Ai cũng phải biết mắc kẹt giữa nơi rừng cây dày đặc này, không có chỗ trú ngụ, thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Anh Hải liên tục gọi về cho đoàn nữ, kỳ lạ điện thoại chỉ reo chuông chứ không trả lời. Họ đang lo lắng cho đoàn nữ có chuyện gì hơn là bản thân hiện tại. Cuối cùng thì anh Hải cũng vò đầu bứt tóc chịu thua. Chúng tôi tiếp tục đi, khúc này rồi khúc khác, ngã này rồi ngã khác, vẫn không tìm được dây xanh nào. Không cần nói cũng biết, chúng tôi đã bị lạc. Trời đã tối sầm rồi, gió trở nên se se lạnh, tôi rùng mình, hình như có ai đó đang gọi tên tôi. Tôi nhìn ra phía sau đoàn, mọi người vẫn chăm chú tìm dây xanh, chẳng ai có ý định gọi tên tôi làm gì cả. Vậy ai đã gọi tên tôi? Tôi cũng không mảy may nghĩ đến, chắc do nghe nhầm thôi. Tôi nhìn điện thoại, bây giờ đã 7 giờ hơn rồi. Nếu không tìm được đường về thì thực sự là một chuyện lớn. Anh Hải ra hiệu cho chúng tôi nghỉ ngơi, nãy giờ đi cũng khiến tôi mất sức lắm rồi. Anh tôi đưa tôi chai nước, tôi cầm lấy uống vài ngụm sao đó thì nuốt không trôi nổi nữa. Có ai đó thực sự đang gọi tên tôi, tôi nhìn mọi người, ai cũng chăm chú với điện thoại, và người bên cạnh. Tôi kéo anh hai lại nói nhỏ:
“Em nghe như nãy giờ ai kêu em ấy”. Anh tôi run một cái, mặt lại trắng bệt ra thẫn thờ vài giây rồi nói nhỏ với tôi: “Nếu em có nghe ai gọi thì đừng quay đầu lại hay kiếm ai gọi mình biết chưa?”. Không cần giải thích tôi cũng biết là có chuyện gì, tôi sợ hãi khóc tại chỗ khiến tình hình trở nên căng thẳng hơn. Vài ông chú trách móc anh tôi dại, sau này tôi mới biết vào những nơi hoang vắng tránh gọi tên thật nhau, kẻo gặp những chuyện chẳng lành. Tôi co ro một chỗ, loáng thoáng lại có tiếng gọi tên tôi, tiếng gọi không lớn cũng không nhỏ, nghe rất rõ nhưng hình như chỉ có mình tôi là nghe thấy, anh tôi cầm điện thoại bật nhạc lên. Âm lượng lớn lấn át nỗi sợ hãi của tôi, cũng trấn an tinh thần cho mọi người ở đoàn. Bỗng anh Hải la lên: “Ở đây này, ở đây này”. Một nhóm người có nam lẫn nữ thuộc khu phụ trách chăm sóc trẻ mồ côi tới đón chúng tôi. Họ nói đã chờ đợi đoàn tôi cả một buổi chiều và không hề có một cuộc gọi nào đến. Ai nấy trong chúng tôi đều sợ hãi, một cô nữ bên khu trẻ mồ côi nói với chúng tôi:
“Em có gọi điện cho bên khu chính. Họ nói rằng đoàn anh đã đi từ lâu, và cũng không có cuộc gọi nào từ anh đến khu chính cả”. Anh Hải lộ vẻ mặt lo lắng, ai cũng thấy anh tôi và anh Hải cố liên lạc với hai khu và mọi người. Điện thoại đều reo chuông nhưng không hề bắt máy. Chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, anh Hải thúc giục đoàn tôi về khu trẻ mồ côi rồi tính tiếp. Khu trẻ mồ côi khá hơn khu chính một chút, màu sắc của tường vẫn còn giữ, rêu chỉ bám vài mép tường. Bên trong còn có rất nhiều tiếng cười đùa, tôi cởi giày đặt vào kệ kế cánh cửa, lại có ai đó đang gọi tên tôi. Tôi nhìn về phía rừng, bất giác nhớ lời dặn của anh liền quay mặt vào. Nhưng tôi vẫn có cảm giác ai đó đang nhìn tôi, nhìn rất lâu. Sóng lưng tôi trở nên lạnh, tôi giờ chỉ biết bám theo anh từng giây từng phút mà thôi. Chuyến đi này không vui chút nào.